Đệ Nhất Sủng

chương 73: là cái gì khiến cô tự tin đến vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ai cũng không ngờ, Mộ Quán Lan lại ác như vậy, thật sự cầm chiếc ly thủy tinh cứng như vậy, đập vào đầu của Cố Cơ Uyển.

Chiếc ly này nếu như đập vào đầu của Cố Cơ Uyển, nhất định sẽ khiến cô bị chảy máu!

“Cẩn thận!” Cẩn Mai đã đứng dậy từ lâu muốn đi tới hòa giải cũng bị dọa giật mình, hoảng hốt đi tới, đẩy Cố Cơ Uyển ra.

Chiếc ly thủy tinh đó không chút lưu tình đập vào vai của Cẩn Mai, bốp một tiếng, rất nặng nề, nghe thôi cũng thấy rất đau.

Cẩn Mai đau đến nhíu mày, nhưng bà ta vẫn cắn chặt răng, không kêu lên một tiếng.

“Xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng, bên phía đàn ông cũng có người đi tới.

Đại tiên sinh, ba của mấy cậu chủ nhà họ Mộ, Mộ Thế Nhiên.

“Không sao, tôi tự mình không cẩn thận, làm rơi cái ly.” Cẩn Mai lập tức giải thích, còn đích thân nhặt chiếc ly thủy tinh trên đất lên.

Sự nhân nhượng vì lợi ích toàn cục của bà ta, Cố Cơ Uyển đều nhìn thấy tất.

Kiếp trước, cô và bà cả này không có nhiều tiếp xúc.

Mặc dù luôn bị hãm hại, nhưng, bản thân ngu ngốc căn bản không biết người hại cô là ai.

Nhưng không ngờ, thì ra bà cả bề ngoài phong quang, ở trong nhà lại bị coi thường như vậy!

Bả vai của bà ta bị đập trúng, bị thương, còn phải tự mình đi nhặt chiếc ly!

Cô hầu nữ vội vàng cúi xuống, đỡ bà ta đứng dậy.

Ý cười vẫn trên mặt Cẩn Mai: “Chỉ là hiểu lầm...”

“Không phải hiểu lầm!” Mộ Quán Lan mặc dù phạm sai, nhưng mặt mày vẫn cao ngạo: “Ba, là Cố Cơ Uyển hắt nước trà vào con.”

Cố Cơ Uyển chưa từng nghĩ sẽ ở trước mặt người của nhà họ Mộ để lại ấn tượng tốt đẹp gì.

Cho nên, cô cũng không sợ, mặt mày vô cảm nói: “Là cô chủ nhà họ Mộ này gây chuyện trước, quần áo của bà cả cũng bị cô ta hắt nước trà làm ướt hết.”

“Ba, con không có muốn hắt trà vào dì Cẩn, là Cố Cơ Uyển mỉa mai con khiếm thính, con tức quá mới..."

“Được rồi, ông cụ bà cụ đều đang ở đây, còn có bao nhiêu người, các người muốn làm tôi mất hết mặt mũi sao?”

Mộ Thế Nhiên mặt mày không vui, người của nhị tiên sinh và tam tiên sinh đều ở đây, ông ta không thể mất mặt vì mấy người này được, uy nghiêm của ông ta đặt ở đâu chứ?

“Ba, không phải lỗi của con, lẽ nào muốn con bị người ta khi dễ mà không phản kháng sao? Ba, ba từng nói, người của nhà họ Mộ tuyệt đối không thể bị người khác ức hiếp được!”

Mộ Quán Lan nâng cằm, không hề có ý muốn nhận lỗi.

Cẩn Mai lập tức nói: “Không có gì, đều chỉ là..."

“Chẳng qua chỉ là tiểu bối đùa nhau, bà là trưởng bối, sao không trông tụi nó?” Sắc mặt của Mộ Thế Nhiên tối lại.

Cẩn Mai hết sức lo sợ nói: “Phải, đều là lỗi của tôi, tôi sẽ trông chừng, không sao, ông quay về chỗ trước đó, đừng để ba chờ lâu.''

Mộ Thế Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó quay người rời khỏi.

Mộ Quán Lan ngồi lại chỗ của mình, liếc mắt nhìn Cẩn Mai, cũng không nói gì.

Đối với chuyện cô ta làm bị thương bà ta, cô ta đều không hề để trong lòng.

Cố Cơ Uyển lúc này cho dù muốn nói cái gì, cũng không có cách nào mở miệng.

Cô coi như nhìn ra được rồi, ở trong mắt của Mộ Thế Nhiên, người vợ danh chính ngôn thuận lấy về của mình, một

chút địa vị cũng không có.

Cô lúc này mở miệng, người khó xử chỉ là Cẩn Mai.

Đối với loại cô chủ như Mộ Quán Lan, ở trước mặt ba đều giả vờ đáng yêu, việc gì cũng cho qua.

Mà Cẩn Mai, rất có khả năng sẽ bị cô liên lụy.

Cô đỡ Cẩn Mai về chỗ của mình, Mộ Quán Lan lại cười với cô, vẻ dương dương tự đắc.

Ở cái nhà này, phụ nữ gả vào, nhìn từ bên ngoài dường như địa vị rất cao, giống như vị trí ngồi của bọn họ bây giờ.

Nhưng trên thực tế, mấy người phụ nữ này không phải họ Mộ, làm sao so sánh với người họ Mộ được?

Cố Cơ Uyển con nhóc chết tiệt này vừa rồi không phải ỷ bản thân có thể ngồi bên cạnh của Cẩn Mai, thì tưởng mình có thể bay lên sao?

