Đệ Nhất Thi Thê

chương 89: có thứ gì đó lao ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các binh lính phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc soi đèn pin vào bóng tang thi, cũng đồng thời nổ súng bắn vỡ đầu chúng.

Năm con tang thi lập tức ngã xuống đất.

Các binh lính liền thở phào một hơi: “Không phải tang thi không có trí khôn sao? Sao lại biết trốn bên mép tường tập kích chúng ta?”

Nếu trước đó không được Mộ Nhất Phàm nhắc nhở qua, có lẽ họ cũng vì tang thi không có trí khôn mà lơ là cảnh giác.

Chân mày Lục Lâm nhíu chặt lại: “Tiếp theo đây, mọi người chú ý tập trung một chút.”

“Vâng.”

Lục Lâm đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, thấy hai tay anh trống trơn, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Mộ Nhất Phàm, anh xuống phía sau đội đi.”

Mộ Nhất Phàm ngoan ngoãn đi xuống phía sau đội.

Lục Lâm ra hiệu cho các binh lính nhắm súng về phía hai bên mép tường, còn mình thì phụ trách xông vào cửa, xác định bên trong không có tang thi, lúc này mới để cho cả đội tiến lên.

Mọi người cẩn cẩn thận thận đi một vòng trong kho hàng, sau khi xác định không có tang thi, mới bắt đầu tính xem nên vận chuyển gạo ra ngoài thế nào.

Mộ Nhất Phàm nhíu mày lại, cầm đèn pin chiếu bốn phía xung quanh.

Trong kho lương, ngoài từng bao từng bao gạo xếp cẩn thận lên nhau ra, còn có một chồng gạo không cất vào bao chất thành núi, căn bản không có bóng dáng tang thi.

Thế nhưng, rõ ràng anh cảm nhận thấy trong kho có rất nhiều tang thi, sao chỉ có mỗi năm con?

Đến tận lúc này, cảm giác mãnh liệt kia vẫn văng vẳng trong đầu anh, điều này nói rõ xung quanh chắc chắn có tang thi, thế nhưng, chúng đang trốn ở đâu?!

Mộ Nhất Phàm vẫn chưa bỏ cuộc, lại cầm đèn pin chiếu khắp bốn phía, cuối cùng đèn pin trong tay anh chiếu về phía chỗ gạo chất thành núi.

Anh vội quay đầu, nhìn về phía Lục Lâm, đang muốn nhắc nhóm Lục Lâm cẩn thận một chút, lại nghe thấy Lục Lâm sốt ruột kêu: “Mộ Nhất Phàm, anh có thể đừng chiếu loạn đèn pin nữa có được không, chiếu chói cả vào mắt bọn tôi.”

“Xin lỗi.” Mộ Nhất Phàm lập tức ngừng chiếu loạn đèn pin trong tay: “Lục Lâm, cái kia…”

Lục Lâm chẳng thèm đếm xỉa tới anh, xoay người nói những đội viên khác: “Mọi người nắm chắc thời gian, mang hết gạo ra ngoài.”

“Vâng.”

Các binh lính lập tức hành động, đi về phía giữa chồng gạo, mỗi người vác hai bao gạo lên, ai khỏe thì khiêng một lúc tận ba bao gạo.

Lục Lâm thấy tất cả mọi người đều đã vác gạo trên lưng, liền phụ trách dẫn đường rời đi.

Mộ Nhất Phàm thấy không nên ở một mình lại trong kho lương rộng hoắc lại tối om, cũng theo họ rời khỏi kho.

Đi tới ngã ba, bởi mọi người càng ngày càng đẩy nhanh bước chân, khiến Mộ Nhất Phàm vác cái bụng to đùng không theo kịp bọn họ, không thể làm gì hơn là gọi: “Lục Lâm, mọi người có quay trở lại lấy gạo không? Tôi ở đây chờ mọi người.”

Lục Lâm khó chịu nói: “Anh ở đây chờ là được rồi.”

Sau đó, lại dẫn cả đội nhanh chân rời đi.

Bởi vì đây là ngã ba đường hầm, thi thoảng lại có binh lính lục tục vác gạo đi ra, cho nên, Mộ Nhất Phàm cũng không cảm thấy nơi này quá đáng sợ.

Anh tìm một chỗ ngồi xuống, ngay lập tức, chợt nghe thấy ở một đường hầm khác vọng ra tiếng con gái hét chói tai.

Mộ Nhất Phàm nhướn nhướn mày, nghe ra đây là giọng của Dung Tuyết, hơn nữa, từ tiếng hét có thể nghe ra, Dung Tuyết vô cùng sợ hãi, cũng không biết cô ở bên kia gặp chuyện gì.

Những người khác nghe thấy tiếng Dung Tuyết hét, chẳng ai ngó ngàng tới, trái lại bởi vì tiếng kêu của cô mà đẩy nhanh bước chân ra khỏi đường hầm.

Ở một kho lương khác, Dung Tuyết bị dọa sợ vô cùng, đầu tiên cô bị một tang thi vô cùng xấu xí đáng sợ bổ nhào tới mặt đất, suýt chút nữa bị tang thi cắn vào mặt, sau đó, bởi vì bị ngã xuống mà hôn lên gương mặt thối rữa của một tang thi.

Sau đó, Chiến Bắc Thiên đưa cho cô một con dao găm ngắn không thể ngắn hơn, để cho cô giết tang thi, chừng nào cô giết đủ mười con, hắn mới chịu nghe lời Dung Tuyết nói, sau đó, cô liền bị Chiến Bắc Thiên đẩy người về phía đám tang thi ở bên kia, còn cố ý không dùng đèn pin soi cho cô ta.

Kiểu con gái nắng không tới chân, mưa không tới mặt như cô, nào dám giết tang cái gì mà thi, chỉ không chiếu đèn cho cô đã đủ khiến cô sợ hết hồn rồi.

Mộ Nhất Phàm ngồi ở miệng ngã ba cũng không biết bên đằng kia xảy ra chuyện gì, đợi đám Lục Lâm đi vào rồi, anh lại theo họ vào kho lương.

Lần này, anh vào kho lương liền đi thẳng về phía núi gạo không cất vào bao, cầm cái xẻng bên cạnh lên, bắt đầu xúc gạo.

Bởi vì chỗ gạo ở phía dưới bị xúc, nên gạo ở phía trên đổ ào ào xuống, lập tức gây chú ý tới đám Lục Lâm.

Đám Lục Lâm tưởng rằng có tang thi, đều bỏ hết gạo trong tay xuống, giơ súng lên chĩa về phía Mộ Nhất Phàm.

Đến khi thấy Mộ Nhất Phàm đang cầm xẻng sắt xúc gạo, mọi người đều tức giận thu súng về.

Lục Lâm cả giận nói: “Mộ Nhất Phàm, rốt cuộc anh đang làm gì? Không bê gạo thì thôi đi, lại còn gây phiền phức cho chúng tôi, anh có biết anh xúc gạo loạn thế này lên, sẽ gây khó khăn cho bọn tôi thu thập không?”

Mộ Nhất Phàm nhìn gạo rơi lả tả đầy đất, thầm nghĩ, giờ tất cả đều rất yên ả, nếu anh đào tang thi ra, trái lại càng khiến mọi người loạn lên.

Anh ném cái xẻng xuống, đi về phía Lục Lâm.

Đúng lúc này, bao gạo ở hai bên cửa rơi xuống đất, phát ra tiếng “Ầm, ầm”

Đám Lục Lâm nghe thấy tiếng động, lập tức chiếu đèn pin về phía cửa một cái, chỉ thấy bao gạo chặn cửa chính lại, trong đống gạo thế mà lại có đến hằng trăm tang thi đang trốn trong đấy, gương mặt tang thi nào cũng đều xanh đen thối rữa, chúng chậm chạp sải bước chân, bò ra bên ngoài chồng gạo.

Cả đám người đều kinh hãi: “Tang thi, tang thi, trong chồng gạo kia lại có nhiều tang thi đang núp như vậy.”

Mọi người thấy một đám tang thi lớn từ từ bò ra bên ngoài bao gạo, vội vàng bỏ gạo xuống đất mà nổ súng bắn, ngay lập tức, cả kho lương ồn ã tiếng súng “pằng pằng”, tiếng súng vọng lại vô cùng vang dội trong kho lương.

Ngay sau đó, đống gạo không có bao phía sau lưng Mộ Nhất Phàm cũng phát ra tiếng rào rào, chỗ gạo chất thành núi đột nhiên sụp xuống, một đám tang thi từ bên trong chui ra.

“Trời ơi, bên kia cũng có tang thi trốn.” Mấy người lính nghe thấy tiếng, vội vã nhắm họng súng về núi gạo ở phía bên kia, tập trung tinh thần xả súng.

Mộ Nhất Phàm vội vã ngồi xuống, cầm lấy chiếc xẻng sắt vừa ném đi mà quay trở về bên người đám Lục Lâm.

Tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm, trán mọi người đều vã mồ hôi hột.

Lục Lâm vội rút một khẩu súng lục ở bên đùi ra ném cho Mộ Nhất Phàm: “Nếu như bắn hết đạn rồi, lấy đạn trên người tôi tiếp.”

Mộ Nhất Phàm luống cuống tay chân nhận lấy súng: “………..”

Trong lòng anh có chút kích động, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh cầm lấy súng thật.

Lục Lâm thấy anh đứng bất động nhìn khẩu súng trên tay, giận dữ: “Còn nhìn cái gì, không mau nổ súng đi, anh muốn tất cả mọi người chết hết ở đây à.”

Mộ Nhất Phàm: “……..”

Đậu xanh!

Anh còn chưa dùng súng bao giờ, sao biết bắn được cơ chứ?!

Mộ Nhất Phàm nhớ tới hình ảnh trên tivi, một tay giơ súng lên, bóp lấy cò.

Hể?

Sao không có phản ứng?

“Mịa nhà anh, súng của anh còn chưa mở chốt an toàn, anh mới rời đơn vị chưa được bao lâu, thế mà ngay cả súng cũng quên mở chốt.”

“………” Mộ Nhất Phàm nhớ lại cách nguyên chủ mở chốt an toàn, thế nhưng, dù anh có biết mở chốt an toàn thì cũng không bắn chính xác được, như thế quá lãng phí đạn.

Anh bỏ xừ súng xuống, nhìn chòng chọc về phía bọn tang thi, ra lệnh cho bọn chúng không được tới gần.

Tang thi nghe theo chỉ thị, quả nhiên bước chân chậm lại, sau đó, lui bước về phía sau.

Mọi người sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Lâm trầm giọng nói: “Đừng để ý xảy ra chuyện gì, trước mắt bắn vỡ đầu bọn chúng đi đã.”

“Vâng.” Tất cả mọi người gắng sức bắn phá.

Chỉ ba giây ngắn ngủi, thoáng cái đám tang thi bị hạ gục chỉ còn khoảng chừng ba mươi con.

Cùng lúc đó, một tiếng rống giận đột nhiên vang lên từ góc tối phía xa.

Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng gầm thét, đầu đột nhiên đau nhói, dường như tiếng thét kia còn mang theo tác dụng thôi miên, khiến anh có cảm giác muốn giết tất cả con người ở xung quanh.

Anh cuống quít lấy tay che đầu, cố giữ cho mình tỉnh táo.

Đám tang thi bị Mộ Nhất Phàm khống chế được tự do, cũng gầm lên vài tiếng, sau đó, tăng tốc đi về phía đám Lục Lâm.

Lục Lâm và các binh lính khác thấy thế, vội vã lấy súng tiểu liên đeo ở sau lưng ra bắn.

Những người lính khác trong đường hầm nghe thấy tiếng súng dữ dội, vội vã chạy tới, thấy bao gạo chặn lại cửa ra vào, liền cất cao giọng hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Lâm vội vàng trả lời: “Trong này có nhiều tang thi quá.”

Người ở bên ngoài nghe thấy vậy, vội vã kéo những bao gạo chặn ngoài cửa ra.

Ở bên trong, Mộ Nhất Phàm ôm đầu đau nhức, dán mắt nhìn chòng chọc về phía góc tối xa xa, quả nhiên trong này có tang thi cấp cao hơn anh, hơn nữa, tang thi cấp cao hơn anh còn đang ở nơi đó.

Anh còn có một cảm giác mãnh liệt, dường như đối phương cũng đang nhìn anh đăm đăm.

Mộ Nhất Phàm cất khẩu súng vào trong túi, hai tay nắm chặt chiếc xẻng sắt ở bên tay trái.

Khóe mắt Lục Lâm trông thấy anh cất súng đi, tức giận nói: “Mộ Nhất Phàm, sao anh không nổ súng.”

Mộ Nhất Phàm thấy trong góc có bóng đen vút qua, vội vã nói: “Có cái gì đó lao ra!!”

M: Có cái này phải đính chính lại là Nhất Hàng với chị Nhất Tuyết mà bạn Mộ nói là anh chị ruột chứ không phải họ T_T

Mong mọi người thứ lỗi cho Muối mắt cận với nhớ lộn chữ Hán T_T

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio