Hỗn Độn là kẻ đầu tiên đuổi tới nơi, vừa đến đã đáp xuống ngay bên cạnh Vấn Thủy, chiếm lấy vị trí có tầm nhìn tốt nhất. Sau đó mau lẹ lấy truy thanh cốt ra, bắt đầu chụp ảnh lia lịa.
Giữa bãi đất, những luồng sáng chằng chịt đan xen. Nguyệt Trì sử dụng ba thanh kiếm, ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy ba bóng ảnh xoay chuyển liên tục. Thân thể Hàn Thủy Thạch chỉ hơi hơi nghiêng sang, không di chuyển quá nhiều, nhưng lại có thể né tránh cả ba đạo tàn ảnh một cách hoàn mỹ.
Lưỡi đao cực dương của hắn quét ngang qua, Nguyệt Trì vừa mới nhảy lên tránh né, hắn đã lập tức tiếp tục một đao chém xuống. Đạo tu đao và kiếm tu kiếm giao tranh, kim quang như sôi trào, cuồn cuộn bay bổng.
Toàn bộ cỏ cây xung quay Hỗn Độn đang bốc cháy bừng bừng, nó nhảy lên tránh đi, nhưng vẫn không quên nhận xét: “Ái cha, điên cuồng khốc liệt bá đạo phết!”
Vấn Thủy sốt sắng kêu: “Sư phụ!!”
“Rồi rồi,” Hỗn Độn đáp qua loa, sau đó duỗi tay móc từ ba lô ra một cái bao, đưa cho nàng. Vấn Thủy nhận lấy cái bao, cả bộ lông xù lên vì giận – cư nhiên lại là một bao bắp rang bơ! Hỗn Độn thong thả giải thích: “Con báo muộn quá, chỉ mua được mỗi thế thôi.”
Vấn Thủy nói: “Con không cần cái này!”
Hỗn Độn lại nói: “Được rồi, ba lô sư phụ còn có coca, nếu thích thì tự lấy đi.”
Vấn Thủy tuyệt vọng. Mà tại Thượng Dương Tông, có người so với nàng còn tuyệt vọng hơn.
Trảm Phong biết được tin tức, tròn mắt đứng bật dậy: “Cái gì? Hàn Thủy Thạch và Nguyệt Trì đánh nhau rồi? Mọi người lập tức đuổi tới xem xem, Hỗn Độn chúng ta cũng qua đó xem. Hỗn Độn?!”
Có đệ tử đứng chầu bên cạnh hắn, thật lâu sau mới dám mở mồm: “Tông chủ… Để chúng con đi thuê tọa kỵ cho người. Hỗn Độn e là đã ở hiện trường rồi ạ, còn đang dùng truy thanh cốt phát sóng trực tiếp nữa…”
……
Vấn Thủy căn bản là không thể tới gần luồng kim quang kia, trước đây nàng từng bị ngọn lửa cực âm của Hàn Thủy Thạch thiêu xém cháy đuôi, hiện giờ chỉ muốn núp xa xa một chút.
Thấy Hàn Thủy Thạch tạm thời không cần linh khí, nàng liền chạy đến bên người Thiên Lê. Thiên Lê bị thương rất nặng. Vấn Thủy vừa truyền linh lực, vừa nhặt nhạnh váy áo ngậm đến cho nàng.
Thiên Lê được truyền linh lực, lập tức điều tức hơi thở, miễn cưỡng cử động được một chút. Trong lúc nàng đang gắng gượng mặc đồ, xung quanh đột nhiên truyền đến rất nhiều tiếng bước chân – các tu sĩ, tọa kỵ khác đều đang lũ lượt đổ về đây.
Đến nơi đầu tiên chính là đám người Thiên Sương chân nhân. Chúc Dao liếc mắt một cái đã trông thấy Vấn Thủy ở bên này, vừa chạy tới, liền có chút sững sờ.
Toàn bộ y phục của Thiên Lê đã tả tơi rách nát, cả người nhuộm thành màu máu. Chúc Dao đương nhiên có thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thấy quần áo của Thiên Lê chẳng còn che chắn được mấy nữa, Chúc Dao liền cởi áo ngoài của mình ra cho nàng khoác thêm vào.
Thiên Sương lặng lẽ đứng ở dưới tàng cây, không tiến tới gần. Xuyên Đoạn cũng không dám bước qua phía đó, quay đầu nói: “Sư phụ.”
Tay phải của Thiên Sương cuộn chặt lại, khe khẽ run.
Lúc Trảm Phong tới nơi, việc đầu tiên hắn làm là đạp cho Hỗn Độn một cước. Hỗn Độn giật mình nhảy dựng lên: “Làm cái gì đấy!”
Trảm Phong cả giận: “Lão tử nuôi ngươi chẳng thà nuôi chó còn hơn! Lần sau có việc ngươi có thể hơi nhớ tới lão tử một chút hay không hả!!”
Hỗn Độn bực mình: “Ta đã nhớ rồi đấy thôi, chẳng phải có chụp ảnh sao, trở về ngươi thích xem bao nhiêu lần thì tha hồ mà xem, tức giận cái gì.”
Trảm Phong còn muốn mắng tiếp, bên người bỗng có một tu sĩ áo xám, dáng vẻ tiên phong đạo cốt cất tiếng gọi: “Trảm Phong.”
Trảm Phong lập tức bước qua: “Sư tổ.”
Lão giả kia chính là tổ sư khai phái của Thượng Dương Tông, sư tổ của Trảm Phong, Văn Đàn. Người tu chân mỗi khi nhắc tới hắn, đều cung kính gọi Văn Đàn lão tổ.
Văn Đàn nhìn vào giữa bãi đất. Hắn cũng coi như là một kim tu, vậy nên trước mắt kiếm tu đã phi thăng của Thượng Dương Tông chỉ có một mình Trảm Phong. Cũng chẳng còn cách nào khác, bởi kiếm tu thuần túy là được mài ra từ tiền.
Để bồi dưỡng được một kiếm tu, đầu tiên phải có năm vị ngũ hành tu sĩ tu vi cao thâm, kim mộc thủy hỏa thổ mỗi thuộc tính một vị. Sau đó lại cần có một vị đệ tử chỉ tu luyện nguyên thần, hoàn toàn trong sạch, không học thêm bất kỳ pháp chú nào nữa.
Đem sức mạnh tu luyện của cả năm tu sĩ kia rót hết vào cơ thể của đệ tử này. Từ đây, đệ tử này sẽ thông hiểu đạo lí, coi đây là cơ sở tiến hành tu luyện. Sau đó đệ tử này còn cần lấy nguyên thần đúc thành một thanh tuyệt thế bảo kiếm, cho ra một pháp bảo của riêng mình.
Những chuyện khác chưa đề cập tới, chỉ riêng việc tìm được năm ngũ hành tu sĩ kia đã khó tưởng tượng rồi – ai tu luyện cả đời mà lại nguyện ý đem toàn bộ tu vi của mình truyền hết đi, làm giá y() cho kẻ khác?
Cho nên, tất cả kiếm tu đều là phú hào địa chủ.
Trảm Phong vừa tiến đến bên cạnh, Văn Đàn đã hỏi hắn: “Sao hai tên này lại giao thủ vậy?” Cả hai người đều nắm rõ thực lực đối phương, không có việc gì tuyệt sẽ không tùy tiện ra tay.
Trảm Phong nói: “Nghe nói là Nguyệt Trì động đến sư muội của Hàn Thủy Thạch.”
Văn Đàn lại hỏi: “Con có tính toán gì không?”
Trảm Phong trầm ngâm: “Sự tồn tại của hai kẻ kia đối với chúng ta đều là chỉ có hại chứ không có lợi, nếu có thể trừ bỏ, đương nhiên là tốt.”
Văn Đàn gật gật đầu, đảo mắt thấy Thiên Sương cũng ở đây, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Luận về cấp bậc, Thiên Sương chân nhân chỉ ngang hàng với đồ đệ của hắn. Nhưng cái tên này thiên tư lại hơn người, đã sớm trở thành truyền thuyết trong giới đạo tu.
Đại đệ tử của Văn Đàn, sư phụ của Trảm Phong, lúc trước chính là ỷ vào sức mạnh đạo tu quá mức cường đại, mới có thể ép năm vị trưởng lão Thượng Dương Tông dùng tu vi của mình bồi dưỡng nên kiếm tu Trảm Phong.
Ai ngờ Trảm Phong còn chưa tu thành, Thiên Sương đã thu nhận được một đệ tử cũng thiên tư biến dị như hắn, dưỡng ra được một đạo tu khác là Thiên Ấn.
Thật ra mà nói, sau khi Thiên Sương phi thăng, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu hắn quyết tâm đẻ ra thêm mấy tay đạo tu, làm gì còn ai có đường sống nữa.
Hàn Thủy Thạch và Nguyệt Trì đều không bị phân tâm bởi những kẻ đến xem. Đối thủ quá mạnh, cả hai chỉ có thể tuyệt đối chuyên chú.
Đao và kiếm giao phong, những luồng sáng như hoả tinh tán loạn rơi xuống nước, trong rừng vô số khu vực đã bắt lửa. Một ngọn lửa rơi trúng người Vấn Thủy, khiến nàng giật mình sủa một tiếng, nhảy dựng lên.
Quay đầu lại, chỉ thấy mái tóc dài của Hàn Thủy Thạch tản ra, máu rót đầy đồng tử. Trên bộ y phục màu đen, những đường hoa văn thêu chỉ vàng như đang bay múa. Nguyệt Trì một thân áo lông vũ màu trắng, nhìn từ xa trông chẳng khác gì một ngọn cỏ lau. Hai đạo thân ảnh một trắng một đen, cứ đan xen rồi lại tách ra trong nháy mắt.
Nguyệt Trì bắt đầu toát mồ hôi, lưỡi đao cực dương của Hàn Thủy Thạch không ngừng tập kích lưỡi kiếm của hắn. Mà kiếm của kiếm tu lại trực tiếp liên kết với nguyên thần. Mỗi một lần kiếm bị chấn động, nguyên thần của hắn cũng sẽ chấn động.
Hắn bắt đầu hiểu ra tại sao Hàn Thủy Thạch luôn tìm cách va chạm với binh khí của mình.
Kiếm của hắn là pháp bảo. Mà đao của Hàn Thủy Thạch thì không phải. Pháp bảo sẽ hư hao, nhưng lưỡi đao cực dương thì không.
Kiếm tu lấy nguyên thần rèn luyện bảo kiếm, tu vi của bản thân càng cao, uy lực của kiếm cũng sẽ càng cường đại. Nhưng kiểu tôi luyện thế này, rốt cuộc so ra vẫn không bằng trực tiếp tôi luyện bản thân.
Cho nên lưỡi đao cực dương kia nhất định có thể chặt đứt kiếm của hắn. Mà một khi kiếm đã đứt gãy, tâm thần của chủ nhân chắc chắn sẽ trọng thương. Nếu khi đó linh lực của Hàn Thủy Thạch vẫn chưa tiêu hao hết, nguyên khí chưa suy yếu đi, hắn sẽ không còn đường chống cự.
Hắn bắt đầu tìm cách hạn chế va chạm binh khí trực diện với Hàn Thủy Thạch, dùng thân hình linh hoạt để uyển chuyển tránh né.
Nhưng mà Nguyệt Trì vừa lui, Hàn Thủy Thạch đã lập tức phi người áp sát về phía trước, buộc hắn liên tục lùi lại đằng sau.
Văn Đàn ở bên cạnh quan sát, vừa nhìn vừa hỏi Trảm Phong: “Nguyệt Trì vậy mà đã có dấu hiệu bại trận rồi, tên Hàn Thủy Thạch này thật sự khó giải quyết vậy sao?”
Trảm Phong nói: “Không, Nguyệt Trì không cùng hắn chính diện giao phong là đúng. Đao của đạo tu kết từ nguyên khí, vô cùng tiêu hao linh lực. Trước mắt xem ra, việc tốc sát Hàn Thủy Thạch căn bản là không thể, nhưng nếu kéo dài thời gian chiến đấu, đối với Nguyệt Trì tất nhiên có lợi.”
Văn Đàn gật đầu, hỏi: “Con cảm thấy thực lực của mình so với bọn chúng thì thế nào?”
Trảm Phong nhíu mày, nói: “Hàn Thủy Thạch thì rất khó nói, còn Nguyệt Trì thì có thể chiến một trận được.”
Văn Đàn nói: “Kẻ này không thể lưu lại được. Thiên Sương cố tình nâng đỡ hắn thành trợ thủ đắc lực của mình, con cũng thấy rồi đấy.”
Trảm Phong lập tức hiểu ý của hắn: “Sư tổ muốn nói là, giúp Nguyệt Trì?”
Văn Đàn nói: “Người của Cửu Thượng Cung hẳn cũng sắp tới nơi rồi, chúng ta đi thôi.”
Trảm Phong vừa mới muốn đi, Thiên Sương đột nhiên đi tới: “Văn Đàn tiền bối.” Văn Đàn ngẩn ra, Trảm Phong cũng dừng bước. Thiên Sương mỉm cười: “Trảm Phong cũng ở đây à.”
Trảm Phong có chút mất tự nhiên. Trước kia mọi người trông thấy Thiên Sương đều không dám có nửa điểm bất kính. Chỉ có điều hiện tại rốt cuộc tu vi của hắn cũng đã biến mất hoàn toàn, tựa hồ không còn gì đáng phải lo ngại nữa.
Văn Đàn nhướng mày: “Thiên Sương, Hàn Thủy Thạch cùng Nguyệt Trì giao thủ, ngươi cứ vậy mà khoanh tay đứng nhìn sao?”
Thiên Sương nói: “Chẳng qua là lâu không thấy Hàn Thủy Thạch toàn lực giao chiến, muốn nhìn xem đạo tu sau này đã tiến triển tới đâu rồi, thuận tiện lĩnh giáo một chút tuyệt học của kiếm tu mà thôi.”
Văn Đàn hỏi: “Rồi sao?”
Thiên Sương thủng thẳng đáp: “Không sao, chỉ là vãn bối tuy đã khôi phục tu vi, nhưng vẫn chưa được như mong muốn.”
Văn Đàn ngẩn ra, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Trảm Phong – tu vi của Thiên Sương khôi phục rồi sao?
Thiên Sương nói xong câu này, lại xoay người khoanh tay tiếp tục xem trận đấu. Văn Đàn không hỏi hắn cụ thể đã khôi phục đến mức độ nào rồi, biết rõ hắn chưa chắc đã nói thật, hà tất phải hỏi nhiều. Trảm Phong thì không dám động đậy gì nữa. Nếu tu vi của Thiên Sương thật sự đã khôi phục, thực lực của hai thầy trò này còn cần phải cẩn thận đánh giá lại.
Thượng Dương Tông không tranh thủ tí tiện nghi này cũng không sao, nhưng để một Tông chủ như Trảm Phong có bất cứ tổn hại gì thì tuyệt đối không thể.
Từ vai phải đến eo trái của Nguyệt Trì đã bị lưỡi đao cực dương của Hàn Thủy Thạch cắt thẳng một đường, trên áo cũng nhiều có vết rách. Nhìn từ bên ngoài vào, hắn có vẻ chật vật hơn nhiều so với Hàn Thủy Thạch.
Nhưng trên thực tế, những thương thế này đều không nặng. Hàn Thủy Thạch đẩy nhanh tốc độ tiến công, bóng ảnh màu vàng cắt qua tầng tầng kết giới. Vấn Thủy ngồi dưới đất gặm linh đan, chờ đến khi xác định linh lực trong cơ thể mình đã khôi phục hoàn toàn, mới đột nhiên đứng dậy.
Các tu sĩ vây xem đang xôn xao bình phẩm từ đầu đến chân, chợt thấy một luồng sáng màu xanh lục nhập vào luồng sáng màu vàng, vừa lúc dừng lại trên cổ tay của Hàn Thủy Thạch. Tất cả lập tức nín thinh, quay đầu lại, liền thấy một con chó to lông dài màu trắng ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt lanh lợi đang nhìn vào giữa bãi đất.
Chân trái phía trước của nàng chính là ngọn nguồn của luồng sáng màu xanh kia.
Nhất thời, tất cả mọi người đều đồng loạt hít sâu một cái, Hàn Thủy Thạch có thêm một con thú biết Hóa Linh từ khi nào vậy?!
Nguyệt Trì cũng phát hiện, lập tức huýt sáo một hơi. Một con linh thú khác từ trong rừng chui ra, toàn thân được bao phủ trong một luồng sáng trắng nhu hòa, cả bộ lông cũng trắng mịn như tuyết, phía sau là chín cái đuôi dài mỹ lệ.
Đúng là Cửu Vĩ Hồ!
Cửu Vĩ Hồ hóa ra lại là tọa kỵ của Nguyệt Trì!
Vấn Thủy trừng mắt, liền thấy Cửu Vĩ Hồ tao nhã xoay một vòng tròn trên không trung, một luồng ánh sáng xanh khác từ trên người nó đáp xuống Nguyệt Trì.
Vấn Thủy đương nhiên sốt ruột, nàng cảm thấy Cửu Vĩ Hồ này nhìn kiểu gì cũng có vẻ đáng tin cậy hơn mình. Quả nhiên một lúc sau, làn ánh sáng trắng quanh người Cửu Vĩ Hồ đã lan rộng vô cùng, đồng thời trên người Nguyệt Trì cũng bắt đầu tản ra một luồng bạch quang tương tự.
Lúc lưỡi đao cực dương của Hàn Thủy Thạch chạm đến, tầng bạch quang kia chậm rãi hóa thành phấn trắng, xem ra là có thể ngăn cản tiến công.
Cửu Vĩ Hồ cao ngạo liếc qua Vấn Thủy một cái, vẫn tiếp tục thi pháp.
Vấn Thủy nóng nảy, mắt thấy những đòn tấn công của Hàn Thủy Thạch đã bắt đầu chậm xuống, luồng sáng màu vàng quanh người Nguyệt Trì cũng đã có những nơi kết thành hình cầu. Đôi lần Hàn Thủy Thạch suýt đụng trúng những quả cầu này, lại phải xoay mình tránh né.
Mà Cửu Vĩ Hồ càng niệm chú, những quả cầu kim sắc càng ngày càng nhiều. Hàn Thủy Thạch tấn công gặp trở ngại, động tác đương nhiên chậm đi đáng kể.
Vấn Thủy ẳng một tiếng, đột nhiên không cần biết trời trăng gì nữa, bốn bộ móng cắm sâu xuống lòng đất, lấy đà phi lên, trực tiếp đẩy Cửu Vĩ Hồ ngã chổng vó!
Cửu Vĩ Hồ còn chưa kịp phản ứng gì, nàng đã nhảy vào cắn yết hầu đối phương một phát, xong lại bồi thêm hai đớp nữa.
Cửu Vĩ Hồ hét lên một tiếng chói tai, Vấn Thủy vẫn phẫn nộ cắn chặt không chịu nhả ra, đồng thời nâng móng vuốt, chuyển sang Thủy Mộc Thanh Quang Chú.
Cửu Vĩ Hồ phản kích trong nháy mắt, vừa lúc đánh lên trên kết giới của Thủy Mộc Thanh Quang Chú. Ở giữa bãi đất, Hàn Thủy Thạch cũng nhờ vào Thủy Mộc Thanh Quang Chú này mà phá tan kim cầu của Nguyệt Trì.
Toàn bộ tu sĩ đang vây xem cũng phải ngây người, Thủy Mộc Thanh Quang Chú là pháp chú mộc tu, linh thú cũng có thể học được sao?
Phải biết rằng, trí lực bình thường của linh thú đều thấp vô cùng, một chút bí thú mật tạ đơn giản cũng phải học rất lâu mới xong, chỉ cần biết đếm đến ba trăm cũng đã tính là đạt tiêu chuẩn rồi!
Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là khi dùng chú phải biết nắm bắt thời gian sao cho thật vừa vặn. Nếu chậm một chút, pháp chú của Cửu Vĩ Hồ đã kịp đánh thẳng lên người nàng. Còn nếu sớm một chút, thời điểm nàng bắt đầu nhào vào cắn xé Cửu Vĩ Hồ, đã ra khỏi phạm vi phòng hộ của Thủy Mộc Thanh Quang Chú.
Văn Đàn khẽ nhíu mày: “Linh thú này… mới phi thăng à?”
Trảm Phong vốn đã sớm nhận ra nàng: “Tên là Vấn Thủy, Linh Cương từng đưa tới chỗ chúng ta. Sao lại có thể là tọa kỵ của Hàn Thủy Thạch được nhỉ?”
Hai người đang trao đổi, đã thấy Vấn Thủy đột nhiên buông Cửu Vĩ Hồ ra, nâng móng một lần nữa, một luồng sáng màu xanh trực tiếp ập đến trên người Hàn Thủy Thạch.
Lục quang nhập thể, Hàn Thủy Thạch cũng hơi giật mình – đây là Dương Chi Cam Lộ của mộc tu, có thể ngăn ngoại thương xuất huyết. Cho dù ngoại thương có nghiêm trọng tới đâu, cũng chỉ cần pháp chú này là có thể đóng vảy cầm máu kịp thời.
Mà lúc Vấn Thủy hành động cũng là lúc hắn vừa bị một quả kim cầu sượt qua, để lại một vết rách nho nhỏ.
Vấn Thủy dùng pháp chú trị thương xong, lại tiếp túc cúi đầu cắn Cửu Vĩ Hồ. Cửu Vĩ Hồ vừa nhìn thấy nàng nhe răng về phía này, lập tức bỏ chạy! Vấn Thủy đuổi sát phía sau, nó lại không dám chạy xa, chỉ đành lòng vòng quanh bãi đất.
Nguyệt Trì bắt đầu càng lúc càng dốc hết sức lực. Cửu Vĩ Hồ tuy đã học rất nhiều pháp chú phụ trợ chủ nhân, nhưng luận về cào cấu cắn xé, chắc chắn không lại được một con chó hoang hung hăng như Vấn Thủy.
Đấy là còn chưa kể Vấn Thủy thường xuyên vừa ẩu đả vừa dừng lại truyền linh lực cho Hàn Thủy Thạch, lại còn giúp hắn trị liệu ngoại thương. Mà Cửu Vĩ Hồ vừa dừng chạy, nàng đã đuổi tới sát nút rồi.
Trên thân kiếm của Nguyệt Trì đã xuất hiện một vết rạn rất nhỏ.
Hắn lập tức phun một ngụm máu tươi lên kiếm.
Đúng lúc này, người của Cửu Thượng Cung chạy tới.
Nguyệt Trì là đại đệ tử của Cung chủ Cửu Thượng Cung.
Trảm Phong bình luận: “Hàn Thủy Thạch cũng bị thương, người của Cửu Thượng Cung nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.”
Văn Đàn nói: “Con phái người để mắt tới linh thú kia một chút, thời điểm giao chiến nhớ bảo vệ nó. Nếu Hàn Thủy Thạch bại trận, lập tức bắt về đây.”
Trảm Phong vâng một tiếng, liền nghe thấy tiếng Cung chủ Cửu Thượng Cung Nguyệt Cừ cả giận nói: “Hàn Thủy Thạch! Ngươi là đang chèn ép người của Cửu Thượng Cung ta sao! Để ta lên, ta phải giết chết tên cuồng đồ này!”
Hắn vừa đáp xuống đất, Hàn Thủy Thạch đã xoay người, một đao chém lìa tên trưởng lão Cửu Thượng Cung trước mặt thành hai nửa.
Tất cả những kẻ khác đang lao đến bỗng ngừng bước chân. Vạt áo Hàn Thủy Thạch bay bay, trông chẳng khác nào ma quỷ.
“Các ngươi tiến thêm một bước, ngày mai vào lúc hừng đông, nơi này sẽ không còn Cửu Thượng Cung nữa.” Hắn nói.
Thời khắc này, sát khí trên người hắn thực sự ngút trời, Nguyệt Cừ cuối cùng cũng không dám tiến thêm bước nào nữa.
() Giá y: Áo cưới. “Làm giá y cho kẻ khác” có nghĩa là thành quả mình vất vả tạo dựng nên lại phải đưa cho người khác hưởng. Cụm từ này xuất phát từ bài thơ “Bần nữ” của nhà thơ Tần Thao Ngọc thời Đường, kể về nỗi buồn tủi của một cô gái nghèo quanh năm dùng chỉ vàng thêu áo cưới cho những cô dâu khác.