"A Kiệt, rốt cuộc cháu đang làm gì vậy?"
Sáng sớm, ông cụ nhà họ Mộ ra cửa, sau khi nghe được tin tức thì bỏ lại mọi chuyện quay về.
Trước mắt có mấy chục chiếc máy đào đang hoạt động.
Công trình đào đất đã tiến hành được một đoạn nhỏ.
Hồ vốn rất lớn, trước đây muốn lấp đầy cũng phải lấp mất mấy ngày.
Bây giờ muốn đào ra thì lượng công việc còn lớn hơn so với lúc lấp hô rất nhiều.
Cho nên không mất ba tới năm ngày thì căn bản không thể đào xong.
Nhưng cũng chỉ ba tới năm ngày thôi!
"A Kiệt, bảo bọn họ dừng lại đi!" Ông cụ tức giận đến đỏ cả mặt.
Ông cụ đã nói qua, tuyệt đối không cho phép đào hồ này ra, Mộ Tu Kiệt làm như vậy rõ ràng là đang đánh vào mặt ông cụ!
"Thằng nhóc thối tha, ông bảo cháu nói bọn họ dừng lại, cháu có nghe thấy không?”
"Sao phải dừng lại?"Mộ Tu Kiệt không nhìn ông cụ, ánh mắt vẫn nhìn vào mặt hồ bị lấp đầy.
"Nghe nói có chứng cứ mới có thể chứng minh chuyện của bà nội lúc đầu không phải là sự cố bất ngờ."
"Là ai nói linh tinh vậy!”
Ông cụ Mộ đương nhiên biết là ai, đáng lẽ ông cụ không nên để người phụ nữ kia lại.
Hôm qua nên đưa cô ta đi, đưa đi thật xa!
Cô gái này khắc nhà họ Mộ bọn họ, để cho cô ta ở lại, quả nhiên lại thành tai họa!
"Cái chết của bà cháu là sự cố ngoài ý muốn thôi. Chuyện này đã sớm được điều tra rõ ràng rồi, bây giờ cháu còn muốn gây sức ép cái gì chứ?"
Ông cụ Mộ tức giận đến mức ngón tay cũng đang run rẩy.
Ông quản gia cũng khẽ nói: "Cậu cả, cậu phải suy nghĩ kỹ đi, nếu tiếp tục điều tra chuyện này..."
"Nếu quả thật có hung thủ thì tiếp tục điều tra cũng tốt, có lẽ sẽ có thể thật sự bắt được hung thủ."
Mộ Tu Kiệt nhìn hai người với vẻ mặt lãnh đạm: "Như vậy, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
"Nếu quả thật có hung thủ, vậy tên hung thủ này chính là người phụ nữ mà cháu dẫn về!"
Ông cụ Mộ chỉ ngón tay về phía bóng người dưới tán cây phía xa.
"Dẫn cô ta qua đây."
Lập tức có hai vệ sĩ áo đen đi về phía Cố Cơ Uyển.
Trên thực tế, không cần bọn họ mở miệng, Cố Cơ Uyển cũng biết ông cụ muốn tìm cô.
Cô lau giọt nước mắt cuối cùng bên khóe mắt môi mím môi, không đợi đám vệ sĩ tới mời đã tự mình bước qua trước.
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt đảo qua trên người cô nhưng không nói bọn họ dừng lại.
Anh vẫn nhìn mặt hồ bị đào, trong mắt không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
"Nếu cháu nhất định đòi điều tra, vậy đưa cô gái này qua trước đi. Cô ta là người đáng bị tình nghi nhất."
Ông cụ liếc mắt nhìn Cố Cơ Uyển, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
Giọng điệu này là không thể nghi ngờ.
Chỉ cần Mộ Tu Kiệt tiếp tục đào hồ, ông cụ sẽ lại báo cảnh sát, bảo bọn họ dẫn Cố Cơ Uyển đi.
"Ông, ông đang uy hiếp cháu sao?"
Mộ Tu Kiệt nghiêng đầu nhìn ông cụ, ánh mắt vẫn tính là ôn hòa, dường như không có ý tức giận.
Thậm chí, anh còn khẽ cười nhạt: "Ông cảm thấy cô ấy là lợi thế để ông có thể uy hiếp cháu à?"
Ông cụ không nói lời nào. Truyện mà Mộ Tu Kiệt quyết định thì người bình thường không thể thay đổi được.
Ông cụ cũng vậy!
Cố Cơ Uyển nhìn về phía trước, nơi mọi người đang bận rộn.
Cô cười: "Chuyện không phải do tôi làm, tôi không sợ phải vào ngôi trong cục công an, tôi tin tưởng cảnh sát sẽ trả lại công bằng cho tôi."
"Cô... cô còn thật sự không sợ chết!" Ông cụ Mộ tức giận đến mức toàn thân tỏa ra khí lạnh!
"Tôi sợ." Cố Cơ Uyển nhìn thẳng vào mắt ông cụ, trên gương mặt vẫn không ngờ vẫn lộ vẻ thản nhiên.
"Nhưng tôi biết mình vào trong đó chắc chắn sẽ không sao cả. Bởi vì tôi không hại bà ấy."
Ngực ông cụ Mộ không ngừng phập phồng, bị mấy người này chọc giận tới mức tim cũng đau.
Ông cụ không muốn để ý tới Cố Cơ Uyển nữa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mộ Tu Kiệt.
"Không phải cháu muốn như vậy sao? Cho dù biết rõ một khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì cổ phần của Mộ thị nhất định sẽ bị ảnh hưởng?”
Mộ Tu Kiệt xem thường: “Nếu ông đã giao Mộ thị cho cháu, vậy có phải ông không nên quản quá nhiều về chuyện Mộ thị đi?"
"Cháu..." Ông cụ thật sự không ngờ đứa cháu trai do mình một tay bồi dưỡng ra lại dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mình!
Bây giờ ông cụ quả thật không khác nào đã hoàn toàn rút về sau hậu trường.
Trên cơ bản, ông cụ sẽ không để ý tới chuyện của Mộ thị.
Ông cụ tin tưởng vào năng lực của Mộ Tu Kiệt, cũng tin tưởng anh có thể dẫn dắt mọi người của Mộ thị đi lên một đỉnh cao mới.
Nhưng điều kiện trước tiên là không có người phụ nữ này tồn tại!
Chỉ cần có cô ta ở đây, cháu ông rất dễ bị điên!
"Thằng nhóc thối tha, cháu đừng quá điên khùng như vậy, nếu không ông sẽ cho cháu biết thế nào là hối hận!"
Ánh mắt ông cụ lạnh lùng đảo qua trên người Cố Cơ Uyển.
Mộ Tu Kiệt lại cười nhạo một tiếng và bỗng nhiên đẩy Cố Cơ Uyển qua.
"Ông muốn dùng cô ấy để uy hiếp cháu à? À, chỉ là một công cụ dùng để làm ấm giường thôi, ông cứ tùy ý là được rồi."
Công cụ làm ấm giường...
Cho dù giọng nói của cậu cả Mộ không lớn, nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.
Hóa ra cô ba nhà họ Cố này còn có thể trở về là để cung cấp phục vụ như vậy cho cậu cả.
Chẳng trách đã bị vứt bỏ còn mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh cậu cả Mộ.
Không ngờ lời đồn là thật, tất cả những gì cô ba nhà họ Cố có được bây giờ đều là dùng cơ thể của mình để đổi lấy.
Vẻ mặt Cố Cơ Uyển vô cảm, yên tĩnh tiếp nhận những ánh mắt xem thường.
Làm ấm giường thì làm ấm giường, chỉ cần cậu cả Mộ bằng lòng điều tra thật kỹ chuyện này, cô không ngại bất kỳ sỉ nhục nào.
Dù sao từ giây phút cô trở lại Vọng Giang Các, bản thân đã là một tôn tại nhục nhã rồi.
Cô cười nhạt, nhìn ông cụ với vẻ mặt thản nhiên.
"Ông cụ Mộ muốn báo cảnh sát sao? Nếu muốn báo cảnh sát, vậy tôi về ăn tạm chút gì đã. Tôi sợ ở trong cục cảnh sát ăn thì không thể ngon được."
Dáng vẻ này dường như thật sự không để ý ngày sau mình có phải sẽ ở trong cục cảnh sát hay không!
Ông cụ Mộ bị hai người kia chọc tức gần như muốn hộc máu!
Sau khi quá tức giận thì trong ngực nghẹn lại, ngay cả hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Ông cụ che vị trí ở chỗ trái tim.
Ông quản gia giật mình, vội nói: "Ông cụ, ngài sao vậy?"
Mộ Tu Kiệt không muốn tranh luận với ông cụ nữa, anh thản nhiên nói: "Đưa ông cụ về nghỉ đi, bảo Dương Quân qua khám đi."
"Không cân!" Vẻ lạnh lùng cao ngạo vừa rồi đâu? Bây giờ còn tới đóng vai cháu ngoan gì chứ?
Nếu không phải bị nó chọc giận, ông cụ có thể khó chịu đến mức này sao?
"Chuyện cháu đã quyết định, ông biết ông không thể cản được, nhưng cháu tốt nhất nên suy nghĩ cho rõ ràng xem sau chuyện này, Mộ thị sẽ phải đối mặt với khó khăn gi?!"
Mộ Tu Kiệt không nói lời nào.
Ông cụ tức giận đến mức giậm chân rồi xoay người rời đi.
Bước chân của ông lúc nặng lúc nhẹ có phân không ổn định, xem ra, sức khỏe thật sự không được tốt lắm.
"Ông cụ!" Ông quản gia bước nhanh theo.
Vừa đi vừa móc điện thoại ra, luống ca luống cuống nói: "Ông cụ không thoải mái, nhanh qua khám cho ông cụ."
Hai người đi xa, mấy vệ sĩ cũng rời đi theo.
Mọi người vẫn đang bận rộn ở bên bờ hồ bị lấp đầy.
Đám người giúp việc xung quanh cũng không dám tiếp tục ở lại xem kịch nữa, không có chuyện gì, mỗi người đều rời đi.
Cố Cơ Uyển liếc nhìn Mộ Tu Kiệt, vào giờ phút này chỉ có thể nói ra được hai từ: "... Cảm ơn."
"Cám ơn tôi cái gì chứ? Chẳng qua thuận tiện cho cô chút ngon ngọt thôi."
Mộ Tu Kiệt thậm chí không hê liếc mắt nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng hoàn toàn không có chút dao động nào: "Dù sao, cô cũng làm cho tôi được chơi thỏa thích như vậy."