Bởi vì chân bị thương nên Cố Vị Y ở lại nhà họ Mộ hai ngày.
Hai ngày này cô ta luôn ở cùng với bà nội Mộ.
Các cháu gái của nhà họ Mộ cũng sắp đố kị đến phát điên rồi.
Hai chị em nhà họ Cố này, cũng không biết gặp may mắn gì, tại sao bà lại cứ yêu quý họ như vậy?
Xem trọng Cố Cơ Uyển thì cũng thôi đi, dù gì cũng là vợ chưa cưới của cậu cả Mộ, nhưng đến Cố Vị Y cũng được xem trọng là có ý gì chứ?
Lễ nào bởi vì là chị của Cố Cơ Uyển, nên cũng được thương yêu theo sao?
Đã vậy ở trong phòng của mình, ở cùng với bà hai ngày hai đêm, đúng là gặp quỷ thật mà.
Đến ngày thứ ba, chân của Cố Vị Y cuối cùng cũng có thể đi lại bình thường, bà nội Mộ mới cho phép cô rời khỏi.
Đúng vào dịp cuối tuần, cũng không cần phải đi học nên cũng không vội.
Nghe nói cậu cả Mộ hôm nay cũng ở đây, Cố Vị Y bảo tài xế đợi ở cổng, cô một mình ung dung tự tại, đi dạo ở trong vườn.
Chuyện sai tài xế đưa cô về này không hề lạ, điều cô muốn đó là nếu như có thể ở trong vườn chạm mặt cậu cả Mộ, để anh ấy đích thân đưa cô về, đó mới là chuyện tốt.
Đáng tiếc là từ căn phòng phía sau, đi về phòng khách chính, từ cửa sau đi vào sân lớn, lại đi qua phòng khách rộng như vậy, thế mà cả đường đi lại không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Tu Kiệt đâu cả.
Lẽ nào, là đang ở Vọng Giang Các của anh ấy? -
Mấy ngày nay ở cùng bà nội Mộ, Cố Vị Y đều đã nghe ngóng được rất rõ ràng về mọi thứ của nhà họ Mộ.
Cậu cả Mộ có một khu vườn riêng ở nhà họ Mộ, chính là ở phía đông của khu vườn phía trước.
Sau khi cô đi từ phòng khách ra, liền đi về hướng Vọng Giang Các ở phía Đông.
Không biết cậu cả Mộ ở đâu, nhưng có lẽ sẽ có cơ hội gặp phải thôi.
"Đây không phải là người ngoài dạo gần đây rất được ưu ái ở nhà họ Mộ chúng ta sao?” Đột nhiên, có giọng nói không vui truyền đến.
Một cô gái khác cũng lạnh lùng cười: “Đã là người ngoài, làm gì có chuyện được cưng chiều chứ? Chẳng qua là, vào nhà thì là khách, bà nội chỉ có thể tiếp đón mà thôi.”
"Đáng tiếc mà, người ta tưởng bản thân mình được cưng chiều, nhất quyết muốn ở lại, bà nội tốt bụng như vậy, lẽ nào lại đuổi đi chắc?”
Cố Vị Y ngước mắt lên nở một cười. Thông tin về những cô gái nhà họ Mộ này cô cũng được nghe vô cùng rõ ràng rồi.
Hai cô gái này, một người trong đó là cô sáu nhà họ Mộ, Mộ Quán Lan, còn lại người kia, cô không quen.
“Cô sáu, chào cô.” Cố Vị Y đi chậm lại bước qua.
Cô ta nhìn cô gái đứng cùng Mộ Quán Lan lần nữa, cười vô cùng ấm áp: “Đây... không biết là ai, có thể giới thiệu không?”
“Tôi là Mộ Minh Nguyệt.” Sắc mặt cô gái đó trầm xuống.
Ở đây lại còn có người không biết cô! Quá đáng quá rồi!
"Chào cô, có điều... cô là con gái của ngài nào vậy? Xin lỗi, cái tên này tôi chưa từng được nghe bà nội nhắc qua.”
"Cô nói cái gì?” Mộ Minh Nguyệt tức giận, người nhà họ Cố đúng là toàn là kẻ đê tiện mà, trước mặt cô mà vẫn dám mở miệng nói những lời điên cuồng như vậy!
Cố Vị Y chớp chớp mắt, tỏ vẻ có chút vô tội: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Cô...” Mộ Minh Nguyệt không hề nghĩ đến chuyện một người ngoài lại dám láo xược ở trong nhà cô như vậy!
Mặc dù cô không phải ruột thịt của nhà họ Mộ, nhưng ba cô là con trai của ông nội, cô cũng là cháu gái chính cống nhà họ Mộ mà.
“Lẽ nào, tôi nói sai gì sao?”
Mộ Quán Lan bỗng nhiên đưa tay ra, một chiếc bạt tai vung tới.
Bốp một tiếng, cái tát này rất thẳng tay, không nể nang chút nào.
“Cô...” Cố Vị Y trừng to mắt, bị cô ta đánh đến mức loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã ra đất.
Cô không ngờ đến, có người lại vô lí như vậy, vô duyên vô cớ ra tay đánh người.
"Ai cho phép cô gọi bà nội? Cô muốn giả mạo làm người nhà họ Mộ sao?”
Mộ Quán Lan cong môi, lạnh lùng nhìn cô ta: “Nghĩ rằng dựa vào việc em gái cô được xem trọng, bản thân cũng muốn được yêu thương trước mặt bà nội sao?”
“Tôi nói cho cô biết, cô dám ở nhà họ Mộ ngang ngược, tôi lúc nào cũng có thể giết chết cô đó.”
Mộ Quán Lan độc ác như vậy, có chút vượt ngoài dự liệu của Cố Vị Y.
Cô cứ tưởng rằng, những cháu gái nhà giàu này cho dù tính tình có không tốt thì cũng sẽ vì hình ảnh gia đình mình mà nhất định sẽ giả tạo một chút.
Thế nhưng lại không hề ngờ tới cô ta lại còn có thể động tay đánh người như vậy.
"Là bà nội bảo tôi gọi như vậy!” Cô không phục lên tiếng.
Cô đã giành được sự yêu thương của bà nội Mộ, ở nhà họ Mộ lại còn có người dám bắt nạt cô như vậy!
“Cô đánh tôi, tôi nhất định sẽ nói với bà nội, sau này cô ở trong lòng bà nội tuyệt đối sẽ không còn chút địa vị nào!”
Cô gái độc ác này, Cố Vị Y và cô ta kết thù chắc rồi!
Vốn dĩ định tìm một vài đồng minh ở nhà họ Mộ, đứng cùng một trận tuyến để đối phó với Cố Cơ Uyển.
Nhưng bây giờ xem ra, Mộ Quán Lan này, không phải là một đồng đội tốt gì cả
Mộ Quán Lan híp mắt lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn gương mặt hiện rõ sự không cam tâm của cô.
"“Haha, vậy mà lại còn dám uy hiếp tôi! Minh Nguyệt, đánh cho chị, đánh chết cô ta, chị chịu trách nhiệm.” “Vâng.”
Mộ Minh Nguyệt chỉ đợi câu nói này, bước dài xông đến trước mặt Cố Vị Y, đẩy cô ta ngã xuống đất.
Cố Vị Y sững sờ trợn tròn mắt, người nhà giàu sao lại có thể có người độc ác như vậy?
Mắt cá chân của cô vừa khỏi xong, bây giờ đi đứng cũng vẫn phải chú ý cẩn thận.
Bị Mộ Minh Nguyệt xô ngã như vậy, sao có thể đứng vững, thế là liền bịch một tiếng ngã thẳng xuống đất.
Mộ Minh Nguyệt sau khi xô cô ta ngã xuống, lập tức nhấc chân lên, đạp lên người cô.
“Dừng tay! Này! Hai người dừng tay lại...! Đau quát Dừng tay!”
Đây là lần đầu tiên trong đời, Cố Vị Y bị phụ nữ đánh đến thảm thương như vậy.
Cô ta nghĩ lại, nhưng cái đạp nào của Mộ Minh Nguyệt cũng chứa đầy hận thù, cô ta đau đến mức quằn quại trên đất, nào có thể đứng dậy.
“Dừng tay, dừng tay... a, a... các người... các người điên rồi, a... dừng tay...”
Thế kỉ ! Làm sao vẫn có thể xảy ra loại chuyện như vậy chứ?
Bọn họ lại thật sự dám đánh người! Tại sao lại dã man như vậy?
Cố Vị Y thật sự hối hận rồi, chọc vào ai cũng được, sao lại chọc vào kẻ điên như Mộ Quán Lan chứ?
“Dừng tay, a...”
“Dừng tay!” Đột nhiên, một bóng người bước nhanh đến, đẩy Mộ Minh Nguyệt vẫn đang đánh người ra.
"Cậu dám cản tôi!” Mộ Minh Nguyệt đánh đến nỗi mắt đỏ ngầu lên, nào quan tâm đến đó là ai?
Dù sao, nhà này nhiều nhất cũng chỉ là vệ sĩ hoặc người làm, những người đó cô không sợ ai hết!
“Ai cần cậu nhiêu chuyện hải” Bị người khác đẩy ra, Mộ Minh Nguyệt tức giận chưa nhận ra người đó là ai, đưa tay lên muốn đánh người.
Tần Nhất bắt lấy cổ tay cô, dùng sức bóp chặt.
Mộ Minh Nguyệt nhất thời bị đau đến phát khóc: “Buông tay! Đau!Ðau l! Mau buông ra!”
Sắc mặt Tần Nhất trầm xuống, dùng sức hất ra.
Mộ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm lùi lại vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Vừa ngẩng đầu nhìn, người đàn ông này... có chút xa lạ, lại dường như có chút quen mặt, giống như đã từng gặp qua ở đâu.
Nhưng người đàn ông ở sau lưng cô, biểu cảm không hề tức giận nhưng lại toát ra sự uy nghiêm, lại dọa cô kinh ngạc đến mức cứng đờ.
“Anh, anh cả...."
Mộ Quán Lan lúc nhìn thấy Tần Nhất, đã cảm thấy có chút phiền toái rồi.
Quả nhiên, Tần Nhất thân là vệ sĩ, cơ bản luôn theo sát ở bên anh cả.
Tần Nhất đến, anh cả chắc chắn cũng ở đây.
Quả nhiên, Mộ Tu Kiệt đến rồi.
“Anh cả.” Mộ Quán Lan vừa nãy vẫn còn phách lối càn quấy, lúc nhìn thấy Mộ Tu Kiệt, đột nhiên lại trở thành một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.
“Chuyện gì vậy?” Mộ Tu Kiệt dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người, cuối cùng ánh mắt đó rơi trên người Cô Vị Y.
Cố Vị Y ngã dưới đất, vốn dĩ không muốn dùng bộ dạng chật vật này đối diện với Mộ Tu Kiệt. Nhưng cô bây giờ đau đến mức không bò dậy được.
“Cậu cả Mộ” Cố Vị Y thở ra một hơi, giọng khàn khàn nói: “Bọn họ đánh em”