Một đám người như đàn ong vỡ tổ muốn xông vào phòng bệnh, bị bác sĩ kịp thời ngăn lại, cuối cùng cha mẹ và vị chuyên gia ung thư kia đi vào.
Giang Nhiễm và Tần Tranh bị chặn ở ngoài cửa.
"Vị chuyên gia ung thư này, nhưng có quyền lực nhà nước, rất lợi hại." Chú của cô gái tự hào nói.
"May mắn tôi và anh ta từng có duyên gặp mặt, anh ta lấy từ chỗ tôi một số thiết bị y dược." Nói xong, người đàn ông quay đầu nhìn về phía Tần Tranh.
"Anh cũng là bác sĩ à? Anh có muốn tôi giới thiệu cho anh vài thiết bị không? Dù sao y quán đông y rất tồi tàn phải không? Có một số thiết bị sẽ trông thoải mái hơn một chút.”
Tần Tranh nhíu mày, đây là người nào vậy?
Đông y là lão tổ tông để lại, lại bị đám người các người vô cớ coi thường, chính là vì có những người như các người, mà Hoa Hạ mới có nhiều người không muốn tin tưởng Đông y như vậy!
"Không cần, thiết bị của tôi đã được trang bị đầy đủ."
Tần Tranh vừa dứt lời, ngay lập tức nhìn thấy vẻ khinh bỉ trong mắt người đàn ông kia.
Sắc mặt Giang Nhiễm không tốt, nếu không phải cô gái này là bạn của cô ấy, thì vừa rồi cô ấy đã đi rồi.
Nhưng ngay sau đó, bên trong đột nhiên xảy ra cãi vả.
Cách lớp thủy tinh vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ, sau đó có ba người đi ra, chuyên gia nước ngoài với vẻ mặt im lặng: "Tôi nói rồi, căn bệnh này, thế giới không có bất kỳ ví dụ điều trị nào, tôi cũng không có cách!”
Người phụ nữ ngay lập tức sụp đổ và khóc: "Không thể nào! Tây y không phải là rất phát triển sao?”
"Nếu như các người đồng ý, tôi có thể thử xem, có lẽ tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy." Đột nhiên Tần Tranh tiến lên mở miệng nói chuyện.
"Cậu?" Chuyên gia nước ngoài nhíu mày nhìn về phía Tần Tranh: "Cậu là chuyên gia nào?”
"Tôi không phải là chuyên gia, tôi chỉ là một bác sĩ Trung Quốc."
Chuyên gia nước ngoài bỗng nhiên cười nhạo: "Đông y? Không phải là lừa gạt, phù thủy sao? Cậu nói cậu có thể chữa khỏi? Đừng đùa nữa, nếu cậu có thể chữa khỏi, tôi sẽ đăng một bài viết thúc đẩy y học Trung Quốc ở nước ngoài!”
"Được rồi! Vậy thì đợi anh đăng bài.” Tần Tranh lạnh lùng cười, lập tức muốn đi về phía phòng bệnh.
Người phụ nữ kia lại chặn Tần Tranh trước một bước: "Cậu làm gì vậy”
"Dì, Tần Tranh là một bác sĩ đông y, rất có danh tiếng, hơn nữa thực lực của anh ấy rất tốt! Nếu vị chuyên gia này nói không có cách nào, sao không để Tần Tranh thử xem? Có lẽ Tiểu Thất sẽ tỉnh lại!”
Giang Nhiễm nhíu mày: "Nếu dì muốn Tiểu Thất khoẻ lại, thì hãy phối hợp điều trị!”
Bố của Tiểu Thất lúc này cũng giữ chặt người phụ nữ lại: "Sao bà không để cho cậu ta thử đi.”
"Ông tin vào Đông y sao? Dù sao tôi cũng không tin! Tôi không thể để con gái tôi rơi vào tên tay lang băm này được!”
Tần Tranh nhíu mày: "Tôi có chứng chỉ hành nghề bác sĩ, tôi đã từng chữa bệnh cho con gái của bí thư Chu, chữa cho bà cụ nhà họ Giang, ông cụ nhà họ Lý ở tỉnh Thanh.”
"Cho nên, xin tin tưởng tôi không phải là lừa đảo."
Lời nói của Tần Tranh làm cho mặt bố Tiểu Thất đỏ bừng, lòng đầy xấu hổ.
Người phụ nữ cũng còn vài lời mà không thể phản bác, nhưng vẫn gân cổ nói: "Nếu con gái tôi có có chuyện, tôi sẽ..."
“Bà nói ít hai câu đi!” Người đàn ông nhìn không thể được nữa: "Người ta đến chữa bệnh cho con gái của mình, sao lại giống như người ta đến cầu xin chúng ta vậy? Rốt cuộc là con gái chúng ta bị bệnh, hay là người ta có việc cần cầu xin chúng ta!”
Người phụ nữ nghe vậy thì im bặt, bà ấy đuối lý, cho nên đã quay đầu nhìn sang chỗ khác..
Thấy vậy, Tần Tranh đẩy cửa đi vào phòng bệnh: "Nếu như không yên tâm, hai người có thể đi theo.”
Cha mẹ Tiểu Thất vừa nghe vậy, lập tức đi theo Tần Tranh vào.
Giang Nhiễm cũng đi theo vào, chuyên gia kia cũng đi theo vào với dáng vẻ không tin.
Cũng may phòng bệnh đủ lớn, không quá đông đúc.
Sau khi Tần Tranh tiến vào đã cẩn thận nhìn Tào Tiểu Thất đang nằm trên giường.
Thiếu nữ tuổi đôi mươi, lúc này đang đeo theo nạ dưỡng khí, và tiêm dịch dinh dưỡng, mắt nhắm nghiền, hô hấp suy yếu không thể nghe thấy.
Dường như có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Tần Tranh ngay lập tức bắt mạch cho cô ấy, anh cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với ung thư, cũng không xác định có thể chữa khỏi hay không.
Nhưng sau khi bắt mạch, mặt mày Tần Tranh bỗng nhiên rạng rỡ, bệnh tình của cô gái này cũng không tính là nghiêm trọng, anh nắm chắc tới %.
Còn một phần trăm kia, là sợ mẹ của bệnh nhân này không cho phép anh thực hiện.
Bởi vì muốn trị liệu, nhất định phải cởi bỏ toàn bộ quần áo, anh muốn dùng chín mươi chín cây ngân châm, để dẫn khí cho cô gái này!
"Thế nào rồi?"
Giang Nhiễm thắc mắc sao Tần Tranh lại không có hành động gì, lập tức hỏi.
"Có thể chữa trị, nhưng mà, tôi cần rất nhiều ngân châm." Tần Tranh chậm rãi nói: "Còn cần phải cởi hết quần áo của cô gái này ra, ý tôi nói là cởi hết.”
Giang Nhiễm mừng rỡ: "Thật sự có thể chữa khỏi sao?”
Nhưng mẹ của cô gái, quả nhiên chú ý đến những lời sau: "Cởi hết quần áo? Dựa vào cái gì? Tôi sẽ không để cậu chữa trị, cút đi! Nếu cậu muốn cởi quần áo của con gái tôi, cậu cũng không nhìn xem dáng vẻ mình đi!”
Tần Tranh nhíu mày.
Sắc mặt bố cô gái cũng không tốt: "Chữa bệnh, không cởi quần áo, người ta khi phẫu thuật vẫn cởi đấy! Nếu muốn chữa trị, phải phối hợp, bà muốn Tiểu Thất chết sao?”
Người phụ nữ bất chợt không nói lời nào.
Nhưng ánh mắt bà ta nhìn Tần Tranh, giống như đang nhìn lưu manh vậy.
Tần Tranh mím môi: "Yên tâm, tôi sẽ không có bất kỳ suy nghĩ gì với con gái bà đâu, tôi đã kết hôn rồi.”
Anh dứt lời, người phụ nữ mới sửng sốt một chút, tức giận hừ một tiếng: "Mong là như vậy! Nếu tôi nhìn thấy cậu động tay động chân, nhất định tát chết cậu!”
Tần Tranh không nói gì nữa.
Các chuyên gia nước ngoài cười: "Nếu tôi nghe không lầm, cậu nói cậu có thể trị? Mà không phải kéo dài sự sống.”
Tần Tranh gật đầu: "Anh không điếc.”
"Haha! Đây là trò đùa hài hước nhất mà tôi từng nghe thấy, cậu có biết đó là bệnh ung thư không?”Vị chuyên gia cười khẩy: “Cậu có biết trên thế giới cho đến nay chưa có ca bệnh ung thư nào thành công không?”
"Đó là tây y của các người không thành công, còn về đông y, hôm nay sẽ thành công! Tất nhiên, cô ấy sẽ là ca bệnh ung thư đầu tiên trên thế giới được chữa khỏi bằng đông y.” Sắc Tần Tranh mặt không tốt.
"Haha." Chuyên gia nước ngoài khinh thường.
"Cười cái gì? Có phải anh xem thường Đông y của Trung Quốc không?” Tần Tranh cười nhạo: "Cảm thấy Tây y lợi hại, còn Đông y là rác rưởi.”
"Chẳng lẽ không phải sao? Khắp nơi đều đã chứng minh Tây y mới là bá chủ, còn Đông y của các người chẳng qua chỉ là lừa đảo mà thôi!”
Tần Tranh lắc đầu: "Dùng thực lực nói chuyện đi.”
Chuyên gia kia cười giễu cợt, anh ta lại muốn nhìn xem, Tần Tranh dùng ngân châm chữa trị cho bệnh nhân như thế nào!
Không bao lâu sau, một bác sĩ từ bên ngoài tiến vào, cầm mấy gói ngân châm đưa cho Tần Tranh.
"Hửm? Bác sĩ Tần?”
Tần Tranh nhận lấy, nhìn người tới là Vương Hồng Cương!
Anh chàng tốt, người này thực sự có duyên với anh.
"Bác sĩ Vương." Tần Tranh nở nụ cười.
"Tôi còn nói là ai tới thay thế, mà bệnh viện vẫn không ra tay ngăn trở, thì ra là anh." Vương Hồng Cương nói thêm: "Anh tới rồi, nói không chừng cô gái này sẽ được cứu.”
Tần Tranh gật đầu: "Ừm, lát nữa cứ xem kết quả là được.”
Nhìn thấy hành động của Vương Hồng Cương và Tần Tranh, đôi vợ chồng kia thắc mắc, sao Tần Tranh lại quen với bác sĩ bệnh viện như vậy?
Chẳng lẽ Tần Tranh này thật sự rất lợi hại?
Sau một lúc, Tần Tranh đã nhờ Giang Nhiễm cởi hết quần áo của Tào Tiểu Thất ra, anh không có chút suy nghĩ nào khác, mà chỉ nhìn chằm chằm vào từng huyệt vị, hạ châm như tia chớp!
Mẹ Tào Tiểu Thất đã nhìn chằm chằm vào Tần Tranh từ lúc Tần Tranh nhìn Tào Tiểu Thấ.
Nhưng khi bà ta phát hiện Tần Tranh thật sự không nhìn nghiêng ngó dọc, chỉ châm cứu, mới yên tâm thầm nghĩ anh biết điều!
Suy nghĩ của Tần Tranh, tất cả đều ở trên cây kim này.
Cửu Cửu châm pháp, còn gọi là Tụ Khí Hồi Mệnh châm!
Phương pháp châm cứu này cần phải châm tất cả kim bạc vào từ não của bệnh nhân đến bàn chân!
Mỗi một lần châm của Tần Tranh đều nhanh như tia chớp, nhưng mặc dù như thế, vẫn dùng gần nửa giờ.
Trán anh đổ đầy mồ hôi.
Giang Nhiễm nhìn thấy, vội vàng rút một tờ khăn giấy ra lau mồ hôi cho Tần Tranh.
Còn bố mẹ Tào Tiểu Thất đứng ở bên cạnh nhìn với vẻ mặt nghi ngờ, bọn họ không biết gì, cũng không dám bàn luận.
Chuyên gia kia vẫn giữ vẻ mặt khinh thường, không ngừng lắc đầu: "Đúng là trò đùa.
Châm toàn bộ ngân châm xuống, Tần Tranh đứng thẳng lưng, khí trắng mắt thường có thể thấy được từ bốn phương tám hướng chảy vào thân thể cô gái.
Nếu từ trên nhìn xuống, có thể thấy được, hình dạng của những chiếc ngân châm trên người cô gái này, giống như long mạch!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tần Tranh không nóng vội.
Muốn cô gái này khôi phục như lúc ban đầu, phải trải qua nhập khí, phân thành từng giai đoạn.
Sử dụng linh khí của trời và đất để phân huỷ các tế bào ung thư trong cơ thể.
Nếu là bác sĩ đông y bình thường, cho dù có nhớ kỹ tất cả huyệt vị này, cũng không thể trị liệu!
Phải là biết dẫn linh khí mới được.
"Tôi nói nè, đã qua mười phút rồi, không có tình hình gì cả?"
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi kỳ tích, kết quả đã lâu như vậy, ánh mắt mọi người tập trung, cũng không thấy cô gái nhúc nhích đầu ngón tay.
"Loè thiên hạ." Người nước ngoài lắc đầu cười nhạo.
Tần Tranh không nói gì, Giang Nhiễm cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định kéo ống tay áo Tần Tranh hỏi chuyện gì xảy ra.
Người trên giường đột nhiên phát ra một tiếng rên.
m thanh này rất nhỏ, nhưng ở trong phòng bệnh yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy!
Ngay lập tức!
Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, thì nhìn thấy Tào Tiểu Thất đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt, còn sắc mặt cũng dần dần hồng nhuận.
Thấy vậy, Tần Tranh lập tức rút ngân châm ra, nhanh chóng tháo bình dưỡng khí trên mặt Tào Tiểu Thất xuống!
Trong khoảnh khắc đó, phốc!
Tào Tiểu Thất phun ra một ngụm máu đen, sau đó cả người cô ấy run lên, giống như tỉnh lại từ trong giấc mộng lớn, rồi nhìn xung quanh.
"Bố mẹ? Mọi người sao...!Này? Không đúng, tại sao đột nhiên con cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực vậy?” Tào Tiểu Thất sững sờ, nắm chặt nắm tay, còn bóp lòng bàn tay mình đến hằng dấu vết.
Không biết rằng bố mẹ Tào Tiểu Thất đã vô cùng sửng sốt.
Còn vị chuyên gia nước ngoài kia nhíu mày, vẻ mặt chấn động: "Làm sao có thể?”
"Sao lại không? Thế giới rộng lớn và có nhiều thứ có thể.
Dùng thực lực ếch ngồi đáy giếng của anh để đánh giá người khác, kết quả chỉ biết đánh vào mặt ngươi.” Tần Tranh cười lạnh lùng: "Bác sĩ Vương, phiền anh chuẩn bị kiểm tra thân thể.”
Sau đó, anh nhìn về phía vị chuyên gia: "Tôi chờ để xem bài báo của anh."
Mặt vị chuyên gia tái mét: "Cậu đừng có đắc ý sớm, kết quả xét nghiệm vẫn chưa có, chỉ cần có một tế bào ung thư không biến mất, tôi sẽ không thua!".