Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiều hôm sau, Hàn Thủy Thạch rảnh rỗi, liền nhớ tới việc mình đã hứa với Vấn Thủy sẽ tiếp tục đến ngọn núi sau Vạn Thú Cốc đào hố. Thực ra hắn cũng không có mấy tin tưởng đối với vụ phát hiện ra linh khí này. Dù sao thì từ lúc Văn Đàn phi thăng tới giờ, cũng đã mấy trăm năm.
Không biết bao nhiêu tu sĩ đã vì linh lực mà tàn sát lẫn nhau, người không ra người quỷ chẳng ra quỷ. Chẳng nhẽ chưa từng có ai thử đi kiếm tìm nguồn linh khí?
Nhưng mà hắn biết, kiểu gì mình cũng sẽ đi. Nếu hắn không đi… hẳn là Vấn Thủy sẽ thất vọng lắm, phải không?
Hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục đi đào. Cho dù có đào xuyên địa cầu, hắn cũng chấp nhận.
Vừa tới cửa Cốc, Hàn Thủy Thạch đã gặp ngay một kẻ hắn không ngờ tới – Văn Đàn. Cả hai đều ngẩn ra. Văn Đàn hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Sau lưng Văn Đàn là sáu con thú xếp vòng thành hình cánh cung, trên cổ con nào cũng đang treo mấy bài học nhỏ. Hắn hừ lạnh: “Đây là lễ nghĩa của ngươi đối với trưởng bối đó sao?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Trưởng bối cũng cần có lòng khoan dung độ lượng, có thể làm gương tốt cho vãn bối, mới được vãn bối tôn trọng.”
Văn Đàn tức giận đến cực điểm, nhưng cũng không thể thực sự đấu võ mồm với hắn ở nơi này. Đường đường là hai đại nam nhân, lại đứng trước mặt một đám súc sinh chửi bới lẫn nhau thì còn ra cái thể thống gì nữa? Hắn dẫn mấy con thú kia đến lớp tinh anh dành cho thú tộc. Hàn Thủy Thạch đi tìm Vấn Thủy. Nàng đang bận họp cùng Hỗn Độn, Tranh và Thao Thiết.
Vấn Thủy muốn bàn bạc kỹ càng với bọn chúng về chuyện lương bổng trước mắt của những con thú sắp nhậm chức tại Vạn Thú Cốc, đồng thời cũng muốn tính cách trợ cấp công việc cho nhóm dã thú thương tàn. Tranh là đứa đầu tiên cho ý kiến: “Ngươi là Quân sư, ngươi xem làm sao được thì làm. Ta về ngủ đây.”
Thao Thiết nói: “Ta thì có ý này hay ho lắm nè, đem đống dã thú thương tàn kia đi trợ cấp ta, thế nào?”
“Gâu gâu!” Vấn Thủy tức giận: “Cực lực phản đối bổ nhiệm Thao Thiết!! Tại sao Vạn Thú Cốc lại có loại Cốc chủ như ngươi được chứ!!”
Thao Thiết cười ha hả. Hỗn Độn nói: “Cho nó làm Cốc chủ dù sao cũng là cho nó thể diện, nó sẽ không lén la lén lút đi ăn mảnh các con thú khác sau lưng chúng ta. Thôi, không cần thương lượng nữa đâu. Đồ đệ cứ tự ý quyết định là được.”
Ba vị Cốc chủ đại nhân, không có một ai trông cậy nổi.
Vấn Thủy nghe được tiếng động bên ngoài, quay đầu lại đã thấy Hàn Thủy Thạch đang đứng ở cửa. Nàng lập tức vui mừng nhào tới, hai chân trước nâng lên. Hàn Thủy Thạch bắt được hai bộ móng vuốt của nàng, hỏi: “Sao Văn Đàn lại ở chỗ này?”
Vấn Thủy vẫy vẫy đôi tai: “Văn Đàn tiên sinh tới đây giúp thú tộc học chữ nha, đã dạy được hai nhóm thú thương tàn rồi!”
Hàn Thủy Thạch cau mày: “Nàng mời hắn tới à?”
Vấn Thủy không hiểu hắn có ý gì, nhưng vẫn đáp: “Tự ông ấy đề nghị muốn tới.”
Sắc mặt Hàn Thủy Thạch lúc này mới dễ coi hơn một chút: “Tranh! Sau này đừng cho lão già quái đản nhà ngươi đến đây nữa! Chuyện học hành của thú tộc, có thời gian ta sẽ dạy!”
Hỗn Độn vỗ vỗ cánh: “Ngươi có rảnh được như lão không?”
Hàn Thủy Thạch sửng sốt. Nếu đặt lên bàn cân mà so sánh, quả thực Văn Đàn rảnh rỗi hơn so với hắn rất nhiều. Ở Thượng Dương Tông, hắn ta có nhiều đồ tử đồ tôn để sai bảo như vậy, tất cả sự vụ lớn nhỏ trong Tông lại có Tông chủ Trảm Phong đứng ra gánh đỡ. Hắn không phải lo đến cơm ăn áo mặc, chỉ cần cứ thế an hưởng tuổi già, có gì mà bận đâu cơ chứ?
Hàn Thủy Thạch thì hoàn toàn ngược lại. Hắn phải nuôi cả sư phụ lẫn sư đệ, sư muội cũng vừa mới độc lập được mấy hôm, vẫn cần hắn trợ cấp ít nhiều. Vấn Thủy thì không cần hắn nuôi, nhưng nàng cứ nhìn đến mấy món pháp bảo xinh đẹp thì chút sức kháng cự cũng chả có. Làm sao hắn có thể để nàng tự dùng linh sa của chính mình mua được?
Hỗn Độn nói: “Sẽ không có vấn đề gì đâu. Đây là lãnh địa của Vạn Thú Cốc, lão ta có thể làm gì được? Sức lao động miễn phí, làm gì có chuyện không cần.”
Hàn Thủy Thạch rốt cuộc cũng đành nói: “Nhớ bảo vệ Vấn Thủy cho tốt.”
Hỗn Độn dùng cánh vỗ vỗ ngực: “Chuyện này không cần ngươi phải nói. Mỗi ngày ta đều phái sáu mươi con thú, chia thành… à ờm… thành…” Nó vừa nói vừa nâng đầu cánh lên đếm đếm, nhưng đếm mãi không ra. “Chia thành mấy tốp để “hầu hạ” hắn. Dù sao cũng là tổ sư khai phái của Thượng Dương Tông, chúng ta có dám trễ nải bao giờ.” Mấy chục đầu thú xếp vòng, lúc nào cũng giương đôi mắt to tổ bố như cái chuông đồng nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn lại là tổ sư đứng đầu một phái, dù sao cũng phải giữ chút thể diện, có thể làm gì được đây?
Hàn Thủy Thạch còn chưa đáp lời, Vấn Thủy đã nói: “Ba người các ngươi có rảnh thì cũng lên lớp học đi!!”
“Hả, bên ngoài có tiếng gì vậy?!” Ba vị Cốc chủ đại nhân “ầm” một tiếng, kẻ chạy đứa bay, trong nháy mắt đã bốc hơi khỏi cửa. Một trận gió thổi qua, toàn bộ lông thú trong phòng cuộn lên rồi lại rơi xuống đất. Chẳng mấy chốc nơi đây đã hoàn toàn yên tĩnh, như thể bọn chúng chưa từng ghé qua.
……
“Gâu gâu ẳng ẳng!” Vấn Thủy tức mình sủa như điên dại. Hàn Thủy Thạch can nàng: “Thôi quên bọn nó đi, chúng ta ra sau núi xem xem thế nào.”
Vấn Thủy lúc này mới vui vẻ trở lại, ít nhất là Hàn Thủy Thạch cũng thực sự đặt niềm tin nơi nàng. Nàng dẫn đường phía trước, một người một chó lần thứ hai quay lại chỗ cây sữa kia. Trông thấy cảnh tượng trước mắt, Hàn Thủy Thạch ngẩn ra. Cái hố vừa đào vật vã hôm qua, nay đã chẳng còn đâu nữa! Mặt đất mềm xốp lại bằng phẳng như cũ, bình yên đến lạ.
Hắn liếc mắt sang nhìn Vấn Thủy: “Nàng bảo chúng nó lấp hố rồi à?”
Vấn Thủy nghiêng đầu: “Đâu có đâu! Ta chưa làm gì cả.”
Hàn Thủy Thạch cúi người xem xét. Vì sao lớp đất này lại có thể tự động khôi phục trở về nguyên dạng được? Nhìn chất đất thì có vẻ vẫn giống y hệt như ngày hôm qua. Bây giờ tiến hành đào bới lại từ đầu, chắc lại tới nửa đêm, hắn sẽ điên đầu lên mất.
“Chúng ta cùng nhau đào nhé?” Vấn Thủy cho ý kiến.
Hàn Thủy Thạch lắc đầu: “Không cần.” Có hắn ở đây, sao có thể để nàng làm việc nặng nhọc như vậy được. Hắn nói: “Nàng đi trước đi, cố gắng trông chừng, đừng có để Văn Đàn tới được chỗ này.”
Vấn Thủy đáp ứng một tiếng rồi nhanh nhẹn chạy đi. Nàng đang trên đường tới lớp xóa mù chữ thì tình cờ gặp được Trảm Phong đến tìm Văn Đàn xin chỉ thị về chuyện của Thượng Dương Tông. Vấn Thủy suýt nữa va phải hắn, cũng may nàng phanh lại kịp, lắc lắc cái đuôi: “Trảm Phong Tông chủ.”
Trảm Phong giật mình nhìn nàng. Sau khi im lặng một hồi lâu, hắn mới ừ một tiếng, ngồi xuống nói: “Ngươi ở chỗ này… có tốt không?”
Thực ra không cần phải hỏi, hắn cũng biết là tốt. Ngoài hắn ra, Hỗn Độn đối đãi với bất kỳ ai cũng luôn luôn trượng nghĩa. Vấn Thủy lại vừa thông minh vừa đơn thuần, rất hợp ý Hỗn Độn. Hiện tại ở Vạn Thú Cốc, nàng chính là người có quyền quyết định cao nhất. Biết vậy, nhưng hắn vẫn muốn hỏi qua một câu.
Hắn thực sự không có chút ấn tượng gì về mẫu thân của mình. Từ khi bắt đầu có ký ức, hắn đã đi theo sư phụ, chỉ biết có bế quan, rồi lại tiếp tục bế quan. Thỉnh thoảng hắn cũng nhìn thấy Văn Đàn. Cách Văn Đàn đối xử với hắn không có gì đặc biệt, nhưng có thể khẳng định từ nhỏ Văn Đàn đã coi trọng hắn.
Hắn cũng nỗ lực hết mình, cứ ngỡ rằng sự cố gắng của bản thân đã được tổ sư gia nhìn đến. Sau khi phi thăng tới đây, hắn cũng luôn nhất nhất nghe lời Văn Đàn. Ai mà có thể ngờ được, sự trọng dụng này lại có nguyên do sâu xa như vậy.
Trước mặt hắn bây giờ là người mà hắn một lòng muốn bảo vệ, nhưng hắn lại không thể vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì.
Tại sao khi mới sinh ra, con người ta nhất định phải vô dụng, vô tri, yếu ớt đến vậy?
Hốc mắt của hắn ửng đỏ. Vấn Thủy nói: “Ta vẫn tốt lắm. Còn ngươi thì sao?”
Trảm Phong cảm giác sống mũi cay cay, một giọt lệ chực trào nơi khóe mắt. “Ta… ta cũng rất tốt.” Ngần ấy năm cốt nhục chia lìa, trong lòng người liệu có từng hối tiếc?
Vấn Thủy nghi hoặc nhìn Trảm Phong. Nàng đã làm gì hắn đâu, sao lại có vẻ sắp khóc đến nơi thế nhỉ? Chẳng nhẽ bị dọa sợ rồi? Có cần đưa trái sữa an ủi chút không đây?
Trảm Phong lấy từ trong ngực mình một món pháp bảo, cũng không phải thứ gì quá quý giá, nếu không Văn Đàn chắc chắn sẽ nghi ngờ. Đeo thứ này vào, ngay sau khi hóa thành hình người, nó sẽ tự động biến thành y phục, thậm chí còn là một bộ y phục vô cùng kiều diễm. Tất cả tọa kỵ đều thích cái đẹp, Vấn Thủy cũng không ngoại lệ.
“Tặng cho Vấn Thủy một lễ vật nhỏ nè.” Hắn gắng gượng giữ cho giọng mình bình tĩnh. Ơn sinh thành, sớm đã không có cách nào báo đáp nữa rồi. Hiện giờ mặc dù có duyên gặp lại, nhưng người cũng đã chẳng còn như xưa. Dù vậy, ít nhất hai người vẫn còn có thể gặp nhau, hắn vẫn có thể được thấy nàng sống mạnh khỏe và vui vẻ.
Vấn Thủy vốn chưa từng biết khách khí là gì, lập tức duỗi móng ra nhận. Trảm Phong cẩn thận sờ đầu nàng, giống như đang chạm vào một món đồ dễ vỡ: “Thiên Lê… Muội ấy có khỏe không?”
Nghe hắn nhắc tới Thiên Lê, Vấn Thủy liền háo hức khoe: “Hôm qua nàng ấy cùng ta đi hái thổ liên nha, hái được nhiều lắm. Thiên Lê thật là lợi hại!”
Trảm Phong gật đầu, biết được Thiên Lê giờ đã chịu ra khỏi cửa, cũng thoáng yên tâm. Hái thổ liên, xem ra là muốn trở thành thổ tu. Hắn có thể giúp nàng sao chép vài cuốn công pháp bí tạ để dễ bề tu luyện.
Văn Đàn còn ở trong Cốc, hắn cũng không thể trò chuyện cùng Vấn Thủy lâu hơn, chỉ đành nói: “Ta có chút việc phải tìm sư tổ, Quân sư đi từ từ nhé.”
“Ẳng.” Vấn Thủy không hiểu tại sao hắn lại muốn mình đi từ từ, nhưng nếu hắn đã nói thế, nàng nên nghe lời thì hơn.
Vấn Thủy cẩn thận nhấc chân, chậm rãi nhích từng bước về phía phòng mình, vừa đi vừa đếm kiến…
Hàn Thủy Thạch vẫn chuyên tâm đào hố ở ngọn núi đằng sau Vạn Thú Cốc. Lần này không có Vấn Thủy bên cạnh, tiến độ của hắn cũng nhanh hơn rất nhiều.
Chạng vạng tối, từ trong lớp bùn đất nơi hố sâu kia, quả nhiên chảy ra một tia linh khí mỏng manh! Nhưng đúng lúc Hàn Thủy Thạch đang muốn tiếp tục khai quật thêm phía dưới, khu vực chứa linh khí lại đột nhiên chấn động, đất cát ùn ùn đổ xuống ngay trên đầu hắn.
Nếu không phải hắn kịp thời nhảy lên trong chớp mắt, chỉ sợ là đã tự đào mồ chôn mình.
Chỉ trong thoáng cốc, hố kia đã được lấp đầy, cơn địa chấn cũng tự ngưng, mặt đất lại trở về nguyên trạng như ban đầu.
Chuyện quái quỷ gì đây?
Bản thân Hàn Thủy Thạch vốn là kẻ kiến thức rộng rãi mà bây giờ cũng phải hoang mang. Đương nhiên không thể cứ cắm đầu cắm cổ đào tiếp được, khoảng đất này cứ rỗng lại đầy, có đào đến kiệt sức cũng chẳng thu được kết quả gì. Hắn ra sau núi, ngâm mình dưới dòng suối tuyết tắm rửa qua loa, đến lúc quay lại trong Cốc thì Văn Đàn đã rời đi lâu rồi.
Bên trong lớp xóa mù chữ, hai mươi mấy đầu thú đang giương mắt lên nhìn Vấn Thủy. Trước mặt mỗi con thú là một cái bàn nhỏ. Bọn chúng tất cả đều đang ngồi xổm trước bàn, phe phẩy đuôi, cùng nàng học đếm.
Có một con linh thú dạy kiểu gì cũng không đếm được tới một trăm. Nàng nhoài người trên mặt bàn của nó, gác mõm lên hai chân trước, nhìm chằm chằm con thú kia, mặt đã ỉu xìu như cơm nguội, nhưng vẫn kiên nhẫn đọc: “Chín mươi sáu, chín mươi bảy…”
Linh thú trước mặt mồ hôi đầy đầu, vừa sốt ruột vừa sợ hãi mà nhẩm theo nàng. Nàng cứ lặp đi lặp lại như vậy không biết đến bao nhiêu lần mà vẫn cứ như nước đổ lá khoai. Con thú kia không nhớ nổi, nhưng nàng vẫn không từ bỏ.
Vật vã một hồi lâu, cuối cùng nó cũng học xong! Nàng hài lòng gật gật đầu, lại đi sang bàn bên cạnh, dạy con thú khác.
Hàn Thủy Thạch bất tri bất giác mà đứng bên bậc cửa, cứ vậy nhìn nàng cho tới tận khi tan lớp.
Giọng Vấn Thủy bây giờ đã khàn hẳn đi. Nàng ra ngoài, uống hết gần nửa chậu nước suối tuyết Thiên Sơn, xong mới quay lại hỏi hắn: “Thiên Ấn chân nhân, ngài có tìm thấy gì không?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Có điểm khác thường, ta phải về hỏi lại sư phụ đã. Trước mắt nàng đừng tới đó nữa.”
Vấn Thủy gật đầu: “Được! Ta cũng sẽ dặn chúng nó không đến gần khu vực ấy.”
Hàn Thủy Thạch nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Nàng mệt chưa, có muốn ra ngoài chơi không?”
Vấn Thủy lập tức tràn trề năng lượng: “Được nha!”
Mấy hôm nay Thiên Lê đều thích đến ổ gỗ ngủ cùng nàng, Hàn Thủy Thạch lại bận rộn suốt cả ngày, thời gian bọn họ ở bên nhau vô cùng ít ỏi.
Hàn Thủy Thạch đưa nàng đến đỉnh Thánh Nguyệt. Đây là ngọn núi cao nhất nơi này, nói có thể giơ tay hái sao trời cũng chẳng phải là nói quá. Vừa tới chân núi, Vấn Thủy đã sợ ngây người. Đỉnh Thánh Nguyệt vốn là nơi sinh trưởng của một loại nấm phát sáng. Kích cỡ của thứ nấm này cũng đa dạng vô cùng, to có thể bằng cả cái nhà, nhưng nhỏ thì cũng chỉ cỡ một ngón chân cái.
Màu sắc của chúng cũng hoàn toàn khác nhau, có trắng có vàng có tím. Vấn Thủy đưa mũi ngửi ngửi, tò mò hỏi: “Thiên Ấn chân nhân, cái này có ăn được không?!”
Hàn Thủy Thạch trêu nàng: “Chưa có ai ăn thử bao giờ, nhỡ ăn xong cả người đều sáng lên thì biết làm thế nào?”
Vấn Thủy cười khanh khách, lăn qua lộn lại không ngừng. Rừng nấm rậm rạp này quả thực chính là tiên cảnh.
Hàn Thủy Thạch nói: “Nàng hóa thành hình người đi.” Đi cùng một con chó, cảnh tượng đẹp đẽ đến mấy cũng mất đi vài phần xúc cảm.
Vấn Thủy lại có ý kiến khác: “Thiên Ấn chân nhân, ngài có thể hóa thành chó được không?”
Hàn Thủy Thạch trừng mắt: “Nàng đừng mơ!”
Vấn Thủy nói: “Khi còn nhỏ ta luôn muốn có một con chó cao lớn mạnh mẽ bên cạnh bầu bạn, bảo vệ ta, để ta không bị ức hiếp nữa. Nhưng mà bọn nó đứa nào cũng xấu xa hết, ta đành phải tự mình mạnh lên, đi ức hiếp lại chúng nó.”
Hàn Thủy Thạch ngơ ngẩn.
Vấn Thủy như một quả cầu tuyết phóng về phía trước, thỉnh thoảng lại nhảy lên mấy cây nấm lớn, lăn tới lăn lui. Nàng đang sung sướng lăn lộn, bỗng nhiên nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu lại, liền thấy một con chó màu đen đang chạy về phía mình. Bộ lông sáng bóng, bốn chân cường tráng hữu lực.
“Gâu gâu ẳng ẳng!” Vấn Thủy phấn khích đến phát điên, lập tức nhào tới lăn một vòng trước mặt con chó đen kia. Nó chạy phía trước, Vấn Thủy đuổi sát theo sau. Hai bóng hình một trắng một đen cứ như hai tia chớp xẹt qua rừng nấm, quấn quít lấy nhau giữa những luồng sáng rực rỡ sắc màu.
Tiếng cười của Vấn Thủy rơi xuống mũ nấm, tựa như châu ngọc.
Hai con chó chạy một mạch lên đỉnh Thánh Nguyệt. Hàn Thủy Thạch biến trở về hình người. Tu sĩ hóa hình cũng tiêu hao rất nhiều linh lực, hắn phải ăn liền hai viên linh đan một lúc để bù vào. Ở một thế giới có thể bùng nổ đại chiến bất cứ lúc nào như thế này, lãng phí linh lực quả thực là một chuyện vừa xa xỉ vừa mạo hiểm khôn cùng.
Nhưng dù chỉ trong thoáng chốc, hắn vẫn muốn làm như vậy. Đôi khi, những kẻ ngoài cuộc sẽ không bao giờ hiểu được, một nụ cười của hồng nhan có sức dụ hoặc đến thế nào. Nhiều bậc quân chủ đế vương đã liều cả thiên hạ của mình vì mỹ nữ, cũng không phải là không có lý do.
Vấn Thủy cũng hóa hình theo hắn, thiên y pháp bảo Trảm Phong đưa cho nàng lập tức biến thành một bộ váy có họa thêm phong cảnh. Tà váy lụa màu trắng mềm mại quét đất, bên trên là một bức tranh sơn thủy tươi đẹp động lòng người. Bộ váy này không có ống tay, thay vào đó là một dải lụa choàng yểu điệu quấn quanh tay ngọc. Gió đêm thổi ngang, khiến cho dải lụa cùng mái tóc dài của nàng phấp phới tung bay. Người đứng bên vách núi, trông chẳng khác nào một vị tiên nữ giáng trần.
Hàn Thủy Thạch nắm lấy tay nàng, chỉ về phía trước. Vấn Thủy đưa mắt lên nhìn, lập tức cả người chấn động. Trên đỉnh Thánh Nguyệt là một rặng bỉ ngạn trải dài ngút ngàn. Hoa không có lá, cả rừng hoa chỉ rực một màu đỏ, phủ lên toàn bộ đỉnh núi.
Vấn Thủy ban đầu chỉ lò dò nhón chân, sau đó đột nhiên lại điên cuồng sải bước, vừa chạy như bay vừa cao giọng hét: “A a a a a!”
Hàn Thủy Thạch gối đầu lên tay, buông mình nằm giữa rừng bỉ ngạn, nhìn lên những ánh sao lộng lẫy trên bầu trời đêm thăm thẳm xanh, trong lòng bất chợt cũng tĩnh lặng như ngàn vạn vì tinh tú ở nơi xa xăm đó.
Vấn Thủy chạy loạn một hồi, người cũng đã mệt, liền lần mò trong cánh rừng hoa mà tìm đến phía hắn, từ trên cao nhìn xuống nam nhân nằm dưới chân mình. Hàn Thủy Thạch cũng ngước nhìn nàng một hồi lâu, sau đó mới vươn tay kéo lấy tay nàng. Vấn Thủy cúi người, ngã vào lòng hắn. Tiếng tim hắn đập cường kiện hữu lực. Nàng cứ vậy mà nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên lại không muốn mở lời chuyện trò gì nữa.
Thời gian phảng phất như ngưng đọng, dừng lại tại khoảnh khắc hai người gắn bó bên nhau.
Đây là lần đầu tiên Vấn Thủy có thể quan sát hắn ở cự ly gần như vậy. Hàn Thủy Thạch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, lặng lẽ đặt lên bờ môi. Gió đêm dịu dàng thổi, mơn trớn biển hoa, tầng tầng bỉ ngạn phiêu lãng trên đỉnh núi. Chẳng cần bất cứ thanh âm nào, chỉ một ánh mắt giao hòa cũng có thể thay thế cả ngàn lời nói.
Hàn Thủy Thạch với tay đè lên gáy nàng, ấn nàng xuống dưới. Cánh môi hai người khẽ chạm vào nhau. Nàng đưa đầu lưỡi đinh hương tiến sâu vào trong, nhẹ nhàng thăm dò giữa môi răng hắn. Hàn Thủy Thạch đặt tay lên eo nàng, vài lần muốn đem nàng đè dưới thân mình, nhưng cuối cùng vẫn đành nhịn xuống.
Hai người cứ vậy mà quấn lấy nhau trên đỉnh Thánh Nguyệt đến tận nửa đêm. Thấy Vấn Thủy đã mệt rồi, Hàn Thủy Thạch đưa nàng trở về động phủ.
Giờ này, mọi người đều đã lặng yên say giấc. Hàn Thủy Thạch tự mình lau sạch người nàng, sau đó liền đi tắm rửa. Vấn Thủy chờ cho hắn đi xa hẳn mới lén lút lẻn đến vườn thuốc của Linh Cương, gặm nhấm mạch môn. Gâu gâu, ngon ngọt quá đi!
……
Ngày hôm sau, Hàn Thủy Thạch đem chuyện phát hiện linh khí tại Vạn Thú Cốc nói lại cho Thiên Sương chân nhân. Thiên Sương chân nhân vừa nghe xong liền lập tức cùng hắn tới Vạn Thú Cốc, không chút chần chờ. Dù sao thì mỗi tia linh khí cũng đều là chuyện gắn liền với sinh mệnh của những người tu tiên.
Sinh hoạt tại Vạn Thú Cốc vẫn đang êm đềm như thường lệ. Vấn Thủy đang nhờ mấy con hung thú dạy lại một ít kỹ xảo chiến đấu cho bầy thú ở đây, tránh cho bọn chúng bị thương khi hành nghề tọa kỵ. Thiên Sương và Hàn Thủy Thạch tới Cốc cũng không muốn kinh động chúng nó, chỉ lặng lẽ vòng ra sau núi.
Nghiên cứu cả buổi, Thiên Sương cũng không hiểu được tại sao những hố đất ở đây lại có thể tự động phục hồi nguyên trạng. Linh khí thì khi có khi không, những lúc có cũng mong manh vô cùng. Mỗi lần bọn họ phát hiện ra linh khí, cứ định tiếp tục khai quật tiếp thì lại có một cơn địa chấn nhỏ, rồi thì đất cát lại đua nhau rơi xuống, lấp đầy cái hố trong nháy mắt.
Hàn Thủy Thạch hỏi: “Có phải chuyện này liên quan đến cấm chế Thượng Dương Tông đặt tại đây không?”
Thiên Sương lắc đầu: “Không thể nào. Cấm chế của Thượng Dương Tông không thể sinh ra linh khí được.”
Hai người vẫn đang mày mò nghiên cứu, Vấn Thủy đã chạy tới cạnh bên, bộ lông trắng xù lên trong gió, trông đáng yêu vô cùng. Thấy Thiên Sương và Hàn Thủy Thạch đều đang chau mày, nàng lắc đuôi hỏi: “Hay là dùng hố pháp bảo của ta thử xem? Lần trước là ta tự mình rớt xuống, lần này để cho người khác đi thử đi, biết đâu lại thành công!”
Nàng ném cái hố lên trên mặt đất, dùng nguyên thần điều khiển cho nó đâm sâu xuống dưới. Thiên Sương chân nhân ngó xuống lòng hố, lại lắc đầu: “Đáy hố vẫn là pháp bảo, vô dụng.”
Vấn Thủy khoa tay múa chân, vẫn không bỏ cuộc: “Đến khi nào xong thì đảo ngược nó lên, thế đã được chưa?”
Thiên Sương và Hàn Thủy Thạch nhìn nhau, hai mắt sáng ngời. Đảo ngược món pháp bảo lại, cho dù có đại địa chấn cũng không sợ cái hố bị lấp mất nữa. Chỉ có điều, người bị nhốt trong pháp bảo, nếu lỡ xảy ra chuyện gì không may thì sẽ chẳng thể tránh đi đâu được.
Thiên Sương cũng không dám để cho Hàn Thủy Thạch tự mình xuống đó. Hàn Thủy Thạch suy nghĩ một chút, nói: “Để con tìm mấy tên săn thú tới đây thăm dò phía dưới, làm được sẽ tha cho bọn chúng một con đường sống.”
Hiện tại xem ra cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn.
Hàn Thủy Thạch gần đây vẫn luôn truy đuổi những tay săn thú, ra ngoài một vòng, chẳng bao lâu sau đã bắt được ba tên trở về.
Mấy kẻ hành nghề này hoàn toàn chẳng có chút mặt mũi gì trong địa bàn của thú tộc, vừa nghe chuyện, hai chân đã run như cầy sấy: “Hàn gia, ngài tha cho chúng con đi. Giờ mà đi xuống dưới pháp bảo này, chắc đến quan tài cũng chẳng cần nữa.”
Hàn Thủy Thạch lạnh lùng nói: “Thiêu hồn lấy sa, cũng không cần quan tài.”
Cả ba nghe thấy, mặt mũi tức thì nhăn nhó vặn vẹo, trông khổ sở vô cùng. Vấn Thủy điều khiển cái hố đâm sâu hết cỡ, xong rồi quay ra nhìn mấy tay săn thú kia, cũng chẳng thèm khách khí với loại người này: “Ngươi, xuống!”
Tên săn thú bị nàng chỉ định òa khóc, Hàn Thủy Thạch đành phải tự mình đá hắn xuống dưới. Chẳng bao lâu sau, mọi người đã nghe thấy một tiếng hét thảm vọng lên từ đáy hố, có lẽ tên kia đã rớt xuống nơi. Vấn Thủy lập tức đảo ngược pháp bảo. Bên trong không còn chút động tĩnh nào.
Mặt đất bắt đầu chấn động, nhưng mà món pháp bảo chẳng qua chỉ khoét một cái hố sâu dưới lòng đất, trên mặt đất vẫn phẳng nguyên như cũ. Chẳng bao lâu sau, cơn địa chấn đã dừng. Vấn Thủy trực tiếp rút pháp bảo lên trên. Nàng nhìn vào miệng pháp bảo, chỉ thấy bên trong rỗng tuếch.
“Người đâu?” Vấn Thủy hỏi, cảm thấy kỳ quái vô cùng. Thiên Sương vội vàng nói: “Rớt dưới kia rồi, mau cứu hắn lên!”
Pháp bảo vừa lấy ra, miệng hố đã lập tức phục hồi như cũ, còn cứu sao được nữa!
Ba người đồng loạt nhìn về phía tên săn thú thứ hai, hắn bắt đầu bật khóc tức tưởi.
Lần này mọi người đã chu đáo hơn, dùng một sợi xích Thuyên Thiên() trói quanh eo hắn. Dây xích này có thể dài ra vô tận, nghe nói là chuyên dùng để khóa rồng. Hàn Thủy Thạch tới đây cũng không chuẩn bị trước cái gì, món pháp bảo này vốn là vật tùy thân của hắn, luôn mang theo bên mình.
Vấn Thủy lại bắt đầu đào hố rồi lật hố y như cũ, nhưng lần này, khi nàng đảo ngược pháp bảo, bên trong đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết. Tiếng thét vọng lên từ rất xa, nhưng vẫn khiến lòng người rét lạnh.
Hàn Thủy Thạch tức tốc rút dây xích. Tay săn thú kia nhanh chóng được kéo lên, nhưng cả người hắn đã biến dạng hoàn toàn, trông chẳng khác nào vừa bị lột đi một lớp da vậy.
Thiên Sương vội nói: “Vấn Thủy, mau dùng pháp chú thủy tu đóng băng hắn lại!”
Vấn Thủy nhẩm chú, trong nháy mắt đã biến kẻ kia thành một cột băng. Tên săn thú thứ ba nhìn thoáng qua, chỉ kịp kêu một tiếng mẹ ơi, lập tức lăn đùng ngã ngửa.
Vấn Thủy chở tất cả mọi người về động phủ, đi tìm Linh Cương.
Linh Cương vừa thấy tình trạng nạn nhân, tức thì lắp bắp kinh hãi: “Các ngươi vừa đi đâu vậy?! Đây là… nước dãi rồng!” Cả Thiên Sương lẫn Hàn Thủy Thạch đều lập tức chấn động. Linh Cương lại nói: “Người này ta không cứu được, nhưng vẫn có người có thể! Chúng ta hãy đến Thiêu Tửu Lâm(), tìm rượu tiên Tang Lạc đi.”
Thiên Sương và Hàn Thủy Thạch cũng không chần chờ gì, lập tức nâng tên săn thú kia lên. Cả đoàn người cùng trèo lên lưng Vấn Thủy, một đường chạy thẳng tới Thiêu Tửu Lâm.
Tang Lạc vốn là mộc tu, ngoài sở trường chữa bệnh thì còn có tài ủ rượu. Sau khi phi thăng, hắn không muốn khám bệnh nữa. Ở đây kẻ nào cũng là Tu La, cứu làm cái gì? Chả bằng đi ủ rượu còn hơn.
Rượu hắn ủ không chỉ có tác dụng giải độc mà còn có thể mê hoặc nguyên thần. Nghe nói có lần hắn ủ được một vò Chân Tâm Tửu, chỉ cần uống vào một ngụm là nhất định sẽ phun ra hết thảy những điều giấu kín trong lòng, không bí mật gì là không moi ra được.
Sau đó, hắn liền bị một đám tu sĩ tụ tập đuổi đánh…
Đều là những lão quái vật đã tu hành được mấy trăm năm, chẳng phải tiên cũng chẳng phải yêu, ai mà chả có chuyện không dám trưng ra cho thiên hạ biết.
Lần này đám người Linh Cương tìm tới tận cửa, hắn cũng không chần chờ, lập tức sai người đưa kẻ bị thương tới bên đầm rượu. Ngoài Linh Cương, tất cả những người khác đều phải chầu trực ngoài cửa. Bản thân các mộc tu đã có sức đề kháng cao hơn người thường. Những tu sĩ khác vào trong, chỉ ngửi mùi rượu thôi cũng sẽ trúng độc ngay tức khắc.
Mấy người Thiên Sương quanh quẩn bên ngoài Thiêu Tửu Lâm. Đã lấy tên là Thiêu Tửu Lâm, đương nhiên nơi này cũng phải có vô số các loại rượu hảo hạng. Tất cả tu sĩ trên đời, mấy ai đủ sức chống cự loại dụ hoặc này?
Thiên Sương vốn có giao tình lâu năm với Tang Lạc nên cũng chẳng biết khách sáo là gì. Hắn nhanh nhẹn đến dưới một khóm trúc, bắt đầu đào đất. Vấn Thủy trông thấy, liền chạy tới hỗ trợ. Đây vốn là sở trường của Vấn Thủy, chỉ thoáng chốc sau nàng đã đào được một cái hố to đùng, phía dưới là mấy vò rượu ngon ủ kín trong bùn đất.
Thiên Sương nhanh tay lấy một vò lên, lại tìm thêm hai cái bát bằng gốm. Hàn Thủy Thạch rót rượu, hai người cùng nhau đối ẩm(). Vấn Thủy ngồi bên cạnh xem, vẫy vẫy cái đuôi to: “Cho ta nếm thử một tí được không?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Nhấp môi chút thôi, đừng uống say đấy.”
Vấn Thủy liền ghé đầu vào bát hắn liếm thử một chút rượu, chép chép miệng, cảm thấy khá ngon, liền vùi đầu liếm lấy liếm để. Hàn Thủy Thạch can nàng, nhưng nàng không thèm để ý.
Vấn Thủy đang vui vẻ liếm rượu, bỗng nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa. Nàng nghiêng đầu nhìn Hàn Thủy Thạch: “Thiên Ấn chân nhân, sao ngài lại quay vòng vòng thế?”
Hàn Thủy Thạch vội vàng giơ tay đỡ lấy người nàng: “Đã bảo nàng uống ít thôi mà, ngốc đến thế là cùng!”
Vấn Thủy ghé vào trong lồng ngực hắn, lẩm bẩm: “Thiên Ấn chân nhân, ta thích ngài nhất. Híc…”
Hàn Thủy Thạch thì thầm: “Ta cũng vậy.”
Hắn nói xong, một lúc sau mới cảm thấy không đúng. Sư phụ vẫn còn đang ngồi đây, sao có thể buột miệng thốt ra những lời như thế?
Hắn ngẩng đầu, thấy Thiên Sương đã ngả người vào khóm trúc sau lưng, đôi mắt vẫn luôn ngời sáng hiện giờ lại có chút lờ đờ. Hắn bỗng nhiên hiểu ra – Chân Tâm Tửu? Không trùng hợp đến thế chứ?
Hắn thuận miệng hỏi: “Vấn Thủy, mạch môn của Linh Cương là do ai gặm?”
Vấn Thủy chép chép miệng: “Ta.”
Quả nhiên.
Hàn Thủy Thạch lắc đầu, giờ cũng chỉ có cách chờ Tang Lạc ra giải rượu cho bọn họ. Cứ ngồi không ở đây cũng chẳng có gì thú vị, dù sao rượu cũng đã uống, có uống nữa cũng chẳng hề gì. Hắn lại uống thêm mấy bát. Mắt thấy Thiên Sương như đang lạc bước trong cõi thần tiên, hắn thuận miệng hỏi: “Sư phụ, người đang nghĩ chuyện gì vậy?”
Thiên Sương nói: “Không Thanh.”
Hàn Thủy Thạch ngơ ngẩn, hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi lại: “Sư phụ thích Không Thanh à?”
“Ừ,” Thiên Sương đáp. Không chút do dự.
Dù sao tu vi của hắn cũng đã biến mất hoàn toàn, sức chống cự đối với loại rượu này hiện giờ thua xa đệ tử. Hàn Thủy Thạch cảm thấy như bị ai đó giáng thẳng một đòn. Hắn chầm chậm hỏi thêm lần nữa, từng chữ từng chữ một: “Vậy là, sư phụ cũng thích Vấn Thủy sao?”
Thiên Sương thần sắc mờ mịt, mơ mơ hồ hồ nói: “Ta không biết.”
Hàn Thủy Thạch không biết phải nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Linh Cương đi ra, vừa trông thấy sắc mặt của ba người bọn họ đã phát hiện có điểm bất thường. Hắn ghé đầu vào ngửi ngửi, lập tức hiểu ra, cao giọng nói: “Thiêu Tửu!”
Vấn Thủy đứng lên, hỏi: “Cái, cái gì? Híc.”
Linh Cương lại lặp lại lần nữa: “Thiêu Tửu!” Chân Tâm Tửu có ảnh hưởng nặng nề tới nguyên thần của tu sĩ, nếu tâm trí không đủ kiên định, sẽ dễ dàng xuất hiện ảo giác. Thiên Tửu có thể giải được loại ảo giác này.
Vấn Thủy do dự một chút, nói: “Như thế thì không hay lắm nhỉ?”
Linh Cương tay đỡ Hàn Thủy Thạch và Thiên Sương, miệng vẫn không ngừng giục giã: “Không hay cái gì, mau lên, Thiêu Tửu!”
Mấy người này đã uống hết một vò Chân Tâm Tửu, càng để lâu, tình hình ảo giác sẽ càng nghiêm trọng!
Vấn Thủy tới bên cạnh vò rượu, do dự một hồi, cuối cùng cũng không chống đỡ được sự thúc giục của Linh Cương, bắt đầu châm lửa đốt.
……
() Xích Thuyên Thiên: Một trong mười sáu món thần khí xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết “Hoa Thiên Cốt” của tác giả Fresh Quả Quả, được miêu tả như một loại xiềng xích siêu bền. Tòa tháp chứa xích Thuyên Thiên không chỉ là nơi giam cầm kiên cố nhất thế gian mà còn có thể dễ dàng hủy đi những thứ bị giam trong nó.
() Thiêu Tửu Lâm: Rừng Thiêu Tửu – tức rừng rượu Soju. Đây là một loại rượu truyền thống của bán đảo Triều Tiên, được làm từ gạo kết hợp với những thành phần khác như lúa mì, lúa mạch, khoai lang, hoặc bột sắn hột.
() Đối ẩm: Ngồi đối diện nhau, cùng uống trà hoặc uống rượu.