Chiến Bắc Thiên nhìn năm túi đen đựng đồ, không nén nổi tò mò, định mở ra xem rốt cuộc thứ gì khiến Mộ Nhất Phàm phải mạo hiểm chạy tới huyện Ngô Đồng tìm cho mình.
Hắn ngồi xổm người xuống mở một túi đồ trong đó ra, đập vào mắt là một cái đầu gà, không có thân, hơn nữa còn được khâu trên một miếng vải màu đỏ hình tam giác.
Chiến Bắc Thiên không hiểu.
Gấu bông sao?
Hắn lại lấy ra nhìn thêm một chút, trên miếng vải đỏ hình tam giác có may ba đầu dây màu đỏ chỉ rộng chừng cm, đồng thời các đầu dây buộc lại với nhau, khiến nhất thời không nhìn ra đây là cái gì.
Cũng không hiểu sao Mộ Nhất Phàm lại tặng gấu bông cho một người đàn ông như hắn.
Chiến Bắc Thiên thấy trong túi đen có mấy hộp đồ, cầm hộp lên nhìn, bốn chữ “Quần lót cho nam” đập vào mắt hắn, khiến hắn bừng hiểu ra thứ trong tay mình là cái gì.
Nhất thời sắc mặt hắn tối sầm lại, lập tức cất quần lót vào túi, buộc chặt túi lại, sau đó vội vã ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, xác định không ai để ý xem hắn đang làm gì, lúc này sắc mặt mới dịu đi nhiều.
Chân mày Chiến Bắc Thiên cau chặt lại, cúi đầu nhìn mấy túi khác, chẳng lẽ là quần lót tình thú hết cả sao?
Hắn mở một túi đen ra, những đồ SM đập vào mắt hắn, khóe mắt hắn giần giật, lập tức buộc túi đồ lại, mặt đen đi, đưa mắt nhìn về phía xe ban nãy họ ngồi.
Thật không hiểu trong đầu cái cậu ngốc kia nghĩ cái gì, mạo hiểm tới chạy huyện Ngô Đồng chỉ để tìm mấy thứ này, có nhất thiết phải thế không?
Chẳng lẽ muốn hắn dùng hết mất thứ này lên người cậu ngốc ấy?
Chiến Bắc Thiên không có ý định mở các túi khác nữa, cầm năm túi đồ đi tới đuôi xe, nhân lúc không có ai nhìn, cất năm túi đồ vào trong không gian.
Mộ Nhất Phàm ngồi trên xe không hề hay biết chuyện xảy ra bên ngoài, càng không biết Hướng Quốc đã đi lấy bao cao su và dầu bôi trơn về, lại còn đặc biệt mang hết đồ dùng tình thú trong cửa hàng về cho anh.
Giờ anh đang hí ha hí hửng nhìn tay mình, móng tay anh đã hoàn toàn đổi màu như cũ, chỉ là không có chút huyết sắc nào, trông có vẻ rất nhợt nhạt.
Chiến Bắc Thiên vừa lên xe liền thấy Mộ Nhất Phàm đang chăm chú nhìn tay mình cười một cách ngốc nghếch.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên lên xe, vui vẻ giơ mu bàn tay mình lên, nói: “Bắc Thiên, anh xem này, hết đen rồi nè.”
Chiến Bắc Thiên nhìn đôi tay tái nhợt của anh: “Sau này có thể không cần đeo găng tay nữa.”
“Chắc không được đâu, nếu không cẩn thận cào thương người khác thì làm sao bây giờ?” Mộ Nhất Phàm đeo găng tay vào, ôm lấy người ngồi bên cạnh anh, ngáp dài mà nói: “Em mệt quá, em muốn ngủ một lúc.”
Mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, chẳng mấy chốc anh đã rơi vào giấc ngủ.
Chiếc Bắc Thiên nhìn cậu chàng đang ôm chặt lấy mình, cái đầu gối lên vai mình, đúng là giận không có chỗ phát tiết, không nhịn được mà nhéo nhéo mũi đối phương.
Mộ Nhất Phàm đang mơ màng ngủ bị bóp đến khó chịu, lầm bầm nói: “Đừng lộn xộn.”
“Đồ ngốc.” Chiến Bắc Thiên khẽ cười, buông bàn tay bóp mũi anh ra, xoa xoa mái tóc anh.
Mao Vũ đang muốn tới báo tin cho Chiến Bắc Thiên trông thấy cảnh này, lập tức dừng chân, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Chiến Bắc Thiên, qua hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cậu theo lão đại cũng đã được sáu, bảy năm, nhưng chưa từng trông thấy vẻ dịu dàng như vậy của lão đại, xem ra lão đại thật sự rất thích, rất thích Mộ Nhất Phàm.
“Có việc gì vậy?” Chiến Bắc Thiên không quay đầu lại hỏi.
Mao Vũ lấy lại tinh thần, Chiến Bắc Thiên lại khôi phục vẻ hờ hững, lập tức nói: “Đã kiểm kê xong nhân số, không có ai thương vong, có thể quay về thành B bất cứ lúc nào.”
“Về thành B đi.”
“Vâng ạ.”
Mao Vũ sắp xếp cho mọi người xong, lại cùng Hướng Quốc, Tôn Tử Hào, và hai cậu lính khác ngồi lên xe cùng với Chiến Bắc Thiên, họ đi trước dẫn đầu, đoàn xe phía sau từ từ rời khỏi huyện Ngô Đồng theo.
Sau khi bọn họ đi được nửa giờ, đám Hạ Đông Hải quay trở lại huyện Ngô Đồng, tìm kiếm tung tích của Quảng Tuấn Kiệt, đến khi họ tới nơi xảy ra tranh đấu, tìm thấy thi thể Quảng Tuấn Kiệt ở đó.
Bọn họ thấy Quảng Tuấn Kiệt bị lấy tinh hạch đi, mắt đỏ au, Diệp Thụ cả giận nói: “Tên Chiến Bắc Thiên chết tiệt, sớm muộn gì tôi sẽ tìm hắn tính món nợ này, anh Nhân, có nói chuyện này cho lão đại không?”
Phan Nhân Triết gật đầu: “Đợi gặp lão đại rồi nói chuyện này, giờ chôn thi thể trước đã, sau đó đi tìm tinh hạch nâng cao năng lực của mình.”
“Lão đại sẽ không bỏ qua cho hắn.” Á Uy lười biếng nói.
“Ừ, không đâu.”
Trong lúc đám Phan Nhân Triết chôn cất thi thể Quảng Tuấn Kiệt, đoàn xe của Chiến Bắc Thiên đã đi được km, mà bạn “Husky” đang gối đầu trên vai Chiến Bắc Thiên ngủ ngon lành kia đột nhiên bật dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thảm thiết kêu: “Tiêu rồi, quên không mang em ấy theo rồi.”
Chiến Bắc Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra: “Ai vậy?”
Mộ Nhất Phàm không để ý tới hắn, lẩm bẩm nói: “Tề Tề của em.” (Dầu bôi trơn trong chữ hán là nhuận hoạt tề)
Sao anh lại quên mất thứ quan trọng như vậy chứ, ôi buồn ơi là sầu.
Mộ Nhất Phàm ôm ngực nói: “Trái tim đau nhói.”~~~
Thật ra anh thấy đau cúc hoa hơn, không có em ấy, nhất định sẽ rất khổ sở.
“Tề Tề, là ai?” Chiến Bắc Thiên nheo mắt nhìn Mộ Nhất Phàm.
Mới ra ngoài được có mấy ngày, đã không nỡ xa người khác, còn tỏ vẻ đau lòng thế kia.
Mộ Nhất Phàm ủ rũ nhìn hắn: “Nói anh cũng không biết đâu, nói chung không có em ấy, em sẽ rất khổ sở.”
Chiến Bắc Thiên nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, sắc mặt càng ngày càng tối xuống, cũng càng ngày càng rét lạnh.
Năm người ngồi phía trước đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi ngồi thẳng người lên, sau đó họ thấy trên thành xe kết một tầng băng mỏng.
Mộ Nhất Phàm hết sức rầu rĩ: “Sao anh lại quên mất em..”
Tôn Tử Hào ngồi phía trước lạnh không chịu được, không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc Tề Tề là ai? Nếu quan trọng với anh như vậy, có cần quay về đón người ấy không?”
Cậu còn chưa dứt lời, hàn khí trong xe lại lạnh hơn.
Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên: “Được á? Không phiền chứ?”
Nhiệt độ trong xe lại một lần nữa giảm xuống mấy độ.
“………….” Mao Vũ trợn trắng mắt.
Không thấy sắc mặt lão đại đã kết băng kia à? Còn cứ luôn miệng “Tề Tề”, nếu đưa người này về thật, không chừng ngày nào doanh địa của họ cũng sống trong mùa đông khắc nghiệt mất.
Tôn Tử Hào nói: “Chúng ta mới đi km, quay trở lại nhanh thôi.”
Vừa mới dứt lời, Hướng Quốc liền hắt xì hơi một cái, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu nổi đóa lên: “Mẹ nó, dầu bôi trơn thì nói mẹ là dầu bôi trơn đi, sao cứ phải gọi ám muội như thế làm cái quần gì?”
Lẽ nào không nhận ra lão đại rất có ý kiến với “Tề Tề” sao?
Chiến Bắc Thiên: “……………”
Mao Vũ: “……………..”
“…………..” Tôn Tử Hào quyết định không bao giờ để ý tới Mộ Nhất Phàm nữa, lúc này rồi mà vẫn còn tơ tưởng tới dầu bôi trơn.
Khóe miệng hai cậu lính ngồi phía trước giần giật.
Mộ Nhất Phàm buồn bực liếc mắt nhìn: “Anh hiểu rõ trong lòng là được rồi, sao cứ phải nói hẳn em ấy ra.”
Nói ra rồi, Chiến Bắc Thiên sẽ biết anh muốn làm gì.
Hướng Quốc lườm anh một cái.
Nếu như không nói ra, cả xe họ sẽ chết cóng mất.
Chiến Bắc Thiên tiếp tục nhắm mắt lại, không để ý tới cậu ngốc này nữa.
Thế nhưng Mộ Nhất Phàm không ngủ được, lấy tay chọc tới chọc lui trên người Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên thẳng tay kéo cái cậu ngốc không an phận này vào lòng: “Ngủ đi.”
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu, miệng vừa khéo gần sát tai Chiến Bắc Thiên, liền nhỏ giọng nói: “Đợi về rồi chúng ta ấy ấy nhé, được hông?”
Dù sao thì Chiến Bắc Thiên cũng biết anh đi tìm dầu bôi trơn rồi, anh không ngại nói thẳng ra.
Chiến Bắc Thiên không mở mắt hỏi: “Ấy ấy là cái gì?”
“Làm vận động ấy.”
Thật ra trong lòng Mộ Nhất Phàm rất căng thẳng, không chắc liệu Chiến Bắc Thiên có chịu làm tình với mình không.
Dù sao thì trong tiểu thuyết anh viết, nam chính vốn thích con gái, giờ lại đột nhien biến thành một người con trai, không biết liệu nam chính có chấp nhận không.
Giống như giờ anh biết mình thích đàn ông, nhưng vẫn không thể chấp nhận chuyện nhìn hai người đàn ông khác trần truồng ôm nhau.
Cho nên, anh lo tuy Chiến Bắc Thiên có thể hôn hôn thơm thơm anh rồi vân vân, nhưng chưa chắc đã chấp nhận chuyện hai người đàn ông mài súng đạn thật.
Chiến Bắc Thiên hỏi: “Vận động gì cơ?”
“Vận động trên giường ấy.”
Chiến Bắc Thiên: “………….”
Mộ Nhất Phàm thấy mãi mà Chiến Bắc Thiên không nói gì, bèn nói: “Anh không nói gì, em coi như anh đồng ý.”
Chiến Bắc Thiên vẫn không lên tiếng.
Mộ Nhất Phàm hứng trí hôn chụt lên khóe môi hắn một cái.
Khóe môi Chiến Bắc Thiên không khỏi cong lên.
Hướng Quốc ngồi phía trước: “……………..”
Mịa!!
Cứ như bọn họ không tồn tại không bằng ấy, nói gì mà rõ to!
Tôn Tử Hào: “…………..”
Có cần phải show ân ái lộ lộ liễu liễu đến thế không?
Mao Vũ: “……………”
Tui không nghe thấy gì, không nghe thấy gì không nghe thấy gì hết!!!!!!!!!!!!!