Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt đỏ toát lên vẻ khẩn cầu, bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Grao grao grao hú hú.” Dường như anh chàng kia không biết nói, chỉ có thể phát ra tiếng như dã thú.
May mà Mộ Nhất Phàm cũng là tang thi, có thể hiểu được ngôn ngữ tang thi, biết rằng cậu ta xin anh dẫn xuống núi, liền chau mày lại.
“Xin lỗi, tôi có việc cần phải lên núi, không thể đưa anh xuống núi được.”
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ mất mát, nhìn ra Mộ Nhất Phàm không tin tưởng mình, lại gào rú hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm bao nhiêu, đây là nơi nào.
Mộ Nhất Phàm khó hiểu nhìn anh ta, nghĩ có vài người sau khi biến thành tang thi liền mất trí nhớ, bèn nói cho anh ta biết: “Giờ đang là mạt thế, nếu tính theo lịch trước mạt thế thì hôm nay là ngày tháng năm , đây là tỉnh X, quận X, núi Táng Long.”
Sau khi anh chàng kia nghe được, liền thở phào một hơi.
Mộ Nhất Phàm không để ý tới anh ta nữa, xoay người nhảy sang một thân cây khác.
Anh quay đầu nhìn anh chàng kia, chỉ thấy anh ta đang cố gắng leo xuống cây, động tác có vẻ rất ngốc nghếch, giống như có thể rơi xuống cây bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, đột nhiên xung quanh yên ắng lại, không những không còn tiếng tuyết rơi, mà ngay cả tiếng gió thốc cũng không còn nữa.
Anh chàng kia cảm thấy bất thường, lại bò lên chỗ cũ, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn quanh, khung cảnh vắng vẻ trông như dị không gian của Chiến Bắc Thiên.
Hai mắt anh sáng lên, càng chắc chắn Chiến Bắc Thiên đang ở ngay núi Táng Long này, giờ bốn phía xung quanh an tĩnh như vậy, nhất định Chiến Bắc Thiên đã dùng dị không gian bao phủ núi Táng Long.
Ngay sau đó, giữa sườn núi vang lên tiếng tang thi gào, tiếng kêu hết sức thê lương, thậm chí còn có tiếng cầu cứu.
Anh chàng kia nghe thấy tiếng hô, vội lủi sâu trong cây.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng đồng loại kêu cứu, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu, anh do dự một chút, sau đó ngồi xuống, bỏ ý định tìm Chiến Bắc Thiên ra khỏi đầu, tránh cho phải nhìn thấy cảnh đồng loại bị giết, chính bản thân cũng không đành lòng, còn sẽ ảnh hưởng tới hành động của Chiến Bắc Thiên.
Hơn nữa, giờ anh ở trong không gian của Chiến Bắc Thiên, không có sự cho phép của Chiến Bắc Thiên, chỉ khi Chiến Bắc Thiên thu hồi dị không gian lại, anh không thể rời khỏi núi Táng Long, chỉ có thể đợi mọi chuyện kết thúc.
Nửa tiếng sau, tiếng kêu giữa sườn núi vẫn vang mãi chẳng ngừng, hơn nữa càng ngày càng thê lương.
Mộ Nhất Phàm nhấp nhổm không yên mà đi tới đi lui trên cây khô, trong lòng cảm thấy hết sức sốt ruột.
Anh chàng kia nghe thấy tiếng bước chân Mộ Nhất Phàm, từ trong thân cây ló người ra, len lén nhìn anh.
Mộ Nhất Phàm nhận ra anh ta đang nhìn trộm mình, cơ thể lóe lên, vọt tới trước mặt anh ta, không có ý tốt hỏi: “Nhìn cái gì hả?”
Anh ta ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm, sau đó miệng phát ra tiếng gào gào, hỏi: Ban nãy cơ thể anh hóa thành ánh sáng trắng là sao vậy? Sao trong nháy mắt anh đã tới được chỗ tôi?
Mộ Nhất Phàm nhíu mày: “Cậu không biết dị năng sao?”
Trong mắt anh ta ánh lên sự khó hiểu: Dị năng?
“Sau mạt thế, có rất nhiều người có dị năng.” Mộ Nhất Phàm không có tâm trí đâu để giải thích: “Sau này cậu sẽ hiểu thôi, mà tôi nghĩ mãi không ra, cậu thân là tang thi, mà đến dị năng cũng không biết, vậy cậu thăng lên tang thi cao cấp kiểu gì?”
Anh chàng càng thêm ngớ ra: Tang thi? Tang thi là cái gì?
Mộ Nhất Phàm lườm xéo anh ta: “Không phải chứ? Đến tang thi cậu cũng không biết? Cậu đang đùa tôi hả?”
Anh chàng gào rú, tỏ vẻ mình không biết thật.
“Không buồn giải thích với cậu.”
Anh ta nhìn ra anh mất kiên nhẫn, cũng không lên tiếng làm phiền nữa, ngồi yên lặng bên cạnh, giơ tay lên nhìn móng tay đen thui của mình, sau đó, lấy móng tay phải sắc bén cào cào móng tay trái cứng rắn, lúc này phát ra tiếng “kít kít” chói tai.
Mộ Nhất Phàm không chịu nổi tiếng động này, tức giận hỏi: “Cậu làm cái gì thế?”
Anh ta giơ tay lên cho Mộ Nhất Phàm nhìn: Móng tay tui đen quá à.
Mộ Nhất Phàm lại lườm anh ta cái nữa.
Chàng ta không dám lộn xộn nữa.
Ước chừng nửa giờ sau, cuối cùng tiếng động cũng lắng xuống.
Hơn nữa, phạm vi kết giới của dị không gian cũng nhỏ lại, vừa đủ để Mộ Nhất Phàm ra ngoài.
Mộ Nhất Phàm đoán có lẽ Chiến Bắc Thiên nhận ra mình tới, nên mới thả mình ra, không dừng chân ở núi Táng Long nữa.
Anh chàng nhìn ra ý định của anh, vội gào lên: Anh gì ơi, có thể đưa tôi xuống núi cùng không, đến chân núi tôi sẽ đi, sẽ không làm phiền anh nữa, có được không.
Mộ Nhất Phàm không để ý tới anh ta, dứt áo ra đi, nhưng đến khi quay đầu trông thấy bóng dáng mất mát, lại không đành lòng, anh quay lại, kéo áo anh chàng kia, rời núi Táng Long, đi tới một thị trấn cách núi Táng Long không xa.
Với anh chàng kia mà nói, tốc độ của anh quá nhanh, chỉ trong chớp mắt cảnh vật đã thay đổi.
Anh ta sợ hãi nhìn thị trấn, không thể tin Mộ Nhất Phàm đưa mình xuống núi nhanh như vậy.
“Tôi đưa cậu tới đây thôi.”
Mộ Nhất Phàm cũng không rõ vì sao mình lại tốt bụng đưa tang thi này xuống núi, có lẽ bởi vì anh nghĩ tang thi này vô hại, cũng có thể chỉ vì tang thi này bị thuộc hạ của Chiến Nam Thiên đuổi theo.
Thế nhưng, dù anh có đưa tang thi này xuống núi hay không, tang thi này không có tang thi khác và con người ngăn cản, sớm muộn gì cũng tự tìm được đường xuống núi.
Mộ Nhất Phàm đứng tại chỗ, nhìn về phía núi Táng Long, nghĩ không biết bây giờ nên về thành B, hay là ở lại đây đợi Chiến Bắc Thiên xuống núi.
Anh chàng bên cạnh từ từ hoàn hồn lại, nhìn tang thi xấu xí lảo đảo đi trên đường, lo lắng kéo ống tay áo Mộ Nhất Phàm, chỉ tay về phía tang thi kia rồi gào lên hỏi: Anh này, kia là người quái gì vậy?
Mộ Nhất Phàm nhìn tang thi cách đó không xa: “Cậu sợ gì chứ? Đấy là tang thi, không phải cậu cũng là tang thi hay sao?”
Tang thi?
Anh chàng ngạc nhiên nhìn tang thi phía trước, vội giơ tay lên sờ mặt, không sờ thấy gương mặt thối rữa, thoáng thở phào một hơi.
Ngay sau đó, anh ta nhìn người trong kính thủy tinh ở cửa hàng phía trước, lại một lần nữa ngẩn ra, một người trong đó là Mộ Nhất Phàm, như vậy người còn lại là..
Anh ta vẫy vẫy tay, người trong kính cũng vẫy vẫy tay.
Người kia…
Là anh sao?
Mộ Nhất Phàm nhìn anh chàng đang ngẩn ra, không để ý tới người này nữa, quyết định quay về thành B đợi Chiến Bắc Thiên trở về.
Anh ta cũng không để ý Mộ Nhất Phàm đã bỏ đi, không chớp mắt nhìn tấm kính thủy tinh, bước từng bước về phía trước, hất mái tóc dài hai bên ra nhìn về gương mặt anh tuấn, qua hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
——
Sau khi Mộ Nhất Phàm quay trở lại doanh địa của Chiến Bắc Thiên, phải đợi mãi đến giờ cơm tối, Chiến Bắc Thiên mới dẫn đội về.
Chiến Bắc Thiên dẫn đội về, liền vào phòng tắm, thay quần áo dính máu đen ra.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên về phòng, liền tiến lên lấy chiếc áo khoác dính máu của hắn, sau đó hỏi: “Hôm nay anh tới núi Táng Long à?”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng đáp: “Ừ.”
“Em cũng đến đấy, anh có nhận ra không.”
“Nhận ra.”
“Sao đột nhiên anh lại muốn tới núi Táng Long?”
Chiến Bắc Thiên khẽ chau mày: “Nếu không hành động gì, Nam Thiên sẽ càng ngày càng kiêu ngạo, cho rằng lợi dụng người nhà anh hoặc Dung Nhan là có thể ngăn cản anh hành động, cho nên lần này hành động là để cảnh cáo.”
Mộ Nhất Phàm lại hỏi: “Núi Táng Long có bao nhiêu tang thi? Anh giết chết cả chứ?”
“Tang thi trung cấp trở lên trong các thành biến mất không thấy đâu, có lẽ là Nam Thiên gọi chúng đến tập trung ở núi Táng Long, trong huyệt có linh khí, có thể thăng đẳng cấp, thế nhưng, cấu tạo mộ rất kì quái, anh không dẫn đội vào được, chỉ có thể giết chết tang thi trung cấp trên núi và bên ngoài mộ Đế Vương, còn lấy tinh hạch của chúng, về phần tang thi cao cấp, chúng nó trốn sâu trong đó không ra.”
“Nói cách khác, anh không thấy được mộ Đế Vương?”
“Không, vốn là lúc bỏ đi, anh định dùng sét đánh sập mộ Đế Vương, chôn toàn bộ tang thi trong đó, nhưng lại sợ thi khí trong mộ bay ra ngoài, nên đành bỏ suy nghĩ ấy quay trở về.”
Mộ Nhất Phàm thở phào: “Cũng may mà anh không đánh sập núi Táng Long, nếu không giờ cả thế giới toàn là tang thi mất, cơ mà, núi Táng Long cũng không dễ sập như vậy, trong đó có bùa thượng cổ trấn áp, dị năng giả bình thường sao có thể dễ dàng hủy diệt nó.”
Ngay sau đó, anh nghĩ tới điều gì, vội nói: “Giờ anh giết nhiều tang thi như vậy, Chiến Nam Thiên mà biết, chắc chắn sẽ rất tức giận, có thể hắn sẽ làm chuyện gì tổn thương tới ông nội anh, giờ anh không về thăm ông nội xem thế nào sao?”
“Đừng lo, có Kình Thiên ở đó, nếu Nam Thiên hành động gì, Kình Thiên sẽ đưa ông và chú Thái đi.”
Mộ Nhất Phàm nghĩ bé con có dị năng dịch chuyển trong chớp mắt giống Chiến Bắc Thiên, cũng không lo lắng nhiều nữa.
“Lần trước Kình Thiên sử dụng dị năng dịch chuyển, ngủ gần mười ngày liền, nếu lần này lại sử dụng, sẽ không ngủ mất mười ngày chứ?”
“Không đâu, trong khoảng thời gian này, thằng bé rất chăm chỉ nâng cao năng lực, dịch chuyển không thành vấn đề, nhưng mà, không sử dụng nhiều được.”
Chiến Bắc Thiên lấy một túi tinh hạch lớn trong không gian ra: “Tinh hạch này là cho nhóm Trần Hạo, nhất là Trần Hạo, dị năng của cậu ấy cần nhanh chóng thăng cấp, sau này có rất nhiều việc cần tới cậu ấy.”