Bây giờ cô có phải cũng nhìn rõ rồi chứ, ngay cả Cẩn Mai cũng chỉ như thế, ở trong mắt của ba cái gì cũng không phải.

Cố Cơ Uyển cô, so với Cẩn Mai càng thấp hơn một bậc, người như thế, ở nhà bọn họ có thể làm được gì chứ?

Mộ Phương Hồng rất đắc ý, đột nhiên cười nói: “Aiya, cô Cố, hôm nay cô thật sự mua chiếc túi nổi tiếng nhất tiệm Harmadm rồi sao?”

Ngoại trừ Cố Cơ Uyển, không có ai biết cô ta đột nhiên nhắc đến chuyện nhỏ nhặt này, muốn làm cái gì.

Cố Cơ Uyển mím môi, sớm biết người phụ nữ này nhất định sẽ ở trước mặt mọi người tìm phiền phức cho cô.

Có điều, cô chỉ thờ ơ nhìn cô ta, không có tiếp lời.

Ngay cả người hầu nữ đều gọi cô là mợ chủ, Mộ Phương Hồng bây giờ không gọi cô là mợ chủ, cũng không gọi chị dâu, mà gọi cô Cố, chính là muốn nhắc nhở tất cả mọi người, cô không phải họ Mộ! Vẫn không tính là người của nhà họ Mộ.

Mộ Phương Hồng cắn môi dưới, có chút uất ức: “Vốn dĩ tôi cũng muốn xem thử chiếc túi đó, đương nhiên, đồ cô nhìn trúng, tôi cũng không dám mơ tưởng, tôi chỉ muốn xem thử mà thôi.”

“Nhưng cô kêu bọn họ đuổi tôi ra ngoài, đến cơ hội nhìn một lần tôi cũng không có, cô nếu như mua rồi, có thể để tôi nhìn chút không?”

“Con người này của tôi cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích các loại túi xách, cô Cố, có thể nhìn một chút được không?”

“Cô nói cái gì? Cô ta kêu người đuổi cô ra khỏi cửa hàng đó?” Mộ Quán Lan lập tức làm khó!

Sắc mặt của Mộ Kỳ Âm cũng tối lại, không vui nói: “Cô chủ của nhà họ Mộ chúng tôi, bị người khác đuổi khỏi cửa hàng? Cửa hàng nào? Tôi cho người san bằng nó?”

Bình thường cô ta không có đối tốt với Mộ Phương Hồng như thế, nhưng bây giờ, Mộ Phương Hồng bị Cố Cơ Uyển khi dễ, đây là Cố Cơ Uyển muốn đánh vào mặt các cô chủ của nhà họ Mộ

“Thật ra cũng không có gì, có thể lúc đó em và Tiêm Tiêm nói chuyện, cô Cố chê quá ồn ào, mới kêu người đuổi chúng em ra ngoài."

Mộ Phương Hồng thái độ nhân nhượng, nhỏ tiếng nói: “Tối nay là bữa tiệc gia đình, Kỳ Âm, chị coi như em chưa nói gì, ông nội và bà nội đều đang ở đây.”

Cô ta khẽ kéo cánh tay của Mộ Kỳ Âm, mỉm cười: “Đều là em không tốt, không nên vì muốn xem chiếc túi trấn tiệm đó mà nhắc đến chuyện này.”

“Không sao, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Bị người đuổi từ trong tiệm ra, còn có thể nói là hiểu lầm?

Cô gái của nhà bình thường đều sẽ không nhận được đãi ngộ như thế này, càng đừng nói là cô chủ của nhà họ Mộ.

Cố Cơ Uyển này, thực sự đáng ghét rồi!

Nhà họ Mộ bọn họ, sao có thể để người như thế này gả vào được chứ?

Bây giờ còn chưa vào cửa, đã hung hăng càn quấy đến mức này, sau này vào cửa rồi, còn thế nào nữa?

“Có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Cẩn Mai ở giữa làm hòa: “Đồ ăn sắp đưa lên rồi, dùng bữa trước đó, đợi lát nữa còn phải đến chỗ ông bà nội của các con kính rượu.”

“Sao có thể là hiểu lầm?” Mộ Quán Lan hừ lạnh.

Vừa rồi đã chiếm thế thượng phong, bây giờ, càng không nguyện ý bỏ qua cho Cố Cơ Uyển.

Cô ta híp mắt nhìn gương mặt đầy tàn nhang của Cố Cơ Uyển, mặt mày không vui: “Người của nhà họ Mộ chúng tôi bị khi dễ, đuổi ra khỏi cửa hàng!”

“Dì Cẩn, dì cảm thấy đây là hiểu lầm? Nếu như hôm nào đó, dì bị người đuổi ra khỏi cửa hàng, dì sẽ như thế nào?”

Không có ai nói gì, Cẩn Mai cũng không đáp lại được.

Loại chuyện bị đuổi ra ngoài này, thật sự rất mất mặt.

Đừng nói là người của nhà họ Mộ, dù là một người bình thường, cũng khó chịu khi bị sỉ nhục như thế.

Môi dưới của Cẩn Mai run lên, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể vô thức nhìn sang Cố Cơ Uyển.

Chuyện này bà ta dù sao không có ở đó, cũng không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Tâm mắt của tất cả mọi người, trong nháy mắt đều đổ dồn lên người Cố Cơ Uyển.

Ở đây đều là người của nhà họ Mộ, cô khi dễ cô chủ của nhà họ Mộ, thật sự không sợ chết sao?

Là sức mạnh gì khiến cô tự tin đến vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio