Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa

chương 42: đoạt xác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên Sương phái người tìm kiếm đám người Lục Thải. Thiên Lê là thổ tu, tương đối mẫn cảm với thi thể đã hóa thành tro bụi, chẳng mấy chốc sau đã truyền tin tức trở về. Thiên Sương đuổi tới hiện trường, cũng đã lắp bắp kinh hãi. Xem ra đống tro tàn này phải của không dưới mười cái xác, đều là tàn tích sau khi đã bị kẻ khác thiêu hồn lấy sa.

Hắn tin Vấn Thủy. Nếu những người này thực sự bị Hàn Thủy Thạch giết chết, nàng nhất định sẽ không nói dối. Mà Hàn Thủy Thạch và Vấn Thủy ở bên nhau, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ Vấn Thủy lại đơn độc một mình mà xuống dưới chân của đỉnh Thánh Nguyệt giết người.

Vậy, rốt cuộc là ai đã bày ra cái thế cục này? Ý đồ của hắn là gì?

Thực ra chuyện này vốn rất đơn giản. Muốn biết là ai dàn dựng, chỉ cần nhìn xem sắp tới kẻ nào nhảy ra, chân tướng tự nhiên cũng sẽ lộ rõ mà thôi. Thiên Sương trong lòng hồ nghi, nhưng cũng không quay lại tìm Vấn Thủy dò hỏi, chỉ là truyền âm đến nói với nàng: “Trước hết ngươi cứ đưa Hàn Thủy Thạch trốn đi, trốn càng kỹ càng tốt, tạm thời đừng có liên lạc với bất cứ một ai cả!”

Vấn Thủy cũng không hỏi nguyên do, lập tức nói với Hàn Thủy Thạch: “Nơi này om sòm quá, ta không ngủ được. Chúng ta cùng tới một nơi không ai quấy rầy được không?”

Hàn Thủy Thạch nghĩ một chút rồi nói: “Được.”

Hai người gần như rời khỏi đỉnh Thánh Nguyệt ngay tức khắc. Mà bọn họ vừa rời đi, Cung chủ Nguyệt Cừ của Cửu Thượng Cung đã dẫn môn hạ để tử đuổi tới tận nơi. Hắn đương nhiên cũng “vừa lúc” phát hiện tro tàn của các thi thể dưới đỉnh Thánh Nguyệt, sau đó lập tức đem chuyện “Lục Thải nhận thấy Hàn Thủy Thạch nhập ma, cầu viện Cửu Thượng Cung, nhưng Cửu Thượng Cung chạy tới thì chỉ còn thấy tro cốt của hơn chục người” thông báo rộng rãi cho mọi người biết!

Việc đã đến nước này, làm sao Thiên Sương lại còn không rõ có chuyện gì đang xảy ra. Hắn hỏi: “Ngài muốn thế nào?”

Nguyệt Cừ nói: “Đạo hữu sao lại nói vậy? Hàn Thủy Thạch là đồ đệ của ngài. Dựa vào kinh nghiệm tu vi của ngài, hắn có nhập ma hay không, chẳng nhẽ ngài lại không nhìn ra được? Trước kia hắn đã tàn sát vô số đồng đạo, nhưng cũng là do sinh tồn, chuyện cũ có thể bỏ qua. Nhưng mà hiện tại, cái thế cục hòa bình này là do bản thân đạo hữu định ra. Mọi người vẫn luôn tuân thủ, không ai giết người lấy sa. Nhưng lệnh cao túc giết chết hơn mười người Lục Thải, đạo hữu lại hỏi ngược lại xem là ta muốn thế nào! Chẳng nhẽ Tiểu Yêu Phong không có khái niệm thanh lý môn hộ hay sao?”

Thiên Sương nói: “Nguyệt Cừ, chân tướng vẫn chưa rõ ràng, chuyện thanh lý môn hộ hiện tại nói còn hơi sớm. Còn nữa, Hàn Thủy Thạch bây giờ không rõ nơi đâu, ta cũng đang đi tìm nó. Nếu ngài phát hiện tung tích của nó, xin hãy báo lại cho ta một tiếng.”

Nguyệt Cừ tựa hồ cũng đã sớm đoán được hắn sẽ bày ra cái chiêu này, không tỏ vẻ gì là ngoài dự liệu. Hàn Thủy Thạch hóa ma là sự thật, đương nhiên Thiên Sương không thể đưa hắn tới trước mặt mọi người đối chất. Mà Thiên Sương cũng chẳng cách nào lập tức kết luận kẻ giết người không phải là Hàn Thủy Thạch, hiển nhiên cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.

Nguyệt Cừ cười lạnh: “Chuyện đó thì tất nhiên rồi. Để có thể sớm ngày trừng trị yêu ma hung ác theo luật định, không chỉ có Cửu Thượng Cung ta sẽ lưu ý giùm Thiên Sương đạo hữu, ta cũng sẽ nhờ đồng đạo tu chân của cả nơi này chung tay góp sức cùng ngài.”

Chẳng bao lâu sau, mấy ngàn tu sĩ nơi đây đều đã biết được chuyện Hàn Thủy Thạch nhập ma, giết chết cả chục thầy trò Lục Thải muốn tiến đến nơi dò xét.

Lúc này, Hàn Thủy Thạch đang dẫn Vấn Thủy đi tìm tủy thần tiên. Núi tiên trên biển lềnh bềnh giữa những đám mây. Vấn Thủy để hắn tự mình xem xét khắp nơi, còn bản thân nàng thì ngồi trên một cây hoa, hai chân trước cầm truy thanh cốt: “Sư phụ! Người nói thật sao?” Hỗn Độn vừa kể cho Vấn Thủy nghe những gì mà Cửu Thượng Cung truyền ra cho người ngoài biết. Vấn Thủy tức đến dựng đứng cả lông: “Người bảo Quân sư nhắn lại Nguyệt Cừ, con là ông nội của hắn!”

Hỗn Độn quay đầu nói lại với Mỹ Nhân Ngư. Mỹ Nhân Ngư không chút hoang mang, vẫn điềm nhiên ngồi sơn sửa móng tay bên cạnh: “Làm gì phải phiền phức vậy, ngươi cứ bảo nàng nói chuyện trực tiếp với ta, ta sẽ giúp ngay lập tức. Chuyện này thì có gì to tát chứ.”

……

Vấn Thủy vẫn không nói cho Hàn Thủy Thạch biết những chuyện xảy ra bên ngoài. Trên núi tiên giữa biển lớn, mây mù lờ lững. Nàng nắm tay Hàn Thủy Thạch, cảm thấy dù có chết già ở đây cũng chẳng có gì đáng ngại.

Mà bên ngoài núi tiên, tất cả tu sĩ đều biết Hàn Thủy Thạch đã nhập ma. Hiện tại nơi này chia thành ba thế lực lớn, một bên là Thượng Dương Tông, một bên là Cửu Thượng Cung, còn lại chính là nhóm người Thiên Sương. Sau khi Văn Đàn phi thăng, Thượng Dương Tông và phía Thiên Sương qua lại khá là mật thiết. Thiên Sương làm người cũng chu đáo với mọi người, xem như một kẻ phóng khoáng, lỗi lạc hiếm thấy.

Vậy nên sau khi hắn chiêu mộ đệ tử để củng cố thực lực, không ít tu sĩ nhàn tản thực ra đã động tâm tư. Hiện giờ ngoài nhóm người Ôn Đồ ra, cũng có một số tu sĩ bên ngoài bắt đầu lục tục đầu quân cho hắn. Nhưng mà chuyện Hàn Thủy Thạch nhập ma đã đả kích không nhỏ tới uy vọng của Thiên Sương.

Thậm chí còn có người thẳng thắn lên tiếng nói hắn nuôi dưỡng ma quỷ để phục vụ mục đích riêng của mình. Dù sao thì Hàn Thủy Thạch cũng đã nuôi hắn hơn một trăm năm, đây là sự thật không thể chối cãi.

Thiên Sương vẫn luôn điều tra chuyện về Lục Thải. Nhưng đỉnh Thánh Nguyệt là nơi thanh tịnh, thường ngày ít người qua lại, vậy nên cũng chẳng có ai tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra cả. Đúng lúc ấy, Nguyệt Cừ lại đột nhiên công bố chuyện về địa mạch!

Sự thật về việc nguồn linh khí bị phong ấn chỉ trong chớp mắt đã bị vạch trần! Thiên Sương giờ đây mới thật sự hiểu được ý đồ của Nguyệt Cừ – hắn muốn khống chế linh khí địa mạch!

Mà cũng tận tới lúc này, các tu sĩ khác mới đều hiểu ra, địa mạch bị phong ấn chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới thiếu thốn linh khí.

Nguyệt Cừ chính nghĩa lẫm liệt chỉ trích Thiên Sương độc bá linh lực địa mạch, rắp tâm bất lương. Tất thảy tu sĩ đương nhiên lòng đầy căm phẫn, sôi sục yêu cầu Thiên Sương mở ra địa mạch! Thiên Sương muốn giải thích, nhưng mấy trăm tu sĩ kia đã bị linh khí làm cho choáng váng đầu óc, rõ ràng là không muốn nghe hắn nhiều lời làm gì cả.

Đúng lúc đó, Nguyệt Cừ lên tiếng tiến cử bản thân tiếp quản địa mạch, thay hắn bảo vệ nguồn linh khí kia. Danh vọng của Thiên Sương đã bị hao tổn, không được người khác tín nhiệm nữa, đành phải đem quyền bảo hộ địa mạch chuyển giao cho Trảm Phong của Thượng Dương Tông.

Nguyệt Cừ sao có thể cam tâm tình nguyệt bỏ qua như vậy? Hắn vừa cổ động mọi người, vừa khẳng định Văn Đàn trước kia hấp thu linh lực địa mạch mới có thể phi thăng được, tuyên bố Thiên Sương đã sớm cấu kết với Thượng Dương Tông.

Cuối cùng, tu sĩ bắt đầu hỗn chiến, tranh nhau cướp đoạt linh lực địa mạch!

Nguyệt Cừ đương nhiên là kẻ được lợi nhất trong vụ này. Mục đích của Thiên Sương không phải tranh đoạt địa mạch. Hắn cũng giống như Trảm Phong, chỉ muốn duy trì trật tự nơi đây. Nguyệt Cừ nhân lúc lộn xộn mà đã uống no linh lực, cảm thấy sức mạnh gia tăng vượt bậc.

Cuối cùng, hắn chiếm lĩnh được địa mạch, sau đó còn phái môn nhân đệ tử trông coi cẩn mật.

Sau trận hỗn chiến này, đã có hơn trăm tu sĩ tử thương. Địa mạch bị mở ra hoàn toàn, linh khí lại một lần nữa tuần hoàn giữa trời và đất. Nhưng mà theo việc linh khí bất chợt tăng lên, một số tác dụng phụ không mong muốn cũng đã bắt đầu hiển hiện.

Một buổi tối, Nguyệt Cừ đang đả tọa trong phòng thì bỗng đột nhiên cảm giác trong cơ thể mình có thứ gì đó kích động bất an. Hắn hơi kinh ngạc trong lòng, cẩn thận rà soát một lượt thì phát hiện ra nguyên thần của mình đã có một vết rách lớn! Từ vết rách ấy, có một mặt người giống hắn như đúc lộ ra!

Nguyệt Cừ chấn động. Tâm ma! Tâm ma của hắn!

Vì chiếm lĩnh địa mạch, hấp thu linh lực, đã có rất nhiều tu sĩ vong mạng trong trận chiến đó. Mà từng chút tham quyền hám lợi tựa hồ đều khiến tâm ma của hắn lớn lên! Hắn liều mạng muốn chữa trị vết nứt ở trong nguyên thần, nhưng lại chẳng có cách nào. Tốc độ trưởng thành của tâm ma kia đã bắt đầu vượt qua tốc độ tu luyện của chính bản thể.

Hắn uống mấy viên đan dược áp chế ma tính, sau đó mới gọi Nguyệt Trì tới phòng phân phó: “Vi sư cần phải đi đến địa mạch một chuyến. Con đứng bảo vệ bên ngoài, không cho bất cứ kẻ nào vào trong.”

Nguyệt Trì “vâng” một tiếng. Hắn là cô nhi do một tay Nguyệt Cừ nuôi lớn, luôn luôn hết mực nghe lời sư phụ. Thực ra hắn rất hiểu cách làm người của Nguyệt Cừ, nhưng mà từ trước đến nay chưa hề mảy may nghi ngờ gì cả.

Thứ Nguyệt Cừ thích chính là sự ngoan ngoãn của Nguyệt Trì. Cho dù đã là kiếm tu, Nguyệt Trì cũng chưa từng làm trái ý hắn.

Nguyệt Cừ tới địa mạch, hấp thu nguồn linh khí tinh khiết, muốn dùng nó để áp chế tâm ma. Sau khi đã nạp linh khí vào trong tâm hồn, nguyên thần của hắn quả thực cũng có lành lại một chút. Nhưng đúng lúc này, dãi rồng ở phía thượng nguồn lại bỗng đột nhiên ào ạt đổ xuống!

Nguyệt Cừ tê tâm liệt phế hét thảm một tiếng, cả người đã bị nhấn chìm trong nước dãi rồng! Giữa dòng nước dãi, Rồng Vàng đang chậm rì rì bơi tới – nó không thể nào đi từ mặt đất xuống đây, vậy nên chỉ còn mỗi cách bơi qua cái kênh thoát nước mà nhóm Thiên Sương đã đào. Nhưng thân hình nó to lớn, vừa nhảy xuống dưới thì mực nước cũng dâng lên, đương nhiên sẽ chảy ngược lại về phía địa mạch.

Hở, hình như có tiếng ai đó đang kêu hay sao ấy nhở? Rồng Vàng nhìn trái nhìn phải. Nhưng mà con rồng này cũng chẳng khác gì Vấn Thủy, chỉ biết có đầu mà không biết đuôi. Nó bận nhìn sang hai bên, làm sao mà còn lo được đến chuyện nhìn xuống phía dưới?

Lúc ấy nhìn mãi chẳng ra cái gì, nó cũng chả tò mò nữa, tiếp tục bơi tới chỗ mình từng bị cầm tù. Bên ngoài Nguyệt Trì đã phát hiện ra, một kiếm phóng vọt vào trong. Nhưng mà Rồng Vàng cũng không sợ hắn. Dưới này không gian chật hẹp, chỉ mỗi cái đầu của nó đã chiếm đến gần hết cả động đá vôi rồi. Hơn nữa khắp nơi lại là dãi rồng, nó chỉ cần vung đuôi, lập tức nước dãi trắng ngà sẽ tung tóe ra tứ phía.

Nguyệt Trì ăn trúng một ít nước dãi, làm sao còn để ý được tới nó? Hắn lăn một vòng trên đất, vừa vội dập lửa trên người vừa tránh thật xa cái hang động đá vôi kia.

Rồng Vàng ở đây, cũng không có tu sĩ nào dám tới. Nó bò đến chỗ địa mạch, gọi cho Vấn Thủy qua truy thanh cốt: “Ta tới rồi, chả thấy ai ở đây nha. Muốn làm gì nào?”

Vấn Thủy nói: “Ngươi cứ thủ tại đấy đi, đợi Thiên Sương chân nhân đến!”

Rồng Vàng đáp ứng một tiếng, lại vẫy vẫy đuôi, ngả người trong động nằm chờ Thiên Sương.

Cùng lúc đó, giữa dòng nước dãi trắng ngà, có một thân ảnh không khác gì quả cầu lửa gian nan bò ra bên ngoài. Chật vật mãi mới bò được tới cửa động, quả cầu lửa kia lại lăn ra đất, một lần nữa ngã bổ chửng xuống dưới dòng nước dãi rồng.

Tiếng kêu thảm thiết của hắn khiến người ta sởn tóc gáy. Mãi đến tận quá nửa đêm, Nguyệt Cừ mới chậm rãi bò được lên từ dưới dòng nước dãi kia. Hắn dùng đất dập tắt lửa, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng không ai chú ý mà chuồn về phòng của mình. Đang lúc định tắm rửa cho hết bụi bặm trên người, bỗng nhiên hắn thấy bóng dáng của mình phản chiếu lên trên mặt nước!

Cả người Nguyệt Cừ hiện tại đã không còn mảng da nào, tất thảy đều là cơ bắp màu đỏ máu đang run lên bần bật. Da trên mặt hắn cũng đã bị nước dãi rồng thiêu hết, chỉ còn lại hai tròng mắt tròn tròn nhô cao. Cái mũi cũng chỉ còn hai lỗ đen, phía dưới môi đâu chẳng thấy, hai hàm răng trắng phau phau cứ thế lộ rõ ra ngoài.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng mà há miệng thở dốc, lại phát hiện ra chỉ còn cơ lưỡi trụi lủi trong miệng.

“Aaaaa…” Nguyệt Cừ hét lên như gặp phải ma, nhưng mà sau khi hét thảm một tiếng lại chỉ có thể nghẹn ngào hổn hển. Hắn cúi đầu nhìn đôi tay của mình, đột nhiên dùng sức cào lên sàn nhà, chỉ hận mình chưa chết dưới dãi rồng, không hề bò lên mặt đất!

Bên ngoài có người gõ cửa, là Nguyệt Trì đến. Hắn lên tiếng hỏi: “Sư phụ? Rồng Vàng xâm nhập địa mạch, nơi đó quá mức nhỏ hẹp, con không cách nào ngăn cản được nó. Người có làm sao không ạ?”

Nguyệt Cừ há miệng thở hồng hộc, cả phòng chỉ có tiếng thở nghèn nghẹt vang lên. Dường như hắn đã quên cả đớn đau, cảm giác như thể tất cả đều là một cơn ác mộng. Sao hắn có thể biến thành như vậy?!

Nguyệt Trì hỏi vài tiếng, thấy không có người trả lời thì liền chuẩn bị quay gót rời đi. Tròng mắt Nguyệt Cừ đột ngột lộ ra hung quang – vẫn còn một cách, hắn có thể đoạt xác! Nguyệt Trì ngoài cửa, hiển nhiên chính là lựa chọn tốt nhất!

Hắn dùng công pháp, nhẹ nhàng gõ gõ lên cửa. Nguyệt Trì nghe thấy âm thanh thì lại nhấc bước quay về: “Sư phụ?”

Nguyệt Cừ lại gõ lên cửa. Nguyệt Trì cuối cùng cũng duỗi tay đẩy cửa ra. Trong nhát mắt đó, nguyên thần Nguyệt Cừ tức khắc lóe lên ánh vàng, ập tới nguyên thần của hắn! Nguyệt Trì lắp bắp kinh hãi. Hắn không hề đề phòng gì, hơn nữa Nguyệt Cừ lại quá hiểu rõ về hắn.

Trong khoảnh khắc đó, nguyên thần Nguyệt Trì chết lặng, nhanh chóng mất đi ý thức. Nguyệt Cừ đắc ý mở to hai mắt, đau nhức trên người vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Hắn nhìn xuống đôi tay của mình, đột nhiên giật mình há hốc – tại sao hắn vẫn còn trong cái thân thể rách nát đến cực điểm này?!

Hắn vội vàng giương mắt nhìn Nguyệt Trì, chỉ thấy Nguyệt Trì uể oải đứng dậy, đưa mắt đánh giá cơ thể của mình từ trên xuống dưới, khóe miệng đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.

Nguyệt Cừ bỗng chốc hiểu ra – tâm ma của hắn! Trong chớp mắt đoạt xác kia, tâm ma của hắn đã hành động nhanh hơn hắn, chiếm được cơ thể Nguyệt Trì!

Hắn há to miệng, muốn cất tiếng nói chuyện, nhưng thậm chí còn không a ê nổi! Lúc này Nguyệt Trì chầm chậm bước tới bên hắn. Bên dưới ánh trăng rọi thẳng qua khung cửa sổ, nét mặt Nguyệt Trì trông man dại như là một cái xác chết ngàn năm vừa mới bò lên mặt đất.

Nguyệt Cừ liên tục lùi về phía sau, lại bị Nguyệt Trì tóm được cổ áo. Nguyệt Trì vươn tay, dùng một ngón tay móc thẳng mắt trái hắn ra. Nguyệt Cừ thậm chí còn không kêu nổi, chỉ biết che mắt lăn lộn ở trên mặt đất. Nguyệt Trì ném tròng mắt kia xuống đất, một chân dẫm nát, sau đó cất giọng: “Thân thể xấu xí, khiến cho người ta chán ghét.”

Nguyệt Cừ ngồi bệt trên sàn, che lại hốc mắt vẫn đang không ngừng trào máu, hai chân liên tục đẩy người lui về đằng sau. Nguyệt Trì cũng không tiếp tục tra tấn hắn, chỉ chậm rãi rửa sạch vết máu trong tay. “Nơi này sẽ không còn ai phi thăng được nữa,” hắn chầm chậm nói. “Ta tuyệt đối sẽ không cho phép nô bộc của ta rời xa khỏi ta nửa bước. Còn kẻ vô dụng như ngươi…” Hắn chỉ tay vào Nguyệt Cừ đã lui được đến góc tường, mỉm cười: “Cho ngươi lưu lại một mắt, để ngươi chứng kiến thời khắc huy hoàng của ta.”

Lá gan Nguyệt Cừ như muốn nứt ra. Đây là tâm ma của hắn, dục vọng quyền lực vô biên, khát vọng chúng sinh thần phục!

Nguyệt Trì dùng một đoạn xích Thuyên Thiên cầm tù hắn ở trong phòng, ngày ngày dùng nước dãi rồng phân tán công lực của hắn, thiêu bỏng hết da thịt hắn để phòng ngừa tu vi Nguyệt Cừ khôi phục. Nguyệt Cừ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Mãi tận tới lúc này, hắn mới biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Rồng Vàng chiếm địa mạch, Nguyệt Trì tạm thời không có cách nào tiếp cận nơi đó, chỉ đành trơ mắt nhìn Thiên Sương một lần nữa phong bế linh khí địa mạch. Cuối cùng hắn dụ bắt Lợi, dùng Lợi dụ bắt Dã Lửng, sau đó dùng truy thanh cốt của Dã Lửng để dụ bắt Thiên Lê!

Thiên Lê nhận được tin nhắn từ truy thanh cốt của Dã Lửng thì vội vàng chạy tới Vạn Thú Cốc một chuyến, ai ngờ giữa đường lại bị Nguyệt Trì chặn lại. Thiên Lê vừa trông thấy hắn thì sắc mặt lập tức đại biến: “Ngươi lại muốn làm gì?! Dã Lửng đâu?!”

Nguyệt Trì hơi hơi mỉm cười, nói: “Hiện giờ ngươi đã thành ra cái dáng vẻ thế này rồi, lại còn sợ ta cùng ngươi ôn lại chuyện cũ không thành hay sao?”

Thiên Lê tức thì giận dữ, mũi kiếm xé gió lao ra. Nguyệt Trì hưởng thụ sự phẫn nộ và cảm giác bị sỉ nhục của nàng, qua một lúc sau mới nói: “Ta đã muốn ngươi, đương nhiên là bởi ngươi cũng có chút tác dụng nhỏ nhoi. Tốt nhất là đừng phản kháng. Nếu không ngoan, sẽ phải chịu trừng phạt đấy.”

Thiên Lê chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn giống như hàng ngàn hàng vạn con rắn độc. Nàng xoay người định chạy, nhưng sao nàng có thể là đối thủ của kẻ kia được? Hắn là tâm ma của Nguyệt Cừ, lúc này trên người lại có tu vi của Nguyệt Trì. Chỉ mới một chưởng đánh ra, Thiên Lê đã cảm thấy phía sau một đạo kình phong ập tới, cổ họng tanh ngọt, tức thì phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng đang muốn độn thổ, Nguyệt Trì đã tiến lên dẫm nát xương sống của nàng. Thiên Lê chợt cảm giác nửa thân dưới tê rần, sau đó nhanh chóng mất đi tri giác.

Thiên Sương vừa mới phong bế địa mạch xong xuôi, đột nhiên lại có kẻ truyền âm tới: “Thiên Sương chân nhân, lệnh cao túc đang ở trên tay ta, tình cảnh cũng chẳng tốt đẹp gì mấy. Ngài không muốn đến nhìn xem chút sao?”

Thiên Sương nhíu mày. Giọng nói này nghe như là giọng Nguyệt Trì, nhưng mà ngữ khí sao lại quái dị đến thế? Hắn hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Ở bên kia, Nguyệt Trì dùng truy thanh cốt của Dã Lửng để gửi hình ảnh tới cho Thiên Sương. Chỉ thấy Thiên Lê rũ đầu, đang bị xích Thuyên Thiên ghim lại trên tường, hai đầu đoạn xích đâm xuyên qua eo và vai của nàng. Khóe mắt Thiên Sương như muốn nứt ra: “Thiên Lê!”

Nhưng mà Thiên Lê nào có đáp lời?!

Toàn bộ máu trong người Thiên Sương vọt tới đỉnh đầu. Rốt cuộc đây là cái địa ngục nào vậy hả! Hắn thủ vững hơn ba trăm năm, chính là muốn xem xem những đứa nhỏ của hắn, cuối cùng sẽ trở nên như thế nào!

Nguyệt Trì tao nhã cười, nói: “Chỉ sợ bây giờ Thiên Sương chân nhân đang hận không thể gặp ta được ngay lập tức ấy chứ. Địa điểm hẳn là ngài đã biết rồi, phải không?” Nói xong, không đợi Thiên Sương đáp lại, Nguyệt Trì đã kết thúc pháp chú trò chuyện.

Thiên Sương đương nhiên biết không thể cứ thế mà lao tới nơi. Tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục bao nhiêu, nếu giờ phải đối mặt với Nguyệt Trì thì không những không cứu được Thiên Lê, chính mình cũng lo không nổi. Không phải là hắn sợ chết, mà là nếu hắn cũng bị kẹt lại trong đó, liệu có thể trông cậy ai đến mà cứu giúp bây giờ?

Hắn nhìn về phía địa mạch ở dưới nền đất. Nơi ấy linh lực vô biên, có thể giúp hắn khôi phục tu vi. Trước kia hắn chưa từng có chút tâm tư nào như vậy, nhưng mà hiện tại hắn đã có rồi. Cái nơi tựa luyện ngục này, không có tu vi, hắn chẳng thế làm gì cả!

Hắn đã dựa vào Hàn Thủy Thạch ròng rã hơn một trăm năm, chỉ bởi vì cái gọi là nguyên tắc! Nhưng mà nguyên tắc thì có ích gì cơ chứ!

Thiên Sương chậm rãi bước về phía địa mạch, để cho linh lực tinh khiết nơi đó ngập tràn trong cơ thể mình. Nguyên thần của hắn chẳng khác nào một nền đất khô cạn, muốn khôi phục lại trạng thái trước kia sẽ cần còn nhiều linh khí hơn cả những gì hắn từng hấp thu để phi thăng tới nơi đây. Nhưng hắn không thể nào lựa chọn, hắn cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ kiên quyết như lúc này.

Tại Cửu Thượng Cung, cung thất của Cung chủ Nguyệt Cừ chính là cấm địa, thường ngày không có ai được tùy tiện ra vào.

Nguyệt Trì đang ở trong phòng của Nguyệt Cừ. Thiên Lê bị xích trên tường, đoạn xích dày nặng xuyên qua thân thể của nàng, làm nàng đau đớn tới run lẩy bẩy. Nhưng thứ khiến nàng giật mình lúc này lại không phải là thương thế của nàng – bức tường bên kia, đang khóa Cung chủ Nguyệt Cừ của Cửu Thượng Cung!

Da thịt Nguyệt Cừ đã bị thiêu cháy tới mức gần như chỉ còn trơ một bộ xương. Mà Nguyệt Trì đang ngồi xổm cạnh hắn, dùng dãi rồng màu trắng ngà đổ từ đầu đến thân hắn. Nguyệt Cừ run rẩy không ngừng, miệng há hốc, nhưng lại không thể phát ra bất cứ thanh âm nào cả.

Thiên Lê chỉ cảm thấy cả người rét run: “Nguyệt Trì, ngươi điên rồi sao?”

Nguyệt Trì lúc này mới chầm chậm nhìn về phía nàng, sau đó mỉm cười: “Điên rồi? Ngươi cảm thấy ngươi bình thường à?”

“Cái gì?” Thiên Lê sửng sốt. Nguyệt Trì lại chậm rãi nói: “Ngươi cảm thấy, nếu ta lột đi da thịt của ngươi, để ngươi giương mắt lên nhìn bộ lòng của mình phập phồng, dạ dày của mình run rẩy, liệu ngươi còn có bình thường hay chăng?”

Thiên Lê một câu cũng nói không nên lời nữa. Ánh sáng trong đôi mắt hắn lúc ấy hệt như một con rắn độc nhe nanh, khiến người ta sởn tóc gáy.

Thiên Sương chưa tới, Nguyệt Trì liền thả Lợi về. Lợi chạy thẳng đến Vạn Thú Cốc, nhanh chóng truyền bá rộng rãi chuyện Thiên Lê bị Nguyệt Trì bắt đi. Hỗn Độn đương nhiên báo cho Trảm Phong, Trảm Phong tức khắc dùng danh nghĩa của Thượng Dương Tông trao đổi với Cửu Thượng Cung, yêu cầu Nguyệt Cừ lập tức thả người. Nhưng điều ngoài dự đoán là, Cửu Thượng Cung trước nay luôn tự cho mình là danh môn chính phái hiện tại lại không hề có bất kỳ một phản ứng nào.

Ngay cả môn nhân đệ tử của Cửu Thượng Cung cũng đã bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng mà Nguyệt Trì không nói gì, Nguyệt Cừ cũng không xuất hiện, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả.

Bên ngoài đất trời đảo lộn, linh khí khi đặc khi loãng, Hàn Thủy Thạch đương nhiên cũng cảm nhận được. Nhưng hắn không định quan tâm. Chỉ cần có Vấn Thủy ở đây, hắn có thể mãi mãi không rời ngọn núi tiên trên biển này. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vấn Thủy đang chân trần đùa nghịch bên dòng suối nhỏ. Khi ấy mây trắng bồng bềnh trên đỉnh đầu nàng, hoa đào bay bay, đậu lại trên mái tóc nàng.

Tháng năm trên núi chảy qua, ôn nhu điềm tĩnh.

Vấn Thủy bắt được một con cá lớn, đang mải hò reo thì truy thanh cốt đột ngột sáng lên. Nàng mở truy thanh cốt ra, liền thấy Mỹ Nhân Ngư gọi cho mình. Vấn Thủy nghiêng đầu: “Quân sư, sao thế?” Nàng hiếm khi thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc thế này, liền mở lời dò hỏi: “Mặt nạ của ngươi mất hết rồi à?”

Mỹ Nhân Ngư lúc này mới nhìn nàng. Thật lâu sau, hắn nói: “Vấn Thủy, ta cảm thấy như gần đây có chuyện lớn xảy ra trong Cửu Thượng Cung. Nguyệt Cừ không thấy đâu, Nguyệt Trì cũng rất kỳ lạ. Ngươi có thể về xem thử xem không?”

Vấn Thủy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Mỹ Nhân Ngư nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Ta nghi là Nguyệt Cừ đã chết rồi, nhưng vẫn cảm thấy khá là quái dị. Lúc nãy Nguyệt Trì bảo ta đưa hắn tới hồ Thất Bảo, cứ như thể hắn nghiễm nhiên cho rằng ta là tọa kỵ của hắn. Hơn nữa hắn còn dùng kem dưỡng tay của ta!”

Mặt Vấn Thủy đen sì lại: “Ngươi cố ý gọi cho ta, chính là vì chuyện Nguyệt Trì dùng kem dưỡng tay của ngươi?”

Mỹ Nhân Ngư lắc đầu: “Ngươi tin ta đi, ta cảm thấy hắn chính là Nguyệt Cừ! Ta theo Nguyệt Cừ đã hơn hai trăm năm rồi, tuyệt đối không thể nhận nhầm người được!”

Vấn Thủy lúc này mới nói: “Ngươi cảm thấy, Nguyệt Cừ biến thành Nguyệt Trì?”

Mỹ Nhân Ngư nói: “Phải! Hơn nữa đã mấy ngày nay ta không thấy Nguyệt Cừ đâu! Nguyệt Trì không cho ta đến phòng của Nguyệt Cừ, trước kia không thể có chuyện như vậy! Hơn nữa dường như hắn đã hoàn toàn quên mất đồ đệ ta Cửu Vĩ Hồ mới là tọa kỵ của hắn! Hắn không hề nói chuyện với Cửu Vĩ Hồ! Ngày hôm qua Cửu Vĩ Hồ tới phòng hắn, hắn suýt chút nữa còn đánh chết nó! Ngươi biết không, Nguyệt Cừ rất ghét mùi trên người Cửu Vĩ Hồ!”

Vấn Thủy quay đầu nhìn Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch đương nhiên có nghe thấy họ đối thoại, nhưng vẫn tỏ vẻ hờ hững như không buồn để ý gì.

Mỹ Nhân Ngư nóng nảy nói: “Vấn Thủy, còn chuyện này nữa. Nguyệt Trì đã bắt Thiên Lê, uy hiếp Thiên Sương chân nhân đến đây gặp hắn. Ta không biết hắn muốn làm gì cả!”

Vấn Thủy lúc này mới sốt ruột, đang định nói tiếp thì Hàn Thủy Thạch đột nhiên lên tiếng: “Sư phụ ta đâu?”

Mỹ Nhân Ngư nói: “Không biết. Cũng đã hai ngày không thấy ông ta đâu rồi.”

Vấn Thủy xoay đầu, nghiêm túc nhìn Hàn Thủy Thạch: “Hàn Thủy Thạch, dù sao đi nữa chúng ta cũng nhất định phải về xem thử xem thế nào. Mấy người Thiên Lê không thể có chuyện gì được.”

Hàn Thủy Thạch lúc này mới “ừ” một tiếng. Vấn Thủy quay đầu lại, đang định nói tiếp với Mỹ Nhân Ngư thì truy thanh cốt của hắn bỗng nhiên lóe lên, pháp chú lấy ảnh thành hình bị gián đoạn ngay lập tức.

Lúc Trảm Phong tới Cửu Thượng Cung, môn nhân đệ tử của Cửu Thượng Cung đều tỏ ra rất kỳ quái. Đệ tử bên ngoài thì như ruồi nhặng không đầu, đệ tử bên trong thì như cái xác không hồn.

Trảm Phong hỏi thử vài người, không có ai biết Nguyệt Trì đang ở chỗ nào. Mãi một lúc sau hắn mới trông thấy Cửu Vĩ Hồ đang kinh hồn bạt vía ở một góc tường. Cửu Vĩ Hồ dẫn hắn tới bên ngoài chỗ ở của Nguyệt Cừ, nhưng lại không dám vào trong, chỉ nói: “Gần đây… Phần lớn thời gian Nguyệt Trì đều ở trong này, không biết đang làm gì cả.”

Trảm Phong cảm thấy hơi thương hại Cửu Vĩ Hồ. Lúc trước nó có thể xem như là linh thú xinh đẹp nhất trong toàn bộ thú tộc. Thế nhưng hiện giờ bộ lông của nó xỉn màu, trông có vẻ rất tiều tụy. Hắn hỏi: “Có thể bảo hắn ra ngoài gặp ta được không? Dù sao đây cũng là cấm địa của Cửu Thượng Cung các ngươi, nếu ta tự tiện xông vào thì cũng không ổn cho lắm.”

Cửu Vĩ Hồ liên tục lắc đầu: “Hắn không cho ta vào trong.”

Trảm Phong nghĩ ngợi một chút, sau đó cao giọng nói: “Nguyệt Cừ Cung chủ? Nguyệt Trì? Có ai ở trong đó không? Thượng Dương Tông Trảm Phong đặc biệt tới đây bái kiến!”

Cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Nguyệt Trì mang theo ý cười, chậm rãi nói: “Trảm Phong Tông chủ, mời vào.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio