Mới sáng sớm tỉnh dậy, Cố Cơ Uyển đã gọi điện cho Đàm Kiệt.
"Tử Lạp không sao, đã tỉnh rồi, bây giờ đang ăn cháo. Bác sĩ nói cô ấy có thể về nhà khi tâm trạng ổn định. Thật sự không sao, cậu đừng lo lắng.”
Giọng nói của Đàm Kiệt nghe ra hình như còn hơi lo lắng: "Uyển Uyển, cô và cậu cả nhà họ Mộ... thế nào rồi? Anh ta không làm khó cậu đúng không?"
"Không có, vừa quay về là đi ngủ... Không phải, ý của tớ là là, vừa về là tớ đi ngủ một mình."
Cô Cơ Uyển khẽ ho một tiếng, sao lại có cảm giác càng ngày càng mờ ám chứ?
"Đương nhiên là cậu ngủ một mình, nếu không, chẳng lẽ cậu cả nhà họ Mộ người ta còn đồng ý ngủ với cậu sao? Ai mà không biết cuộc hôn nhân của các cậu là hôn nhân thương mại?”
Đàm Kiệt mỉm cười, không hề lo lắng lời nói của mình sẽ làm tổn thương người khác chút nào.
Tên đáng chết này! Cô tệ đến vậy sao?
Cô Cơ Uyển thực sự muốn đá bay cậu ta đi! Nhưng khi nghĩ lại, thật kỳ lạ khi một người đàn ông luôn luôn ở trên cao như cậu cả nhà họ Mộ lại có thể nguyện ý đánh giá cao một người bình thường ăn mặc trang điểm như cô.
Chưa kể là còn đồng ý ngủ với cô.
Cũng đúng, cô xấu xí thế này.
Cúp điện thoại, Cố Cơ Uyển bước vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.
Rõ ràng là môi đỏ răng trắng, khuôn mặt trong veo như pha lê, không biết đẹp đến mức nào.
Nhưng cô biết rất rõ ràng nó sẽ sớm trở nên khó coi.
Đành vậy, sau khi đánh răng rửa mặt, Cố Cơ Uyển bắt đầu trang điểm mặt.
Kiếp trước, sau khi lộ ra dung nhan thật của mình, cô đã bị phụ nữ nhà họ Mộ ám hại rất lâu.
Đời này, không phải chỉ là một cô gái xấu xí sao? Tại sao lại bắt đầu bị ám hại rồi?
Chỉ có người nhà họ Mộ mới có thể khiến cho Mộ Tu Kiệt bảo vệ, còn chưa bước vào cửa mà đã bắt đầu ra tay rồi, rốt cuộc đó là ai?
"Mợ chủ, cậu chủ đang đợi cô. Hôm nay phải quay về nhà họ Mộ để gặp ông chủ và bà chủ."
Bên ngoài, người giúp việc liên tục gõ cửa.
Cố Cơ Uyển cuối cùng cũng vẽ xong những nốt tàn nhang nhỏ cuối cùng, bước ra khỏi phòng tắm: '... Tôi biết rồi."
Lúc Cố Cơ Uyển đi xuống cầu thang, Mộ Tu Kiệt đang ngồi bên bàn ăn đọc báo buổi sáng.
Trong thời đại bùng nổ thông tin mạng như hiện nay, cậu cả nhà họ Mộ vẫn giữ thói quen đọc báo thông tin kinh tế buổi sáng, không biết phải nói là anh có gu hay là nên nói anh quá lỗi thời.
Tuy nhiên, dù không muốn nhưng Cổ Cơ Uyển cũng phải thừa nhận rằng lúc cậu cả nhà họ Mộ nghiêm túc đọc báo thực sự rất quyến rũ.
Ngồi xuống đối diện với anh, Cố Cơ Uyển không nhịn được lén lút liếc nhìn.
Lúc người đàn ông đặt tờ báo xuống, cô vội vàng thu hồi ánh mắt, nói với quản gia Tân Lãng: “Có thể mang đồ ăn sáng lên rồi."
"Vâng, mợ chủ."
Vẻ ngoài phóng khoáng tự nhiên của cô gái khiến Tân Lãng có một loại ảo giác, giống như vị mợ chủ này đã sống ở đây rất lâu rồi, hoàn toàn trở thành nữ chủ nhân ở đây.
Tuy nhiên, loại hương vị của nữ chủ nhân này hoàn toàn không hề khiến người khác chống lại chút nào, thậm chí còn có cảm giác là chuyện đương nhiên hợp lý.
Không thể không nói vị mợ chủ mới đến này quả thực rất hợp với gia đình này.
Tân Lãng lập tức sai người làm đưa đồ ăn lên.
Cậu cả nhà họ Mộ là một tách cà phê, một chiếc bánh mì sandwich và hai quả trứng luộc.
Phong cách ăn sáng của Cố Cơ Uyển lại nhiều hơn thế, có gần mười loại đồ ăn nhẹ, hầu hết đều là đồ ngọt.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thực sự giống như một con ký sinh trùng được Mộ Tu Kiệt nuôi dưỡng, người ta đều phải làm việc chăm chỉ mỗi ngày để kiếm tiền, còn cô thì ngày ngày không phải làm gì ngoài ăn, uống và chơi đùa.
Tất nhiên là đang nói về kiếp trước.
Những người như vậy sống trên thế giới này rất nhiều.
Cho nên cô quyết định rồi, kiếp này nhất định phải dựa vào chính mình!
"Chú Lãng, bắt đầu từ ngày mai chú không phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy cho cháu. Cháu không kén ăn hay ăn quá nhiều. Chỉ cần một ly sữa bò và một chút đồ ăn nhẹ là được rồi ạ."
Tân Lãng hơi do dự nhìn Mộ Tu Kiệt.
Đương nhiên, mọi việc trong nhà này đều do cậu chủ nói là được, mợ chủ chỉ cần chút đồ như vậy, nếu họ thật sự làm thế, không biết cậu chủ liệu sẽ không vui không?
Mặc dù cậu chủ chưa bao giờ quan tâm đến những chỉ tiết nhỏ nhặt như vậy.
Mộ Tu Kiệt đặt ly cà phê xuống, nhẹ nhàng liếc nhìn ông ta: "Sau này chuyện trong nhà cô ấy nói thế nào thì là như thế."
Chuyện trong nhà cô ấy nói thế nào thì là như thế
Khi bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy điều này, cô ấy đều sẽ cảm động muốn khóc.
Cố Cơ Uyển chỉ hơi buồn bã, càng chung sống, cô càng nhận ra người đàn ông trước mặt rất khác với cậu cả nhà họ Mộ tàn nhẫn đã làm tan nát trái tim cô kiếp trước.
Biết là phải tránh xa, nhưng càng ngày lại càng gần lại một cách khó hiểu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ không bao giờ thoát ra được.
Đột nhiên tâm trạng hơi nặng nề, Cố Cơ Uyển đặt đũa xuống, đứng dậy: "Tôi ăn no rồi."
Cô xoay người chuẩn bị rời đi, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo chút khó chịu: Uống hết sữa đi."
Giọng điệu mệnh lệnh này khiến gen nổi loạn sâu thảm trong trái tim Cố Cơ Uyển đột nhiên trỗi dậy. “Quá nhiều, tôi không uống hết.” Cô cũng không phải là heo, làm sao có thể uống hết một cốc to như vậy?
“Muốn tôi đút cho cô sao?” Anh lập tức bỏ dao nĩa xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt ương ngạnh của cô.
Tên đáng chết này rõ ràng là đang đe dọa.
Cố Cơ Uyển liếc nhìn anh, vậy mà lại hừ lạnh rồi quay người rời đi.
Thật sự bỏ đi như thế sao!
Tân Lãng phát lạnh trong lòng, vừa mới sáng sớm ra sao lại đã cãi nhau rồi?
Vị mợ chủ này thật là sức lực đồi dào, ngay cả đến cậu chủ mà cũng không sợ
Cũng không biết nên khen cô ấy tốt hay là thương xót số phận đang chờ đón cô ấy ở phía sau.
Từ trước đến nay trong nhà này chưa từng có ai dám làm trái ý cậu chủ như thế, thật sự là chưa bao giờ!
"Cậu, cậu chủ, tôi nghĩ... cái cốc này có lẽ thực sự quá lớn, lần sau, lần sau tôi sẽ bảo họ đổi thành cái nhỏ hơn."
Mộ Tu Kiệt không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trên người bao phủ một tầng sương mù.
Cô gái này, rất tốt! Đến tận bây giờ vẫn cứng đầu với anh
Anh lại cầm dao dĩa lên và tiếp tục ăn, vẻ mặt bình thản không còn chút cảm xúc nào, như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng xảy ra.
Lâm Duệ từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ, hưng phấn nói: "Cậu chủ, hoa hồng mà cậu chọn đã đưa đến. Sáng nay vừa mới tươi mới đến cảng..." "Cút!"
Xe dừng ở ga ra nhà họ Mộ, sau khi xuống xe, Lâm Duệ lập tức mở cửa cho hai người họ.
Kể từ sau khi đính hôn, cặp đôi mới này mới quay trở về nhà lần đầu tiên.
Nhưng đi trên con đường mòn, không hề có một chút ngọt ngào nào của đôi bạn trẻ.
Trên đường đến nhà chính, không những không có bất kỳ động tác qua lại nào, mà thậm chí còn không giao lưu đến nửa câu.
Khi sắp đến sảnh nhà chính, Lâm Duệ đã liều mình khuyên nhủ vài câu, Mộ Tu Kiệt mới liếc nhìn Cố Cơ Uyển và nói: "Đừng quên nội dung của thỏa thuận."
Cố Cơ Uyển mím môi dưới, cuối cùng khoác lấy cánh tay anh, dùng ngón tay thon dài vỗ vỗ lên khuôn mặt hơi cứng ngắc, rốt cuộc nặn ra được một nụ cười khẽ.
Không thể để nhà họ Mộ phát hiện ra bí mật về lễ đính hôn giả của họ được, cô cũng không thể không nhớ.
Nếu vi phạm hợp đồng, cô thực sự không đủ khả năng trả số tiền bôi thường.
Không phải chỉ là diễn một lúc thôi sao? Có gì khó khăn chứ?
Cô cong môi mỏng, cười lạnh, rồi đột nhiên ngả đầu vào cánh tay của Mộ Tu Kiệt.
Không ai có thể nhìn ra dáng vẻ vô cùng thân mật này là của hai người mà vừa hai giây trước còn đang tranh giành lẫn nhau.
“Bà nội.” Vừa bước vào đại sảnh đã thấy bà cụ và ông cụ đang ngôi cùng nhau, Cố Cơ Uyển buông Mộ Tu Kiệt ra, bước nhanh tới.
"Bà ơi, hôm nay trông nét mặt bà không tồi. Bữa sáng bà ăn gì vậy? Bà có ăn được nhiều không? Có kén ăn không?”
Bà cụ cười ha ha, liên tục lắc đầu: "Không có, không có, bà nghe lời bác sĩ, ăn gì cũng được”.
Bà lại đưa mắt nhìn Mộ Tu Kiệt đang đi sau Cố Cơ Uyển, sau đó mới nắm lãy tay Cố Cơ Uyển hỏi: "Uyển Uyển, bà nội đã hai ngày rồi không gặp cháu rồi. Thằng bé xấu xa này có bắt nạt cháu không?”