ngày sau...
Sau mấy ngày cuối cùng họ cũng trở về hoàng cung Diệp quốc. Hoàng hậu nghe tin con út của mình trở về liền lập tức đi tới Ngọc Dương điện – Nơi ở trước kia của Diễm My để thăm.
Vừa nhìn thấy Diễm My vào phòng, bà lập tức đứng dậy: “Diễm Nhi, con trở về rồi”
Nhìn gương mặt giống y như đúc với người mẹ kiếp trước của mình, Diễm My cũng nhoẻn miệng cười: “Mẫu hậu, con về rồi”
Dương Diễm Tịch vẫn tươi cười: “Nào, con đi đường mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi”
Khi nàng vừa an vị, Dương Diễm Tịch lại tiếp tục hỏi han: “Diễm Nhi, con sống tốt chứ? Liêm vương gia thế nào? Con đã có tin gì chưa?”
Nàng vẫn như cũ, giữ gương mặt vui cười: “Mẹ, con sống tốt. Còn...con vẫn chưa có”
Tin gì trong lời Hoàng hậu chắc chắn là hỏi nàng đã có thai chưa. Nàng vẫn còn một thân thanh băng ngọc khiết thì làm sao mà có cho được.
Hoàng hậu thở dài: “Diễm Nhi, con nhất định phải cố gắng. Bởi vì sau này, phu quân là người chúng ta không thể dựa dẫm hết cuộc đời. Nhất định phải có một đứa con trai vì sau này nó mới là chỗ dựa vững chắc cho con. Con phải nhân lúc tuổi còn trẻ nhan sắc còn xuân mà giữ chặt tình cảm, nếu không đợi mấy năm sau, tuổi xuân đã hết, nhan sắc phai tàn thì sợ là không thể làm gì thêm nữa”
Diễm My nhìn ánh mắt đầy lo âu mà Hoàng hậu dành cho mình, nhẹ nhàng trả lời: “Mẫu hậu, xinh đẹp chỉ khiến người đàn ông dừng chân lại, thông minh mới khiến người đàn ông nguyện ý bên cạnh mình. Cho dù mấy năm sau khi không còn được sủng ái nữa mà lại chẳng có đứa con nào, con vẫn tin bản thân mình có thể tự nuôi sống mình mà sống hết một quãng đời còn lại”
“Diễm Nhi, con phải hiểu đây là thế giới của đàn ông. Đàn bà như chúng ta chỉ có thể dựa dẫm vào mà nuôi sống bản thân. Ta biết con tài giỏi nhưng vẫn khuyên con đừng đề cao mình quá, núi cao còn có núi cao hơn, đừng tự kiêu quá mức kẻo một ngày kết quả không thể lường được”
Tuy những lời này có đôi chút khó nghe nhưng nàng biết, đây là mẫu hậu thực sự quan tâm nàng nên mới khuyên nhủ như thế. Giấu đi những suy nghĩ, tư tưởng hiện đại của mình, Diễm My gật đầu: “Mẫu hậu, con biết”
Nhìn gương mặt không phải là dạng đáp qua loa cho có của con gái mình, Diễm Tịch gật nhẹ đầu. Dương Diễm Tịch nàng đây chỉ hi vọng cô con gái mới tuổi của mình thực sự có thể thấu hiểu được hết tất cả, tự bảo vệ mình trước những mưu mô toan tính.
Chỉ là, Dương Diễm Tịch không hề biết đây không phải nữ nhi mới tuổi đầu ngây thơ nữa. Trong thân xác con gái bà, chính là tâm hồn cùng suy nghĩ của Đệ Nhất Sát Thủ đã tuổi, đã trải qua muôn vàn sóng gió ở thế kỉ hiện đại.