Diễm My tỉnh dậy, trên người nàng đầy vết xanh tím. Cả người nàng rã rời, không một chút sức lực nào. Đầu lại cứ on gong.
Mắt nàng lại thấy vệt máu trên ga giường. Nó diễm lệ như một bông hoa mẫu đơn.
Diễm My rời giường, nàng nhặt bộ bạch y lên, trùm lên người như một tấm chăn, khẽ gọi Hạ Tuyết mang nước tắm cho nàng.
Ngâm mình trong bồn nước, mặt Diễm My lạnh tanh mặc cho cái lạnh của nước ngấm vào da vào thịt.
Nàng đã làm gì vậy? Buông bỏ bản thân để rồi trầm luân trong tình ái. Diễm My, rốt cuộc mày làm sao vậy?
Bước ra từ bồn nước lạnh lẽo, nước nhỏ từng giọt xuống sàn, Diễm My lại khoác lên mình bạch y. Bây giờ, nàng tính rời khỏi nơi này một cách yên lặng. Mỗi khi ở bên Hoàng An Liêm, nàng lại chẳng hề giữ được vỏ bọc của mình, cứ thế từ không phản kháng nụ hôn của hắn, cho tới cùng hắn trầm mê.
Đột nhiên nàng cảm thấy đầu mình ong ong, rồi hoa mắt chóng mặt. Một tay Diễm My đỡ lấy đầu, một tay chống vào bồn nước để khỏi ngã, nhưng cuối cùng, nàng vẫn ngất.
oOo
“Vương gia, người ra ngoài nghỉ ngơi đi. Người đã thức suốt một ngày rồi” Hạ Tuyết bê thuốc vào, nhìn thấy hai mắt hắn đầy quầng thâm, nói.
Diễm My hôn mê một ngày, thì Hoàng An Liêm cũng thức suốt một ngày.
Hắn cũng biết mình cũng không chống đỡ được bao lâu, gật đầu đứng dậy đi qua phòng khác nghỉ ngơi.
Mi mắt nàng động đậy, Diễm My mở mắt.
“Tiểu thư” Không hề hét lớn gọi người đến xem bệnh, Hạ Tuyết cúi đầu.
Diễm my ngồi dậy, tựa lưng vào tường. Đầu nàng khá rối, môi thâm tím, thần sắc mệt mỏi: “Đưa ta thuốc”
“Tiểu thư…”
“Có chuyện gì?” Diễm My đặt chén thuốc đã uống xong sang một bên, ngước mắt hỏi.
“Hay người quay lại với vương gia đi.”
“Vương gia thật sự quan tâm người. Hơn nữa, chuyện ba năm trước người cũng đã rành rồi, đó không phải con vương gia.” Thấy Diễm My không nói gì, Hạ tuyết lại nói tiếp.
“Ta không muốn lần nữa đau”
Hạ Tuyết tràn ngập xót xa, rơm rớm nước mắt: “Tiểu thư, vương gia năm đó là muốn nghe người giải thích, chứ không phải không tin người. Hơn nữa người cùng với vương gia đêm qua cũng đã…nếu lần này người tiếp tục từ chối, sau này có thai mà vương gia lại không theo đuổi người nữa thì phải làm thế nào. Tiểu thư, người quay về đi”
Nàng bất giác đưa tay sờ lên bụng mình. Có thật là nên quay về?
“Tiểu thư, người thử tiếp một lần nữa đi”
Môi mỏng khẽ mấp máy: “Ta sợ lần nữa tổn thương”
“Người thử lại lần nữa đi, tổn thương hay hạnh phúc không thử sao biết. Cứ để mãi vết thương ấy trong lòng, người thử quay lại đi, biết đâu sẽ tìm được hạnh phúc làm thuốc giải”
Nàng nên cược hay không? Lần nữa đặt tình cảm bản thân vào vụ cược được ăn cả ngã về không liệu có phải lựa chọn sáng suốt hay lại lần nữa nàng chuốc lấy khổ đau.
“Có thật...sẽ có hy vọng vào thứ hạnh phúc đó không?”
Dưới vỏ bọc của một người vân đạm phong khinh, không còn quan tâm thế sự đời thường ở đây và vỏ bọc lãnh đạm, máu lạnh của thế kỉ , nàng cũng chỉ là một người khát khao được yêu thương. Vì thời gian sống trong hạnh phúc quá ít, nên mới khát khao, nàng đã khát khao nó đến năm nay, ngót nghét năm rồi. Bây giờ một ván cược ở trước mặt, có thực sự là phần thắng cuộc sẽ cao hơn thua cuộc không?
“Thật mà tiểu thư. Người xem, vương gia tìm người suốt ba năm ròng rã, ngoài kia có bao mỹ nữ vương gia cũng không màng đến, chân tình thế này còn chưa đủ để người đặt cược sao?”
Diễm My nhắm mắt: “Vậy cứ thử đặt cược một lần đi”
P.s: Nghe Diễm My khát khao hạnh phúc ngót ngét năm ( số liệu cụ thể là năm) chắc không ít bạn tưởng mình chém hơi quá. Nhưng mà tính từ năm mất gia đình là năm tuổi, năm trong tổ chức huấn luyện và năm làm sát thủ ở thế kỉ cộng với ba năm nàng về cổ đại, tổng cộng cũng được năm.
Tuy nhiên do số tuổi chênh lệnh ( Ở hiện đại Diễm My đã nhưng xuyên về mới nên đừng ai nghĩ Diễm My đã rồi nhé. Tính theo số tuổi ở cổ đại, nàng mới thôi)
Mọi người đọc xong để lại cmt cho mình làm động lực đi. Dạo này nản quá.