Đệ Nhất Thần Thâu

chương 5: họa sát thân từ món cổ vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Anh Mộc, anh quen đứa trẻ này sao? Nhìn sắc mặt của anh lạ quá.

Cơ Nhạn nhìn thấy cơ mặt Mộc Bình co giật liên tục thì kỳ quái hỏi.

- Không, tôi không quen. Một đứa trẻ khuất cái thôi mà, ở Vũ Lương này nhiều lắm.

Biết mình biểu hiện hơi thái quá, Mộc Bình liền giả vờ như không nhận thức Tiểu Hắc. Anh ta tin rằng nếu mình không thừa nhận thì tên tiểu quỷ kia cũng không thể nào làm gì được cả.

Lúc này, Tiểu Hắc đã đi đến trước mặt Mộc Bình và Cơ Nhạn. Vừa nhìn thấy thái độ của Mộc Bình là nó hiểu ngay, ông chú này định coi mình là không khí sao. Đáng tiếc, gặp phải Tiểu Hắc nó xem như ông chú này xui xẻo rồi, nó vốn là chuyên gia ăn vạ cơ mà.

- Cha...Cha không nhận ra con sao?

Nhanh như chớp, Tiểu Hắc giọt lệ hai hàng, hai tay xông đến ôm chặt một chân của Mộc Bình, khóc lóc kêu lên. Hành động bất ngờ này của nó khiến ngay cả Mộc Bình cũng giật mình không biết phản ứng như thế nào.

- Thằng nhóc kia, cậu nhận lầm người rồi. Tôi không phải cha của cậu.

Khuôn mặt Mộc Bình đỏ lên vì xấu hổ, anh ta thật sự không ngờ tên tiểu quỷ lại xuất ra tuyệt chiêu độc địa này. Thật là quá vô liêm sỉ rồi, nhưng nói chuyện tiết tháo với một đứa trẻ nhìn chưa đến mười tuổi đầu đúng là chuyện không thực tế. Bây giờ Mộc Bình mới thấm thía lời mẹ anh hay dạy "đừng bao giờ gây chuyện với phụ nữ, người già hay trẻ nhỏ vì người chịu thiệt chính là mình".

- Tại sao cha lại nói như vậy? Cha bỏ con với mẹ ba năm không về nhà, giờ mẹ đang bệnh nặng, con thì đã một tuần chưa có hột cơm nào vào bụng? Sao cha lại nhẫn tâm đến như vậy?

Tiểu Hắc càng diễn càng giống thật, nó lăn ra mặt đất gào khóc thật lớn, khiến cho người đi đường đều phải chú ý đến. Đáng tiếc, nếu có một hạng mục ảnh đế cho diễn viên dưới mười tuổi thì tên nhóc này chắc chắn là một ứng viên nặng ký rồi. Tiếu Hắc diễn xuất thần đến nỗi Cơ Nhạn cũng phải mủi lòng xúc động, hai mắt cô đỏ hoe nhìn Mộc Bình trách cứ:

- Anh Mộc, lúc gặp anh em nghĩ anh là người lễ giáo đứng đắn, không ngờ anh...anh

Không chỉ Cơ Nhạn mà những người xung quanh lúc này cũng bàn tán xôn xao, không ít ý kiến chê trách "người cha" vô trách nhiệm này.

- Không ngờ nhân phẩm cảnh sát bây giờ lại tệ đến vậy. Tôi nhìn anh chàng này bề ngoài trông cũng được, không nghĩ lại là hạng người tệ bạc.

- Nhìn đứa trẻ kia xem, ngay cả một góc áo lành lặn cũng không có, lại gầy trơ xương, chắc là phải chịu khổ cực dữ lắm. Thật là tội nghiệp quá!

- Tôi đề nghị chúng ta nên góp ý đến sở cảnh sát thành phố để thanh lọc lại nhân viên của mình, trị an của nhân dân mà để cho loại người này quản lí đúng là nguy cơ lớn cho xã hội.

Hầu như mọi lời bình phẩm không hay đều hướng về Mộc Bình bay đến như mưa. Anh ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này dù không bị nước bọt người dân dìm chết thì ngày hôm sau anh ta cũng sẽ thành đề tài hot trên trang nhất của mấy tờ báo địa phương mất.

"Coi như mày lợi hại"

Dù gân xanh đã nổi đầy mặt nhưng Mộc Bình không còn cách nào khác hơn là thỏa hiệp. Vội vàng cúi người xuống ẳm lấy Tiểu Hắc, anh ta nói nhỏ gì đó vào tai của nó. Sau một vài giây suy nghĩ, Tiểu Hắc mới khẽ gật đầu.

- Ôi! Con không ngờ cha lại có nổi khổ tâm động trời như vậy. Con xin lỗi cha, mình về nhà thôi, mẹ đang đợi chúng ta đấy.

Đã nhận được hứa hẹn, vai diễn nạn nhân cũng nhanh chóng kết thúc, màn cuối cùng chỉ là cái kết đoàn viên hợp lòng khán giả như bao bộ phim ngôn tình hay chiếu trên truyền hình. Không còn gì thú vị nữa, kịch tan khách tàn, người đi đường cũng tản đi gần hết, chỉ trừ một số người lắm chuyện còn đứng lại

Như phạm nhân vừa được ân xóa, Mộc Bình lập tức ẵm Tiểu Hắc chạy như bay đến một góc đường vắng gần đó. Sau khi xác định không có ai chú ý dến mình nữa, anh ta mới thở ra một hơi.

- Này ông chú, nhanh tay lên, tôi còn có việc phải đi gấp.

Tiễu Hắc căn bản không thèm quan tâm đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó của đối phương, nó chỉ giơ bàn tay nhỏ khô ráp ra với giọng điệu muốn gợi đòn.

- Cút đi thật xa cho tôi. Lần tới mà để tôi bắt gặp cậu thì cậu sẽ biết tay.

Mộc Bình có kìm chế cơn giận của mình, là một sĩ quan chuyên nghiệp anh ta rất mau chóng ổn định lại tâm tình. Cách ăn vạ của đứa trẻ này có phần hơi bỉ ổi nhưng mưu trí của nó lại không hề tầm thường tí nào. Nếu cho nó đi làm điệp viên thì chắc chắn dễ dàng đánh lừa được khối người.

- Đây, cho cậu.

Nhận ra Mộc Bình bề ngoài đã an tĩnh trở lại, Tiểu Hắc trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng nó không nghĩ nhiều mà vội nhận lấy chục tờ giấy bạc mới tinh.

- Nhóc không kiểm tra xem ta đưa bao nhiêu à?

Thấy Tiểu Hắc vừa nắm tiền trong tay liền cất vào trong túi thì Mộc Bình thắc mắc. Theo anh ta thấy, một người bình thường nhận được món lợi nhất định sẽ tham lam xem xét mình được nhận nhiều hay ít, huống chi là một tên khuất cái như Tiểu Hắc.

- Hì hì, hiện giờ tôi đang vội. Với lại tiền tiêu hết tôi chỉ cần đi tìm "người cha" hờ này là được không phải sao? Bây giờ tôi đã biết chú làm cảnh sát tuần tra thì muốn tìm chú lúc nào chẳng được.

Tiểu Hắc đưa mắt như nhìn kẻ ngốc nói với Mộc Bình rồi xoay người lẩn nhanh vào đám đông. Lời của nó vốn thật lòng nhưng Mộc Bình nghe thấy có cảm giác bị sát thương dữ dội.

- Lại còn tính ăn quen? Tiểu tử thối, nếu tôi không cho cậu một bài học thì tên Mộc Bình này sẽ viết ngược lại.

Hét lên một câu, Mộc Bình liền nhanh chân theo sát Tiểu Hắc. Dù cho tốc độ của nó không chậm nhưng Mộc Bình vốn thuộc đội đặc nhiệm, bám đuôi một đứa nhóc không làm khó được anh ta.

...............................................................

Sau khi tung một tin chấn động cho Tôn Thiết Sơn, hai người Hồ Bính và Trữ Dược Phi biết kế hoach của họ đã thành công, liền xin cáo từ ra về.

- Hồ Bính, cậu đoán xem Tôn tiên sinh có thể lấy được nhân sâm ngàn năm không?

Trước đây, Trữ Dược Phi không ít lần nhờ Tôn Thiết Sơn ra tay xử lí những kẻ ngáng đường lão nhưng thực lực những người đó không thể so sánh với thủ tướng Lý Vương Triều được. Lão lo lắng nếu như chẳng may họ Tôn thất thủ, liệu có khi nào hắn ta sẽ khai hết mọi chuyện không. Dù sao thì quan hệ giữa hai bên cũng chỉ là hợp tác với nhau, không nhất định phải tuân thủ hứa hẹn.

- Tứ gia yên tâm, Tôn tiên sinh là cao thủ của nước Triệu chạy trốn sang Yên quốc. Chúng ta đã có ơn nghĩa cứu giúp gã, còn cho gã nơi trú chân, đáp ứng mọi nhu cầu vật chất. Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, chắc hẳn sẽ không phản bội chúng ta đâu. Với thực lực của Tôn tiên sinh, tôi đã điều tra qua, gã ta chắc chắn là người của những môn phái tu luyện võ công bí truyền còn gọi là "Chân võ môn". Võ công của họ vô cùng lợi hại, ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, một cao thủ "Chân võ môn" dù huy động cả một đại đội quân lính được trang bị vũ khí hiện đại cũng khó lòng tiêu diệt được họ.

Đoán được băn khoăn của Trữ Dược Sinh, Hồ Bính liền nói ra những gì mình biết. Bản thân hắn ta nắm trong tay toàn bộ hệ thống tìn báo của Trữ Dược Sinh nên được tiếp xúc với những thông tin tối mật mà chỉ có tầng lớp cao cấp nhất mới có quyền được biết đến.

- Cậu có khoa trương quá không đấy? Ngay cả một đại đội quân cũng không thể làm gì một người, vậy kẻ đó còn lợi hại hơn siêu nhân trong các bộ phim ăn khách bây giờ sao?

Trữ Dược Sinh tỏ ra hoài nghi hỏi. Đối với một người sống trong xã hội hiện đại, những chuyện Hồ Bính vừa kể chẳng khác nào khoa học viễn tưởng, nói ra sẽ có khối người cười cho, còn bị mang tiếng thần kinh nữa chứ.

- Lúc đầu khi đọc được tin tức này, tôi cũng không tin. Tuy nhiên, sau một thời gian kiểm chứng, tôi dám cam đoan có tám phần là sự thật.

Nghe vị quân sư thân tín nói chắc như đinh đóng cột, Trữ Dược Sinh trầm ngâm một lúc lâu mới cất lên tiếng:

- Nếu Tôn Thiết Sơn lợi hại như lời cậu kể. Vậy hắn ta muốn lẻn vào cướp lấy nhân sâm ngàn năm cũng không phải việc không thể. Vấn đề là sau khi có được nhân sâm ngàn năm rồi, gã ta có tiếp tục từ chỗ Lý Vương Triều điều tra tiếp về linh thảo đã mất?

Vốn dĩ phía Trữ Dược Sinh không biết được thực sự là kẻ nào đã ra tay cướp đi Huyền Hoàng Thảo. Việc đẩy hết tội cho Lý Vương Triều chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

- Haha cái này Tứ gia lo xa quá rồi, Lý Vương Triều là ai cơ chứ? Tuy trong mắt nhiều người, thực lực của lão ta là yếu nhất so với quân đội và Trữ gia chúng ta, nhưng trên thực tế lão ta lại không ngừng âm thầm tăng cường sức mạnh của mình. Một kẻ có dã tâm như vậy, lẽ nào lại đơn giản để Tôn Thiết Sơn phạm thái tuế trên đầu mình sao? Loại người trong giới Chân Võ Môn, một lời không hợp liền có thể giết người, nếu thật sự gã ta giết được Lý Vương Triều thì chính là lập đại công cho Tứ gia người.

Chỉ bằng lời nói của mình, Hồ Bính đã khiến cho tâm tình của Trữ Dược Sinh kích động sục sôi. Quả thật nếu Tôn Thiết Sơn có thể tiêu diệt thủ tướng Lý Vương Triều, công lao của lão sẽ lập tức đứng đầu Trữ gia, cho dù đại ca của mình đang là người được ưu ái nhất cũng phải cúi đầu. Lúc đó, há chẳng phải vị trí gia chủ tương lai của Trữ gia sẽ rơi vào tay của lão hay sao. Nghĩ đến đây, Trữ Dược Sinh không kìm lòng được mà nở một nụ cười khoái chí. Lão không chú ý Hồ Bính cũng khẽ nhếch miệng cười nhạt, chỉ là gã che giấu rất kỹ nên không ai có thể thấy được.

.............................................................

Tính toán của Hồ Bính về Tôn Thiết Sơn không sai lệch lắm. Từ khi biết được trong tay của thủ tướng nước Yên đang cất giữ nhân sâm ngàn năm, ngoài ra còn có Huyền Hoàng Thảo đã bị cướp, gã ta liền vội vã tập trung tất cả môn hạ của mình lại, âm mưu chiếm đoạt chúng trở thành của riêng của mình.

- Đạt nhi, con nói xem ta nên hành động như thế nào?

Tôn Thiết Sơn hướng một trong hai kẻ từng đứng phía sau hộ pháp cho mình hỏi. Tên này là con trai độc nhất của gã, cũng là cao thủ xếp hàng thứ ba tại võ quán "Hoành Giang Tứ Hải" này.

- Cha, theo con thấy mình cứ bắt cóc tên Lý Vương Triều kia về bắt hắn giao ra linh thảo là được.

- Hừ, nếu đơn giản như vậy ta cần gì phải hỏi ý của mọi người. Sao con không động não mà suy nghĩ xem, nếu bắt cóc người đứng đầu một nước đơn giản vậy thì hắn ta không sống đến ngày hôm nay rồi.

Tôn Thiết Sơn cảm thấy đứa con trai của gã tu vi không kém nhưng tư duy quá đơn giản. Với lối suy nghĩ này vừa bước chân ra giang hồ liền bị kẻ khác làm thịt ngay, Chân Võ Môn vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần đánh bại kẻ địch thì bất chấp âm mưu thủ đoạn, đạo nghĩa luân lí thường tình không có chút giá trị gì trong thế giới này cả.

Thở dài vì rèn sắt chưa thành, Tôn Thiết Sơn đưa mắt sang vị hộ pháp còn lại, người này dáng người nhỏ con, nhìn có phần xấu xí nhưng khí thế có chút âm trầm, rõ ràng là điển hình của loại người tâm cơ. Từ lúc bắt đầu bàn bạc kế hoạch đến giờ, gã này vẫn chưa mở miệng một lần nào.

- Môn chủ, tuy Triệu quốc là thiên hạ của Chân Võ Môn, không có nghĩa là Yên quốc không có môn phái nào. Tuy người trong Chân Võ Môn khinh thường kết giao với thế tục nhưng một số vô danh tiểu phái lén lút đi lại với những gia tộc giàu có không phải là chuyện hiếm có gì.

Tạ Tường không hổ là đệ nhị cao thủ, cánh tay phải của Tôn Thiết Sơn, tên này vừa cất lời phân tích liền khiến Tôn môn chủ hài lòng gật đầu, ra hiệu cho gã tiếp tục.

- Đối với những tiểu phái này chúng ta cũng không cần quá e ngại. Theo tôi thấy chỉ cần cho người thám thính xem bên cạnh Lý Vương Triều có cao thủ nào không rồi mới hành động.

- Hay lắm, việc điều tra này ta giao anh. Ta sẽ liên lạc với phía Hồ Bính để xin hỗ trợ thêm.

Cảm thấy phương án của Tạ Tường hợp lí, Tôn Thiết Sơn liền ban bố nhiệm vụ. Đồng thời gã cũng định mượn sức của Trữ Dược Sinh, có điều người nghe đều nhận thấy vị Tôn môn chủ này chỉ định thông qua Hồ Bính để trao đổi kế hoạch chứ không có ý trực tiếp liên lạc với vị Tứ gia họ Trữ kia.

................................................

Hôm nay là một ngày khá ảm đạm đối với việc kinh doanh của Bàng Phiến, cửa hàng cầm đồ Phú Quý của hắn ta không biết bị ma ám hay không mà cả ngảy không có nỗi một vị khách. Đang định đóng cửa sớm để đi sòng bạc đổi vận thì bất chợt tiếng chuông báo hiệu có khách bước vào cửa vang lên, khuôn mặt chán nản của hắn ta cũng nhanh chóng nở một nụ cười tươi rói hết sức chuyên nghiệp.

- Kính chào quý khách, không biết tôi có thể giúp gì cho... hả

Chưa kịp nói xong câu chào hàng mà hắn ta đã thuộc nằm lòng, khuôn mặt của Bàng Phiến liền tối đen lại như nhọ nồi.

- Tiểu tử, cút ngay. Nơi này là chỗ người ta kinh doanh, không phải nơi để hành khuất, muốn hành nghề thì đi chỗ khác. Nếu không đừng trách lão tử đây không khách khí

Cứ ngỡ là một mối làm ăn vớt vát một ngày thảm hại của mình, Bàng Phiến không nghĩ đến người vừa bước vào cửa lại là một tiểu khuất cái ăn mặc rách rưới. Hắn ta săn sãng tay áo lên, nếu tên nhóc này không biết điều biến đi thì hắn ta sẽ túm đầu nó ném ra ngoài cửa tiệm.

- Này ông chủ, tôi đã xin xỏ gì của ông chưa mà ông lại đuổi người như đuổi chó thế hả. Tiểu ca ta có lòng tốt muốn đem một món lợi lớn cho tiệm của lão, nếu lão đã không cần thì cáo từ.

Vừa vào đến tiệm đã bị đối phương mắng xối xả, còn hạ lệnh trục khác, cho dù người có hàm dưỡng mấy cũng nổi cáu nói chi là Tiểu Hắc. Tức giận, nó giơ giơ một cái chén cổ mà mình lấy được ra, cố ý cho tên chủ tiệm thấy để chọc tức. Nếu hắn ta là một người biết nhìn hàng thì tốt, không thì nó lại đi đến tiệm cầm đồ khác để hỏi thăm.

- Khoan đã, tiểu tử... à không quý khách, cậu có thể cho tôi mượn chiếc chén cổ trên tay xem xét một chút được không?

Mặc dù nhân phẩm của Bàng Phiến rất thối nhưng về mặt đánh giá cổ vật thì hắn ta lại có chút môn đạo. Vừa nhìn thoáng qua món đồ trên tay của thằng bé khuất cái, hắn ta đã nhìn ra cái chén này có chút không bình thường. Loại hoa văn này đã có từ vài trăm năm trước, vốn chỉ lưu truyền ở Triệu quốc, nên không dễ để có thể làm giả được.

- Hừ ông không phải nói tôi là khuất cái sao? Không sợ tôi mang đồ giả đến bịp à?

Thái độ của tên chủ tiệm thay đổi chóng vánh khiến cho Tiểu Hắc một phen mừng thầm. Chỉ là nó vẫn có làm ra vẻ trang bức một chút để tiện cho việc thương lượng giá cả.

- Là tôi sai, tôi lấy mắt chó nhìn người khác. Vị tiểu ca này ngồi xuống uống chút nước trà, còn việc thẩm định chiếc chén cổ này cứ tin ở tôi. Cầm đồ Phú Quý đã có hơn bốn mươi năm hoạt động, tiếng tốt lan xa, nên xin cậu cứ tin ở tôi.

Bàng Phiến là loại người gì chứ, vừa nhìn đã biết tiểu tử trước mắt đang cố tình đưa đẩy. Vì lai lịch chiến chén cổ kia rất không tầm thường nên hắn ta cũng không muốn làm đối phương phật lòng. Một con cá béo đã đưa đến miệng thì Bàng Phiến tuyệt không nhả ra, mà hắn ta còn muốn nhai luôn cả xương của nó nữa.

- Trà nước thì miễn đi, lão xem nhanh giúp tôi, tôi còn nhiều việc bận bịu lắm.

Kinh nghiệm giang hồ còn non kém nhưng Tiểu Hắc cũng biết đến những nơi hắc đạo như tiệm cầm đồ, sòng bài thì tuyệt không nên ăn uống vì rất dễ bị người khác đầu độc. Nó học được điều này qua lời kể của lão Triệu trong khu ổ chuột, dù lão này thích thổi da bò nhưng nhiều chuyện của lão ta rất có ích cho những người chưa có dịp trải nghiệm cuộc sống phố thị như Tiểu Hắc.

Trong lúc Bàng Phiến đang dùng các thủ pháp riêng để xác định chiếc chén cổ thì Tiểu Hắc không rời mắt khỏi hắn ta một chút nào cả. Nó thừa biết nếu như mình lơ là một phút giây nào thì tên chủ tiệm này có thể giở trò tráo mận đổi đào. Lúc đó nó có mười cái miệng cũng không thể nào cãi lại đối phương được, mà cũng không thể báo cảnh sát vì nó không thể giải thích lai lịch món đồ cổ kia a.

- Không ngờ là thật, đây đúng là tác phẩm của thời đại Tích Lan tám trăm năm trước.

Hai tay của Bàng Phiến rung rẩy, hắn ta vội lau mồ hôi trên trán của mình, cẩn thận để chiếc chén cổ xuống một cách cực kỳ cẩn thận. Đây tuyệt đối là bảo vật vô giá, nếu chẳng may làm vỡ thì hắn ta đã mất đi cả một gia tài.

- Này cậu bé, cậu có thể nói cho tôi biết vì sao cậu có được chén cổ này không?

Dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng và chân thành, Bành Phiến mỉm cười thân thiện nhìn Tiểu Hắc hỏi.

- Đây là món quà của một người bạn của tôi tặng cho. Nếu ông đã xác minh đây là đồ thật thì hãy báo giá đi, đừng có mà ép giá tiểu gia nhé, tôi không phải kẻ dễ bị lừa gạt đâu.

Tiểu Hắc không ngốc, trước khi đem đồ cổ đi bán nó cũng đã dò la được một số thông tin về giá trị của cổ vật trên thị trường. Tiếc là nó đã đánh giá quá thấp giá trị thật sự của chiếc chén cổ này, theo nó đoán chừng thì món đồ này cao lắm cũng chỉ đổi được vài chục ngàn là cùng. Nếu thật sự chén cổ có giá trị cao thì tại sao hai người thần tiên tỷ tỷ lại không hề động đến chúng mà chỉ lấy đi một chiếc hộp gỗ thôi.

Đi sai một nước thua cả ván cờ, người thông minh tính nhầm một vấn đề sẽ dẫn đến kết cục biệt khuất ngàn năm. Tiểu Hắc có suy nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được bởi vì không thể áp dụng những qui tắc thông thường cho hai người Vũ Kiếm và Vũ Liên. Trong thế giới Chân Võ Môn, thực lực vi tôn, ngoại trừ những thứ nâng cao tu vi của mình ra thì những người này căn bản coi tiền tài như rác rưởi. Nếu như cần đến tài sản thế tục, những môn phái đều có các thế lực phàm nhân cung cấp cho mình. Cho nên dù cho rương đồ cổ kia có biến thành rương vàng ròng thì Vũ Kiếm vẫn sẽ vứt bỏ lại, xem chúng như không khí mà thôi.

- Cái này... Tôi ra giá một trăm nghìn, cậu thấy thế nào?

Sau một vài phút giả vờ tính toán, Bàng Phiến liền đưa ra một con số với vẻ mặt như muốn nói cái giá này đã là không tệ rồi. Tất nhiên, Tiểu Hắc thừa biết bọn gian thương mua rẻ bán mắc, nó chỉ hờ hững lắc đầu nói:

- Tôi không phải kẻ ngốc, nếu ông chủ đã không có thành ý giao dịch thì tôi sẽ đi sang tiệm khác vậy.

Trông thấy Tiểu Hắc đứng dậy định rời đi thật, Bàng Phiến giật mình vội kéo nó lại. Lần này, hắn ta tỏ ra vô cùng khó xử, nghiến răng nghiến lợi giơ ra hai ngón tay:

- Hai trăm nghìn, giá này là cao nhất rồi tôi không thể nào trả cao hơn được nữa.

- Ba trăm nghìn

Tiểu Hắc lười biếng đưa ngón tay móc mũi đáp lại.

- Hai trăm năm mươi ngàn, tôi với cậu mỗi người nhường một bước. Giá này nói thật tôi không có lời bao nhiêu, tôi bán cho cậu với điều kiện nếu cậu có thêm đồ cổ loại này nữa thì xin hãy ưu tiên giao dịch với cầm đồ Phú Quý của tôi. Cậu thấy thế nào?

- Thành giao.

Cái gì mà không có lời, Tiểu Hắc nếu tin tên chủ tiệm thì nó thà lấy đầu đập vào đậu hủ cho nhanh. Thế nhưng nó biết cho dù trả giá nhiều hơn cũng không dễ dàng gì, nhất là nó không nắm rõ giá trị thật của món đồ cổ này. Hai trăm năm mươi nghìn đã là một gia tài lớn mà nằm mơ nó cũng không dám nghĩ đến, chỉ cần có khoản tiền này thì cuộc sống vài năm sau của nó không lo không nghĩ nữa.

Thế là hai người một tay trao hàng một tay trao tiền, giao dịch diễn ra hết sức chóng vánh. Sau khi kiểm tra đủ số hai trăm năm mươi nghìn, Tiểu Hắc cẩn thận cất tiền vào một cái ba lô rách mà nó mượn của một đứa trẻ đàn em trong nhóm của mình rồi nhanh chóng rời khỏi. Hành động của nó rất nhanh, có điều Bàng Phiến còn nhanh hơn, hắn ta vội vàng khóa cửa tiệm lại rồi gấp rút rượt theo bóng dáng của Tiểu Hắc phía xa. Hai mắt của hắn ta lóe lên một tia ngoan độc, bên trong tay áo từ lúc nào đã có sẵn một con dao găm bén nhọn.

.....................................

Huyền Kinh vốn là trung tâm kinh tế và chính trị của Yên quốc, ngoài những kiến trúc xa hoa bậc nhất nơi này còn tập trung các văn phòng hành chính lớn nhất quốc gia. Tòa nhà quốc hội của Yên quốc hiện tại vừa mới diễn ra một cuộc họp thường niên xong, thủ tướng Lý Vương Triều sau khi có bài phát biểu dài và nghe báo cáo kết quả từ các cấp lãnh đạo phía dưới thì nhanh chóng rời khỏi. Tối nay, ông ta có một cuộc gặp quan trọng nên không thể nào đến trễ được.

- Trình Tuấn, cậu nói lão đại của Tra gia muốn gặp tôi rốt cuộc là vì lý do gì?

Ngồi trong chiếc xe được hộ tống kỹ lưỡng, Lý Vương Triều hai mắt nhắm lại, giọng nói có chút mệt mỏi hướng người thanh niên ăn mặc đồng phục vệ sĩ ngồi kế ông ta để hỏi chuyện.

- Tra gia vốn cũng là gia tộc nhập thế giống Trình gia của tôi nhưng thực lực kém hơn không ít. Dù gì Trình gia bên trong thật sự chính là một phân bộ của Thiên Bình Phái, những gia tộc khác không phải ai cũng có chỗ dựa vững chắc như vậy.

Giọng điệu của thanh niên vệ sĩ họ Trình trả lời không cung kính nhưng cũng không quá phận, chỉ là nghe qua sẽ thấy có chút cao ngạo.

Dường như những lời này đều nằm trong dự tính của Lý Vương Triều, ông ta cũng không phản bác hay đưa ra ý kiến gì. Đối với một người đứng đầu một nước, ông ta nắm được những kiến thức mà không phải ai cũng có cơ hội tiếp xúc. Từ các môn phái Chân Võ Môn bên trong Yên quốc cho đến các gia tộc nhập thế, ông ta đều đã cho người thâm nhập và điều tra nên ít nhiều đều có nhận xét ít nhiều của riêng mình.

Thanh niên Trình Tuấn này chính là thiên tài số một của Trình gia, một gia tộc nhập thế ở Huyền Kinh. Mà Trình gia lại đầu nhập vào thế lực của thủ tướng, cho nên anh ta được giao nhiệm vụ hộ vệ Lý Vương Triều, đồng thời cũng là người đưa tin qua lại giữa gia tộc và thủ tướng.

...........................

- Khốn thật, mới nghe điện thoại một chút mà đã mất dấu rồi.

Mộc Bình nhíu mày lẩm bẩm. Vừa rồi anh ta nhận một cuộc gọi từ đơn vị chỉ huy, đến khi quay lại thì Tiểu Hắc đã rời khỏi tiệm cầm đồ. Khi anh ta định vào hỏi thăm thông tin thì phát hiện ra cửa tiệm đã bị khóa, xem ra người chủ đã đóng cửa rời đi rồi.

- Giờ này vẫn còn sớm, tại sao cửa tiệm này lại đóng cửa sớm như vậy. Chẳng lẽ...

Trong lòng thầm kêu không ổn, Mộc Bình liền ngay lập tực gọi cho Cơ Nhạn.

- Tôi cần cô hỗ trợ. Cô hãy dò hỏi giúp tôi những người khuất cái, nghèo khổ thường tụ tập ở đâu hoặc sống ở khu nào. Việc này rất khẩn cấp.

Tắt điện thoại, Mộc Bình vội bắt một chiếc taxi. Nếu như những suy đoán của anh ta là thật, thì thằng bé kia thật sự đang gặp nguy hiểm, thậm chí có nguy cơ mất mạng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio