Hoàng cung Bắc quốc:
Trong chính điện của Hoàng cung Bắc quốc, Bắc hoàng mặc y phục vàng hình rồng chói lọi, ánh mắt nghiêm khắc nhìn xuống nữ tử xinh đẹp quỳ bên dưới.
Nữ nhân dung nhan hoa bên dưới lo lắng: “Hoàng thượng, con bé đã quỳ nửa ngày rồi, chàng niệm tình tha cho nó đi”
Bắc hoàng hậu vận đồ đỏ rực lạnh lùng lên tiếng: “Dung muội muội, con bé không biết trời cao đất dày bắt nó quỳ nửa ngày chưa chắc nó đã tỉnh ra. Muội muội cố chấp cho nó đi Ngũ quốc cùng so, kết quả không những không được việc gì lại còn khiến cho Hoàng quốc có thêm vạn lượng”
Nữ tử xinh đẹp đang quỳ bên dưới chính là Bắc công chúa Bắc Thùy Ca Linh, còn nữ nhân dung nhan như hoa kia chính là Dung Quý Phi – Mẫu thân của Bắc Thùy Ca Linh.
Lệnh quý phi ngồi bên dưới cực kỳ khinh thường nhìn Bắc Thùy Ca Linh: “Trộm gà không được còn mất cả nắm gạo. Ca Linh ơi là Ca Linh, ngươi nghĩ ngươi là ai? Không phải ta khen địch nhưng ngươi nghĩ Đệ nhất tài nữ của Ngũ quốc đơn giản lắm sao mà lại ngu ngốc đi thách đấu với nàng ta. Dung mạo ngươi cũng không sánh bằng người ta đâu”
Bắc Thùy Ca Linh quỳ nửa ngày căm phẫn nhìn Lệnh quý phi: “Người thì nghĩ người là ai? Cũng chỉ là một quý phi mà thôi, dung mạo ngươi cũng đâu sánh bằng ả mà ở đây lớn tiếng giáo huấn ta”
“Câm miệng”
Từ nãy tới giờ, Bắc hoàng im lặng trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng: “Ngươi khiến Bắc quốc hao hụt tới vạn lượng, còn dám ở trước mặt trẫm to gan hô to gọi nhỏ với Lệnh phi. Hoàng hậu, chuyện này ta giao cho nàng giải quyết” Nói xong, Bắc hoàng lập tức rời khỏi điện
“Cung tiễn Hoàng thượng”
Dung quý phi cùng Bắc Thùy Ca Linh đầy hoảng sợ. Ngoài hai người ra, mấy vị quý phi bên dưới đáy mắt hiện lên tia vui mừng.
Hoàng hậu Bắc quốc trầm giọng: “Bắc công chúa Bắc Thùy Ca Linh mạo phạm Lệnh quý phi, trước mặt hoàng thượng dám to gan lớn mật hô to gọi nhỏ. Hoàng thượng giao cho ta giải quyết, mọi người xem xét nên xử lý như thế nào”
Lệnh quý phi nhếch môi cười. Mục đích lời kia của nàng chính là chọc giận ả Ca Linh này mà. Bình thường mẹ con ả ỷ được sủng mà ra oai tác quái với nàng n lần.
“Nếu không ai có ý kiến, vậy ta phạt Bắc công chúa ba tháng lương, cấm túc nửa năm” Bắc hoàng hậu nói xong, mắt đầy vẻ hả hê nhìn xuống: “Không biết Ca nhi có ý kiến gì không?”
Dù rất tức giận với ả Hoàng hậu, Bắc Thùy Ca Linh cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt: “Ca Linh không dám có ý kiến, xin tuân theo lệnh của Hoàng hậu nương nương”
Hai tay Bắc Thùy Ca Linh siết chặt thành nắm đấm, Diệp Dương Diễm My, đời này ta nhất định sẽ giết ngươi!!!!!!!!!!!!
oOo
Liêm vương gia hiện tại cũng đã tỉnh, đang ngồi trước bàn ăn chỉ có duy nhất món. món này, chính là vị Liêm vương phi trước mắt hắn vào bếp làm, bảo hắn coi như cảm tạ vì ơn cứu mạng kia. Nhìn cái dáng nàng tuy lạnh lùng nhưng thốt ra lời cảm ơn như vậy, hắn cảm thấy mình lập được công lao to lớn. Nhưng cũng tội cho Liêm vương gia, không hề biết tuy Liêm vương phi bề ngoài nói: “Tạ ơn đã cứu mạng” nhưng bên trong lại thầm kêu: “Không có ngươi cứu mạng ta vẫn thoát được. Cứ thích ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, đáng đời ngươi lắm”
Dè dặt nhìn món ăn kỳ lạ trước mặt, Hoàng An Liêm hỏi: “Cái này thực sự ăn được?”
Diễm My tặng hắn một cái liếc mắt sắc bén nhất: “Không ăn thì thôi”. Đùa sao, nàng đã đụng chân đụng tay nấu cho hắn ăn là phúc lớn lắm rồi, còn dám hỏi như thế.
Nói là món ăn kỳ lạ cũng đúng thôi vì cổ đại hình như không tồn tại món như thế này. Nàng chỉ làm có sủi cảo nhân tôm, khoai tây chiên cùng món cháo gà thêm hành hoa thơm lừng, ba món ăn quá đơn giản, quá phổ biến ở hiện đại thì nơi đây lại cực kỳ cực kỳ quý hiếm, chưa bao giờ thấy. Cũng không trách nàng được, nàng có biết đâu.
Ngón tay cầm đũa lên, hắn quyết định thử một lần. Trước tiên nên bắt đầu từ cái món nhân tôm gì gì kia. Cứ ngỡ khó ăn thế nào, ai dè vừa vào miệng, mắt hắn liền sáng lên như đèn pha ô tô, bàn tay cầm đũa liên tục gắp hết miếng này tới miếng khác.
Nhìn bộ dạng ăn như chưa từng được ăn của hắn, Diễm My nhịn không được nhắc nhở: “Ăn từ từ”
Nàng vừa dứt lời, ba cái món trên bàn đã trống không. Hắn nở nụ cười: “Đồ ăn nàng làm thực ngon”
Nhìn cái người ham ăn trước mặt này, Diễm My cười cười: “Dĩ nhiên là phải ngon”
Nàng có cần tự kiêu đến thế không? Tuy đúng là nàng nấu nướng giỏi thật, nhưng khi người ta khen có nhất thiết phải trả lời như thể hắn hỏi thừa không?