Diệp Trường Tiêu nhất thời mở trợn mắt: "Hai người..."
Diễm My thu lại ánh mắt của mình, nở nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân: "Ca ca, không nghĩ nhanh như vậy người đã đi tìm chúng ta"
Lúc này, Diệp Trường Tiêu cũng không còn trợn mắt nữa, mặt bày ra vẻ vui mừng: "Hai muội đột nhiên biến mất làm ta và Dao nhi lo lắng. Thật may quá, hai muội không sao"
An Nhiên tiếp lời: "Tạ Tiêu ca quan tâm. Muội cùng Diễm nhi phúc lớn mạng lớn nên an toàn"
Điệp Thủy Điều Dao lúc này mới ló mặt: "Hai muội không sao là tốt rồi. Chúng ta tiếp tục khởi hành"
"Vâng"
oOo
Tại Liêm vương phủ:
"Sao ta nghe Thiên Phong bẩm báo lại lúc Vương Phi gặp thích khách, các ngươi một người cũng không ra ứng cứu?"
Bên dưới, tên thị vệ thứ từ trái qua phải liếc nhìn người còn lại rồi dũng cảm lên tiếng: "Vương gia, chúng ta chưa kịp động thủ thì đã thấy Vương Phi đoạt kiếm thích khách, chúng ta chưa kịp phản ứng thì đã thấy bóng trắng lướt qua, mỗi nơi bóng trắng đó đi qua là nơi có người ngã xuống nga~~~Giết xong, Vương Phi còn liếc chung quanh phía, nhìn thẳng vào mắt mọi người, tin tưởng rằng Vương Phi đã sớm biết Vương Gia phái chúng ta theo dõi rồi"
Khóe môi Hoàng An Liêm cong lên thành một nụ cười. Hôm nay hỏi bọn họ cũng chỉ là vậy thôi, từ lúc Thiên Phong bẩm báo chuyện nàng bị ám sát, trong lòng hắn đã rõ rành rành nàng sẽ đánh lại được rồi. Nữ nhân này nhìn qua có vẻ đơn thuần, kì thực nàng lại rất âm hiểm. Nhìn qua nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt không hề có lực nhưng lại ẩn giấu võ công thâm hậu cùng mưu kế tài tình. Nữ nhân này, hắn thích!
tên thị vệ Ngu Công, Tửu Tử, Thiên Chư và Trần Văn lần nữa liếc nhau khó hiểu. Vương Gia sao lại cười? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Thình lình, hắn cất tiếng: "Chuẩn bị ngựa đi, ta muốn tới Diệp quốc"
Đám Ngu Công tiếp tục dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nhau. Kỳ quái,rốt cuộc là Vương Gia làm sao ta? Hai mươi mấy năm cuộc đời đây là lần đầu tiên họ thấy Vương gia của họ có biểu hiện kỳ lạ như thế này.