Muốn làm gì?
Cô đã qua tay hai người đàn ông, người phụ nữ còn có thể ngây thơ như thế sao?
Trời sinh diễn xuất tốt hay là trời sinh ngu ngốc?
Mộ Tu Kiệt ngồi ở hàng ghế sau, vì Cố Cơ Uyển muốn trốn tránh anh nên chỉ có thể co lại trên ghế.
Nhưng không gian lớn như vậy, cho dù cô trốn thế nào thì cơ thể hai người vẫn sát vào nhau.
Mộ Tu Kiệt bỗng nghiêng người về phía ghế, cơ thể nhỏ nhắn của Cố Cơ Uyển lập tức bị anh chặn lại, không thể động đậy.
Cô giãy giụa nhưng hai tay vẫn bị trói chặt, cả người nằm bên cạnh anh, cảm giác này thật sự không tốt lắm.
"Cậu cả Mộ..."
"Tôi muốn làm gì?" Mộ Tu Kiệt nâng tay lên, động tác ngón tay thon dài kẹp dễ dàng làm cho phụ nữ mất hồn.
Nhưng cô không muốn nhìn anh, cho dù anh có đẹp trai hơn nữa thì cô cũng không nên nhìn.
Hiện tại anh và Cố Vị Y thật sự ở bên nhau.
Nhưng cô không nhìn thì không có nghĩa Mộ Tu Kiệt cho phép.
Tay anh bỗng nhiên đặt lên người cô, cởi nút áo của cô ra: "Cô đoán xem tôi muốn làm gì?”
"Tôi không đoán!" Hô hấp của Cố Cơ Uyển rất hỗn loạn cũng rất sợ hãi, nhưng cô vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh.
"Tôi không biết từ lúc nào cậu cả Mộ lại có khẩu vị nặng như thế, thích phụ nữ của người khác!"
Cô cho rằng mình chọc giận anh thì anh sẽ tức giận chán ghét, sau đó ném cô ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng không ngờ Mộ Tu Kiệt không chỉ không tức giận, ngược lại anh còn cong môi cười nhạt.
"Tôi thích khẩu vị gì, chẳng lẽ cô không biết sao?"
Anh chỉ khẩy nhẹ một chút, nút áo của Cố Cơ Uyển được cởi ra hai nút.
Vải vóc trơn nhẫn, cổ áo trượt xuống, da thịt đầu vai trắng như tuyết bỗng hiện ra.
Hô hấp của cô càng thêm hỗn loạn.
Không ai có thể nhìn thấu cậu cả Mộ, mãi mãi không có ai.
Tay anh đặt trên cổ của cô, đầu ngón tay dọc theo cổ rồi từ từ đi xuống.
Trong đầu Cố Cơ Uyển lại bỗng nhiên nhớ lại chuyện ở bệnh viện hôm đó.
Anh bóp cổ làm cho cô không thể thở được, bóng ma về cái chết bao quanh cả người cô, cô đứng ở cửa Quỷ Môn Quan... Rõ ràng lần này Mộ Tu Kiệt chỉ dùng đầu ngón tay đặt lên cổ của cô, cô cảm thấy dường như hô hấp cũng khó khăn hơn.
Rất khó khăn!
Ngực không ngừng phập phồng, đường cong hoàn mỹ.
Mộ Tu Kiệt cười nhạt, đầu ngón tay lưu luyến trên cổ cô, cuối cùng dọc theo cổ đi xuống.
"Đừng!" Cố Cơ Uyển cố gắng giãy giụa.
Cổ tay đau nhói nhưng vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng.
Cô nhìn Mộ Tu Kiệt muốn cầu xin, nhưng đáy mắt của đối phương tràn đầy khí lạnh thấu xương, vì vậy cô lập tức nuốt lại mấy lời cầu xin vào bụng.
Nếu cầu xin có ích thì anh sẽ không được gọi là người đàn ông giống như sói!
Từ trước đến nay chỉ có anh thích hay là không thích, người khác suy nghĩ gì thì không đáng một đồng trong mắt anh!
Cố Cơ Uyển lựa chọn nhắm mắt lại, không để ý tới anh.
Chờ anh chán rồi, cảm thấy không thú vị thì sẽ thả cô đi.
Trước kia không phải chưa trải qua tình huống như vậy, nhưng cuối cùng anh chỉ hù dọa cô mà thôi.
Nhưng lần này hành động của Mộ Tu Kiệt đã vượt qua giới hạn tưởng tượng của Cố Cơ Uyển.
Cả người anh cúi xuống, dùng hành động nói cho cô biết, từ trước đến nay vua sói không chỉ là hù dọa người khác!
Hai tiếng sau, người đàn ông gọn gàng ngăn nắp đi xuống xe.
Dây thừng trên tay Cố Cơ Uyển đã được tháo ra, cả người trượt xuống ghế làm bằng da thật.
Cô nắm chặt quần áo trên người, hai mắt không hồn.
Anh không còn là cậu cả Mộ trước kia, lúc trước anh còn một chút sự ấm áp, hiện tại đã hoàn toàn biến thành băng.
Anh thật sự đã thay đổi.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của Tân Nhất không hề có chút tình người: "Cô Cố, năm phút sau mời cô rời đi."
Lời nói này không chỉ vô tình mà còn tràn ngập mùi vị sỉ nhục.
Nhưng lời này có nghĩa là cô chỉ có năm phút sửa sang quần áo của mình.
Qua năm phút sau, cho dù cô đã quần áo xong hay chưa thì Tân Nhất sẽ mở cửa đi vào đuổi người.
Cố Cơ Uyển cắn môi, cả người đầy mệt mỏi.
Cô vất vả lắm mới mặc xong quần áo, chải tóc gọn gàng mới đẩy cửa xe ra, hai chân đau nhức bước xuống dưới.
Xung quanh đã sớm không có hơi thở của Mộ Tu Kiệt, vừa rồi cô nghe thấy tiếng động cơ ô tô, có lẽ anh đã lên xe rời đi.
Sau khi anh dùng cô giống như đồ chơi, anh rời đi không chút lưu luyến.
"Cô Cổ, đi qua đường lớn phía trước chính là cửa khách sạn."
Tân Nhất nhàn nhạt liếc cô một cái, ánh mắt vẫn không có độ ấm.
Anh ta nói: "Cô có thể quay về khách sạn tìm bạn của cô, cũng có thể đi qua đường lớn bên kia đón xe trở về, chúng tôi không thể đi theo cô!"
Tần Nhất nhét túi xách vào lòng cô rồi ầm một tiếng đóng cửa xe lại. Tần Nhất và một người đàn ông Cố Cơ Uyển không quen biết cùng lên xe.
Hai người lên xe xong thì khởi động, sau đó biến mất trong tầm mắt của Cố Cơ Uyển.
Một mình cô bị ném trong gió, gió đêm lạnh lẽo thổi tới, cơ thể cô vốn gầy gò càng lộ vẻ yếu ớt.
Rất đau!
Vừa rồi động tác của Mộ Tu Kiệt rất điên cuồng, sức lực đáng sợ làm cho người ta sợ hãi!
Lăn lộn lâu như vậy nên hiện tại cả người cô rất mệt mỏi, đi đường cũng khó khăn.
Nhưng cô vẫn nắm chặt tay lại, từng bước một đi về phía ánh đèn rực rỡ.
Hai chân không ngừng run rẩy ở trong gió, run rẩy đến mức có thể gãy đi bất cứ lúc nào.
Dường như ánh đèn phía trước rất gần, nhưng giống như lại xa xôi không nói ra được.
Con đường không tính là dài, nhưng làm cho cô suýt nữa tuyệt vọng.
Cô muốn khóc nhưng không biết bây giờ khóc lóc thì còn có ý nghĩa gì.
Cô vốn nghĩ bọn họ không ai nợ ai, không bao giờ gặp nhau.
Lại không ngờ không chỉ gặp nhau nhanh như vậy, mà còn mạnh như thế!
Trước khi anh rời đi có nói gì đó?
"Tôi và cậu hai Giang, ai lợi hại hơn? Hả?"
Những lời này giống như thanh kiếm sắc bén đâm hàng nghìn lỗ vào trái tim cô!
Rốt cuộc Cố Cơ Uyển không chịu nổi cơn đau đớn trên đùi nên khom người ngồi xổm xuống đất.
Cô không biết ai lợi hại hơn, bởi vì từ đầu tới cuối không có sự so sánh, cũng không có cơ hội so sánh.
Cô chỉ có một người đàn ông là anh, từ lúc bắt đầu đến giờ cũng chỉ có một mình anh!
"Hu...' Không có một giọt nước mắt, tiếng cô khóc nghẹn ngào khô khan.
Cô ôm đầu gối của mình, cảm nhận cơ thể đau đớn, run bần bật ở trong gió!
Điện thoại trong túi xách bỗng vang lên tiếng chuông thanh thúy.
Cố Cơ Uyển mở mắt ra, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, động tác có chút chậm chạp.
Cô nhìn màn hình hiển thị thì hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
"Giang Nam?”
"Đàm Kiệt không đưa cô về nhà." Giọng Giang Nam có chút nôn nóng: "Rốt cuộc cô đang ở đâu?"
"Tôi... Tâm trạng tôi không tốt lắm nên một mình đi bộ, hiện tại tôi sẽ trở về."
"Cô ở đâu? Hiện tại tôi đến đón cô." Một mình cô chạy loạn ở bên ngoài vào đêm hôm khuya khoắt, anh ta không yên tâm.
Giọng anh ta làm cho trái tim lạnh lẽo của cô cũng tìm thấy một chút ấm áp.
Cố Cơ Uyển lại cong môi lên: "Tôi còn ở gần khách sạn."
"Được, cô đừng chạy loạn, bây giờ tôi chạy đến đó." Giang Nam đã về chung cư Giang Thị, cô nghe tiếng động bên kia thì có lẽ anh ta cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Trái tim Cố Cơ Uyển hơi ấm lên.
Cô gật đầu: 'Ừ, tôi không chạy loạn, tôi... Chờ anh."
- ---
hix. Sao cứ ngược hoài vậy nhỉ. T^T