Mộ Nhất Phàm nhướn chân mày: “Anh với Chiến Bắc Thiên là một cặp, có gì buồn cười sao?”
“Đương nhiên rồi, sao hai thằng đàn ông có thể ở với nhau được? Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết mà.”
Mộ Nhất Nhiên chẳng mảy may quan tâm đến vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Nhất Phàm: “Huống hồ trước đó chúng ta với nhà họ Chiến làm ầm ĩ như vậy, anh đến với Chiến thiếu tướng nghe càng bất khả thi hơn, em nghĩ mãi không ra, sao trong doanh địa họ lại đồn rằng anh với Chiến thiếu tướng là một đôi? Anh có thường xuyên qua lại với Chiến thiếu tướng không?”
Mộ Nhất Phàm không trả lời câu hỏi của cậu ta.
Mộ Duyệt Thành mấp máy môi không nói gì.
Mộ Khiếu Hổ lặng lẽ nhìn Mộ Nhất Phàm.
Lý Thái Ngọc lờ mờ cảm thấy bầu không khí có vẻ bất thường, liền đoán rằng Mộ Nhất Phàm không nói, là vì xấu hổ bởi tin đồn anh cặp kè với một người đàn ông, bà vội ngăn Mộ Nhất Nhiên nói tiếp: “Chúng ta xuống ăn cơm đi, nếu không cơm nước nguội hết cả bây giờ.”
Những người khác đang tán gẫu nghe thấy vậy, liền ồn ào đứng dậy.
Mộ Nhất An đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, vỗ vỗ vai anh: “Anh Phàm, mọi người nhà họ Mộ chúng ta đều tin tưởng anh, anh đừng để ý bên ngoài đồn cái gì, nếu họ dám làm tổn thương anh, thì phải hỏi xem nhà họ Mộ chúng ta có đồng ý hay không đã.”
Mộ Nhất Nhiên liền lên tiếng phụ họa: “Còn em, em là người không đồng ý đầu tiên.”
Nghe nói vậy, Mộ Nhất Phàm có chút hổ thẹn trong lòng, nhưng chuyện anh là tang thi, ngoài Mộ Duyệt Thành và Mộ Khiếu Hổ ra, những người khác anh sẽ không nói.
Anh nhếch môi cười: “Cảm ơn mọi người.”
Lúc này, điện thoại vệ tinh của anh đổ chuông.
Mộ Nhất Phàm lấy điện thoại ra nhìn, thấy là dãy số lạ gọi tới, liền chau mày, nhấc máy nghe: “Xin chào, tôi là Mộ Nhất Phàm.”
Đối phương cười nói: “Mộ Nhất Phàm, không phải mày tin Chiến Bắc Thiên lắm sao? Nhưng giờ khắp thành đều đang đồn ầm lên rằng mày là tang thi, sao không thấy nó đứng ra bảo vệ mày? Còn để mặc người trong doanh địa ra ngoài đồn chuyện của mày với nó?”
Mộ Nhất Phàm nghe ra giọng của Chiến Nam Thiên, liền đi tới một góc không người, cười lạnh nói: “Chuyện này không cần mày phải quan tâm.”
“Mày tưởng tao quan tâm mày sao? Tao là đang quan tâm cơ thể của tao. Mộ Nhất Phàm, tao nói cho mày biết, mày đừng có làm mấy chuyện mất tự trọng với cơ thể tao, nhất là tằng tịu với cái thằng Chiến Bắc Thiên, nếu như tao biết chúng mày…”
Chiến Nam Thiên không nói được, dừng một chút, lại tiếp lời: “Thật sự có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày, với cả, sớm muộn gì tao cũng sẽ lấy lại cơ thể tao.”
Mộ Nhất Phàm cười giễu nói: “Không phải mày không tin chuyện tao với Chiến Bắc Thiên, nên lấy Dung Nhan ra để uy hiếp Chiến Bắc Thiên sao? Sao bây giờ lại nghi ngờ quan hệ của tao với Chiến Bắc Thiên?”
Chiến Nam Thiên hừ lạnh.
Hắn không nói có tin hay không, đã thẳng tay cúp máy.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, chợt quay người lại, chỉ thấy Chiến Quốc Hùng đang đứng ở sân sau nhìn hắn.
Chiến Quốc Hùng hờ hững hỏi: “Làm phiền cháu nghe điện thoại à?”
Chiến Nam Thiên liền cong môi cười: “Đâu có đâu, vừa đúng lúc cháu nói chuyện điện thoại xong, ông à, cháu chơi cờ với ông nhé.”
Hắn đi tới phía Chiến Quốc Hùng, đột nhiên một bóng người nhỏ bé không biết từ đâu chui ra, chạy đến trước mặt Chiến Quốc Hùng, nũng nịu nói: “Cụ à, cháu đói rồi, cháu muốn ăn cơm trưa.”
“Ừ, chúng ta đi ăn cơm trưa trước.” Chiến Quốc Hùng nắm tay bé con đi vào phòng khách.
Chiến Nam Thiên nhìn chòng chọc bóng bé con, trong mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm.
Từ lúc hắn trở lại chỗ Chiến Quốc Hùng, thằng bé này không cho hắn có cơ hội ở riêng với ông ta.
Mỗi lần tới gần Chiến Quốc Hùng còn độ hai mét, thằng bé này lại không biết từ đâu chui ra, tìm đủ mọi cách để kéo Chiến Quốc Hùng đi.
Hơn nữa, hắn còn cảm thấy mùi vị trên cơ thể đứa bé này hết sức kì dị, rõ ràng có mùi con người, nhưng lại không tản ra mùi thịt người, không giống như những người khác, mùi thịt người khiến tang thi sản sinh cảm giác đói khát, muốn nuốt vào trong bụng.
Ngoài ra, còn loáng thoáng tản ra mùi vị của đồng loại, rất giống mùi của tang thi, nhưng hắn nhìn thằng bé này kiểu gì cũng không thấy giống tang thi, cho nên, hắn thường không phát hiện được sự tồn tại của thằng bé này, dường như nó biết ẩn thân, biết che giấu mùi trên cơ thể mình.
Giờ điều duy nhất hắn có thể khẳng định là, thằng bé này chắc chắn có dị năng, hơn nữa còn biết rõ hắn muốn làm gì với Chiến Quốc Hùng.
Mộ Kình Thiên đưa Chiến Quốc Hùng về phòng khách, sau đó qua ô cửa thủy tinh trông thấy bóng người bên ngoài sân, hai mắt sáng lên: “Bố, bố cháu về rồi.”
Chiến Quốc Hùng nhìn ra ngoài cửa sổ, thu nét cười trên gương mặt lại, lúc Chiến Bắc Thiên đi vào phòng khách, ông khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Anh trai, anh về rồi đó à.” Theo sau đó là tiếng cười của Chiến Nam Thiên.
Chiến Bắc Thiên hờ hững cất tiếng: “Ăn trưa chưa?”
“Chưa đâu, đang định đi ăn đây, vừa khéo anh cũng đi cùng đi.”
“Ờ.”
Mọi người ngồi xuống bàn ăn trong nhà ăn, Chiến Quốc Hùng cấ tiếng hỏi: “Sao hôm nay lại về nhà ăn?”
“Dạo này trong doanh địa không có việc bận gì ạ.”
Chiến Quốc Hùng hừ lạnh: “Không có việc? Sao ta nghe nói có rất nhiều người trong doanh địa cháu bỏ đi.”
Chiến Bắc Thiên không mảy may để tâm: “Ít người càng dễ quản lý.”
Chiến Quốc Hùng lại hỏi: “Giờ bên ngoài đang đồn ầm thế kìa, cháu định kết thúc chuyện này kiểu gì?”
Chiến Nam Thiên tỏ vẻ xem kịch vui mà nhìn Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ông nội, cháu sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này, cái tên hại Mộc Mộc kia, cháu sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Chiến Quốc Hùng dường như nhận được thông báo, sắc mặt tối xuống, bàn tay cầm đũa kia siết chặt lại: “Ăn cơm đi.”
Lúc này, cửa phòng khách bị mở ra.
“Bố à, bọn con về rồi đây.”
Chiến Lôi Cương, Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Bình, Chung Tân đi tới.
Chiến Quốc Hùng thấy con trai và con dâu mình trở về, không những không lấy làm vui vẻ, mà ngược lại, tâm tình càng căng thẳng, thế nhưng ông không để lộ ra: “Sao mấy đứa lại về? Với cả, sao về mà không báo trước tiếng nào, để ta bảo Thái Nguyên chuẩn bị cơm nước cho mấy đứa.”
Chung Tân nói: “Bố à, bọn con ăn xong rồi mới về.”
Dương Phượng Tình thấy con trai cũng có mặt, nụ cười hơi ngưng lại.
Chiến Lôi Cương nhìn Chiến Bắc Thiên, thấp giọng nói: “Cơm nước xong xuôi, con đến phòng bố một chuyến.”
“Vâng.”
Mấy người Dương Phượng Tình không làm phiền ông cháu Chiến Quốc Hùng dùng bữa, quay về phòng mình thay quần áo khác.
Chiến Bắc Thiên tùy ý ăn vài miếng, sau đó đặt đũa xuống, đứng lên nói: “Ông nội, cháu ăn no rồi, mọi người thong thả ăn.”
Chiến Quốc Hùng cũng không còn tâm trí ăn, ông đặt đũa xuống, bón cho Mộ Kình Thiên ăn.
Chiến Bắc Thiên vừa ra khỏi nhà ăn, điện thoại vệ tinh liền đổ chuông, thấy Mao Vũ gọi tới, hắn lập tức nhấc máy.
“Lão đại, không xong rồi.”
“Sao vậy?”
“Các khu an toàn khác đột nhiên truyền tin khẩn, nói là đột nhiên xảy ra thi triều, nhiều khu an toàn khác đã bị chiếm, % người nếu không chết thì cũng đã biến thành tang thi, % còn lại tuy chạy trốn được, nhưng cũng bị thương hết sức nghiêm trọng. Còn có, sau khi bầy tang thi kia tấn công các khu an toàn, liền đi về phía Bắc, tiến về phía thành B chúng ta, xem tình hình như muốn vây chiếm thành B chúng ta.”
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Có chuyện như vậy thật sao?”
Hắn vừa dứt lời, Chiến Lôi Bình và Chiến Lôi Cương vừa lên tầng thay quần áo vội vã chạy xuống: “Bố à, bọn con có việc gấp, phải về doanh địa một chuyến.”
Lúc Chiến Lôi Cương đi qua người Chiến Bắc Thiên, nói: “Khi nào rảnh nói chuyện với con sau.”
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Chiến Quốc Hùng thấy sắc mặt hai người con trai không tốt lắm, liền đi ra hỏi.
“Bố, không giấu bố, thi triều tấn công rồi, số lượng tang thi rất lớn, nhiều khu an toàn đã bị chiếm, giờ chúng ta phải lập tức đi thảo luận cách đối phó với các doanh địa khác.”
Chiến Quốc Hùng nhíu chặt chân mày: “Thế mấy đứa mau đi đi.”
Chung Tân và Dương Phượng Tình xuống sau cũng vội vội vàng vàng theo chồng mình rời biệt thự.
Chiến Quốc Hùng nhìn xe lái đi qua ô cửa kính, sau đó xoay người nhìn Chiến Bắc Thiên: “Sao cháu không về doanh địa? Cháu không định giúp đỡ sách lược đối phó với tang thi sao?”
“Đợi lát nữa rồi đi.”
Chiến Bắc Thiên quay về nhà ăn, nhìn Chiến Nam Thiên đang từ tốn ăn cơm: “Là mày, đúng không?”
Thái Nguyên nhìn bầu không khí có vẻ bất thường, thức thời bế bé con ra phòng khách ăn.
Chiến Nam Thiên dừng động tác, âm trầm nhìn Chiến Bắc Thiên: “Lần trước mày giết nhiều thủ hạ của tao như vậy, tao phải bắt con người chúng mày bồi thường gấp trăm lần, để toàn bộ bọn chúng trở thành người của tao, Chiến Bắc Thiên, nếu mày có bản lĩnh, thì cứu cả thành B này đi!”
Nếu so sánh độ tàn nhẫn, thì hắn tàn nhẫn hơn Chiến Bắc Thiên nhiều.
Đồng tử mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia rét lạnh, không nói lời nào đi ra phòng khách, sau đó điện thoại của hắn lại đổ chuông.
Thấy lại là Mao Vũ gọi tới, hắn liền nghe máy.
“Lão đại, chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi càng đồn ầm hơn trước, ban nãy lão Lý nghe nói có người đang lặng lẽ nghĩ trong lòng rằng chuyện thi triều kia là do Mộ Nhất Phàm gây ra, bởi vì người trong thành B chúng ta đã biết thân phận của anh ấy, nên Mộ Nhất Phàm muốn mọi người thành B bỏ mạng ở đây.”