Đệ Nhất Sủng

chương 459: đừng quấy rầy đến cuộc sống của chúng tôi nữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ thời gian một bữa cơm, mà cả lớn cả nhỏ đều khiến toàn thân trở nên bẩn thỉu.

Nhưng đi cùng nhau, lại hòa hợp và ấm áp khó tả.

“Bọn họ đã báo cảnh sát rồi, đợi bắt được người phụ nữ đó, chắc là có thể biết được thân phận của cô nhóc này rồi.”

Lúc đi ra khỏi quán phở, Lâm Duệ nhận được một cuộc điện thoại, rồi báo cáo tin tức lại cho Mộ Tu Kiệt.

Mộ Tu Kiệt nhìn cô nhóc đang nắm tay mình, đột nhiên anh lại cảm thấy chua xót.

Đợi sau khi biết được thân phận của cô nhóc này, không lẽ phải đưa nhóc trở về sao?

Tại sao, anh lại cảm thấy buồn bã và lo lắng như vậy chứ?

“Cậu cả, cô bé là con nhà người ta.” Ánh mắt Lâm Duệ nhìn anh lập tức trở nên bất an.

Không phải cậu chủ đang muốn chiếm cô bé này làm của riêng đấy chứ? Nhưng mà, không được đâu.

Tưởng rằng cậu cả sẽ không vui vì lời nói của mình, không ngờ, anh chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm”

Nhưng chính vì một tiếng “ừm” nhàn nhạt này, lại khiến Lâm Duệ càng khó chịu hơn.

Hai năm rồi, sự xuất hiện của cô nhóc này, khiến cậu cả có được niềm vui duy nhất.

Nhưng một chút vui vẻ này, sắp sửa biến mất rồi.

“Cậu cả, hay là...

“Điềm Điềm!” Đột nhiên, có một tiếng gọi truyên đến từ phía sau.

Người phụ nữ kia giống như lên cơn điên, xông thẳng đến bên cạnh Mộ Tu Kiệt, muốn cướp đi cô nhóc đang nắm tay anh.

Cánh tay của Lâm Duệ đã giơ ra, nhưng lại bị người đàn ông đến cùng cô đẩy ra.

Ánh mắt Mộ Tu Kiệt trâm xuống, đang định cản người vừa xông đến lại.

Ngay sau đó, lại vì nhìn thấy rõ hình dáng của cô mà ngơ ra, hoàn toàn không kịp phản ứng lại!

Hai năm rồi!

Cô gây hơn một chút, nhưng vẫn không khác gì so với trước kia.

Cô trang điểm, trang điểm khiến cho mình xấu đi, giống như khi đó lúc đính hôn với anh.

Cô còn đeo một cái kính vừa to vừa xấu, gân như che hết một nửa gương mặt của cô.

Vì vậy, người anh sai đi không tìm thấy cô là bởi vì, bây giờ cô hoàn toàn là một người phụ nữ xấu xí! So với tấm ảnh anh đưa bọn họ, đúng là cách biệt như trời với đất!

“Điềm Điềm, con sao rồi? Có bị đau ở đâu không? Mau nói cho mẹ, đau ở đâu?”

Cố Cơ Uyển sốt ruột đến mức sắp khóc, cảm giác mất đi lại tìm được, khiến cô suýt chút nữa không kìm nén được bản thân.

Tìm hơn hai tiếng đồng hồ, cô cũng sắp sụp đổ rồi.

Trước kia nhìn thấy tin tức những đứa trẻ bị mất tích, tuy có chút đau lòng, nhưng mà, không đích thân trải qua, không ai có thể cảm nhận được cảm giác

tuyệt vọng đó.

Điềm Điềm của cô! Điềm Điềm của cô thật sự trở về rồi!

“Manmii.” Điềm Điềm ngoan ngoãn gọi một tiếng, khiến những giọt nước mắt mà Cố Cơ Uyển kìm nén nãy giờ cũng đã rơi xuống.

“Mami... ba, ba.” Điềm Điềm giống như đang muốn chia sẻ một món đồ tốt, vội vã muốn nói “món đồ tốt” trong mắt cô bé cho mami của mình.

Cố Cơ Uyển lập tức phòng bị với người đàn ông bên cạnh, lúc này mới nghĩ ra, bế Điềm Điềm lên rồi lùi lại vài bước: “Hạo Phong!”

Mộ Hạo Phong không nói gì, bởi vì, ngay từ lúc chặn Lâm Duệ lại, anh ta đã nhìn rõ đối phương rồi.

Mộ Tu Kiệt!

Hai năm rồi, người đàn ông này, cuối cùng vẫn tìm đến được đây.

Nhưng mà, ba?

Sắc mặt Mộ Hạo Phong lập tức trở nên khó coi, sao Điềm Điềm lại gọi người đàn ông này là ba?

Sau khi Cố Cơ Uyển bế Điềm Điềm lùi lại vài bước, cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông trước mắt.

Anh gầy đi rồi.

Vẫn là con người ấy, vẫn là một Mộ Tu Kiệt cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo như vậy.

Nhưng mà, đáy mắt của anh, có sự cô đơn mà hai năm trước không có.

Giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cho dù bề ngoài có tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể che giấu nỗi cô đơn.

Cô thậm chí có thể nghĩ đến bóng lưng cô độc đang hút thuốc vào mỗi đêm yên tĩnh từ ánh mắt trầm lặng kia của anh.

Không! Người đàn ông này, ép nhà họ Cố đến mức không còn đường lùi, khiến cô có nhà cũng không thể trở về!

Anh muốn gì thì có đó, anh có gì đáng để cô đơn sao?

Phụ nữ dễ chết nhất trong những hoang tưởng của bản thân, bởi vì hoang tưởng, luôn luôn chỉ là những suy nghĩ hão huyền của riêng họ!

Cảm xúc lẫn lộn sau vài giây ngắn ngủi, cuối cùng Cố Cơ Uyển cũng bình tĩnh lại.

Điềm Điềm vẫn đang nhìn Mộ Tu Kiệt, gương mặt nhỏ bé nở nụ cười vui mừng: “Ba, mami, ba.”

Trái tim của Mộ Tu Kiệt rung động từng hồi!

Không ngờ cô nhóc này lại là con gái của Cố Cơ Uyển, chắc bây giờ đã hơn một tuổi rồi, vậy thì... vậy thì! Chẳng lẽ... chẳng lẽ cô nhóc thật sự là con gái của anh?”

“Uyển Uyển...”

“Chú ấy không phải ba của con, ba con đến rồi!” Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn Điềm Điềm, gương mặt nghiêm túc: “Mau về bên ba đi.”

Điềm Điềm vẫn có chút nghi hoặc, trên thực tế, cô bé vốn không biết ba là cái thứ gì cả.

Người có thể cho cô bé cảm giác an toàn, thì chính là ba.

Sau khi Cố Cơ Uyển đặt Điềm Điềm xuống, Điềm Điềm đi đến bên cạnh Mộ Hạo Phong, ngọt ngào gọi một tiếng: “Ba.”

Cố Cơ Uyển thở phào một hơi, đáy mắt Mộ Tu Kiệt lại có chút tuyệt vọng.

Cô nhóc là... con gái của Mộ Hạo Phong!

Một cô nhóc hơn một tuổi!

Lúc đó, sau khi bọn họ rời đi, đã lập tức ở bên nhau rồi sao? Nếu không, cô nhóc không thể nào lớn như vậy được!

Nhất thời, lòng anh ngổn ngang trăm mối, cái cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục, khiến cậu cả Mộ mạnh mẽ trên thương trường khiến mọi người

đều phải sợ hãi như anh đây cũng sắp chống cự không nổi.

“Tại sao anh lại đưa Điềm Điềm đi? Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”

Cố Cơ Uyển tiến về phía trước một bước, chản trước mặt Điềm Điềm và Mộ Hạo Phong, nhìn Mộ Tu Kiệt, đáy mắt lộ ra vẻ tức giận.

“Cậu cả Mộ, cả nhà chúng tôi đã trốn anh đến mức mà nhà mình cũng không dám về, hai năm rồi, anh vẫn chưa chịu tha cho chúng tôi sao?”

Vậy mà anh lại dám động vào Điềm Điềm!

Cố Cơ Uyển nhéo thật chặt lòng bàn tay mình: “Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?”

Mộ Tu Kiệt chỉ nhìn cô, không nói lời nào.

Hai năm rồi, anh quả thực chưa từng có suy nghĩ bỏ qua cho cô, anh chưa bao giờ ngừng việc tìm kiếm cô lại!

Lâm Duệ không thể nhìn cậu chủ nhà mình chịu ấm ức được, anh vội vàng giải thích: “Cậu cả không làm gì Điềm Điềm cả, anh ấy chỉ..."

“Câm miệng!” Mộ Tu Kiệt lạnh lùng nói.

Lâm Duệ thở dài, anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà, cậu cả lại không cho anh nói!

Mộ Tu Kiệt bước lên phía trước một bước, ánh mắt xuyên qua Cố Cơ Uyển, nhìn vào cô nhóc đang trong lòng Mộ Hạo Phong.

Vậy mà... cô nhóc lại là con của Mộ Hạo Phong và Cố Cơ Uyển.

Tạo hóa trêu người, tại sao anh vừa nhìn thấy cô nhóc này, lại có cảm giác như nhặt được báu vật chứ.

Hóa ra mọi thứ đều là vì, cô nhóc là con gái của Cố Cơ Uyển.

Anh lại tiến về phía trước một bước, muốn đưa tay ra chạm vào người phụ nữ anh hàng đêm nhung nhớ.

Nhưng mà, bàn tay vẫn chưa kịp chạm vào cô, cô đã bị người đàn ông kia kéo vào trong lòng.

Mộ Tu Kiệt nhìn hai người trước mắt, sự ấm áp trong mắt, lập tức giảm xuống.

“Uyển Uyển, theo anh trở về!”

Cố Cơ Uyển lạnh lùng cười: “Theo anh trở về làm gì chứ? Cậu cả Mộ, vẫn muốn lấy tôi làm đồ chơi của anh sao?”

“Đừng nói nữa, Điềm Điềm còn ở đây mà.” Mộ Hạo Phong biết, chỉ cân nhắc đến chuyện này, Cố Cơ Uyển sẽ cảm thấy đau khổ.

Nếu như đã đau khổ, sao còn phải nhắc đến?

Cố Cơ Uyển cắn môi, dùng sức nhắm mắt lại.

Lúc mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt đã không còn chút cảm xúc nào.

“Cậu cả Mộ, xin anh đừng quấy rầy đến cuộc sống của chúng tôi nữa, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio