Sau đó Diễm My cũng không đi đâu nữa, về Liêm vương phủ. Tới Diệp Diễm điện thì a hoàn báo lại là có Lưu trắc phi tới, đang đợi nàng ở chính điện.
Nàng nhíu nhíu mi mày, lãnh đạm nói: “Nói với cô ta, ta không khỏe nên đi nghỉ trước, hôm khác hãy tới chơi”
Cô ta tới chắc cũng chả có ý gì tốt, chắc lại như trên mấy phim truyền hình cổ trang hay chiếu, làm mấy trò như bỏ thuốc độc vào nước uống để vu oan giá họa cho nàng, tốt nhất nàng không nên dây vào thì hơn.
Chính điện…
“Cái gì, cô ta dám không tới đây?”
“Dạ, nương nương nói không khỏe, phiền trắc phi hôm khác hãy tới”
“Hừ, muốn làm gì chứ. Ta nói cho ngươi biết, đợi ngày nào ta lên làm Vương Phi, nhất định sẽ cho ả biết tay, tính làm kiêu chắc”
“Vậy trắc phi đợi ngày đấy tới rồi hãy nói. Có câu nói trước bước không qua đấy” Giọng Diễm My vang lên.
Nàng đã chuyển đổi suy nghĩ. Sao nàng phải sợ chứ? Chẳng nhẽ nàng đây còn đấu không lại tôm cua nhãi nhép như cô ta à? Muốn gặp nàng, được thôi, xem cô ta giở trò gì.
“Hừ, giờ mới dám ra à? Không phải ngươi muốn làm rùa đen rụt cổ sao. Ta nói cho ngươi biết, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải nhường lại cho ta vị trí chính phi thôi”
Nàng lạnh giọng quát lớn: “To gan. Lưu Nhạn Nhạn ngươi thân là trắc phi bé nhỏ mà dám xưng ta gọi ngươi với vương phi, tát ả cho ta”
A hoàn bên cạnh nàng lập tức đi tới, Lưu Nhạn Nhạn gân cổ lên: “Ngươi dám. Ta nói cho ngươi biết, ta có con là trưởng tử, ngươi thử tát ta xem”
Diễm My lạnh lùng nhếch mép. Nàng không ngần ngại đi xuống, vung bàn tay lên.
Chát
Một tiếng chát vang lên. Lưu Nhạn Nhạn một tay ôm má, trợn to mắt nhìn nàng. Cô ta tức giận, lập tức vung tay còn lại lên, tính trả cho nàng một cái tát.
Hừm, cô ta mà tát được đệ nhất sát thủ thế kỉ chắc được ghi vào kỉ lục thế giới mất. Nàng mà ăn cái tát của cô ta, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nhục.
Pặc.
Bàn tay nàng nắm lấy cổ tay, móng tay dài cắm vào.
“A” Lưu Nhạn Nhạn khẽ kêu lên.
“Nói cho ngươi biết, đừng có giở trò thị uy trước mặt ta. Đợi tới lúc làm chính phi đi rồi hãy nói”
Hai mắt Lưu Nhạn Nhạn hằn tơ máu: “Ả tiện nhân, bỏ tay ra”
Mặt Diễm My tối sầm, nàng bẻ ngược tay cô ta ra đằng sau, sau đó lpaj tức buông tay, dùng thời gian chưa tới giây đánh mạnh vào tay.
Rắc rắc...
Tiếng xương vỡ vang lên, Lưu Nhạn Nhạn cảm nhận cơn đau truyền tới tim, hét lớn: “AAAAAAAAAAAAAAAAA”
“Có gan thì ngươi cứ lặp lại lời đó lần nữa đi. Từ nay nhìn thấy ta thì tránh ra, nếu không ta không biết ta sẽ làm gì đâu”
Cho dù bây giờ giết cô ta nàng cũng không sợ. Hoàng An Liêm có tới đánh nàng thì nàng tiếp chiêu, nếu đánh không lại thì ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Nàng mà phải sợ cô ta à.
Lập tức xoay người, bỏ lại Lưu Nhạn Nhạn đang đau đớn gào thét đằng sau.