Sông Diên Lại là con sông lớn duy nhất chảy qua chủ thành Tố Quốc, hàng dương liễu rủ bóng ven sông, ngày đông sương mù như cắt cây liễu thành từng mảnh nhỏ, từng bị gọi đùa là tiểu Thần Quốc cũng là nơi các công tử quý tộc đến vui chơi.
Trong đó thuyền phường lớn nhất phải kể đến Diên Hương của Thanh Di. Mà Nhược Phong còn là một cô nương của nơi này, Nhược Phong chẳng phải nữ tử tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tiếng ca uyển chuyển êm tai như chim hoàng oanh cất tiêng hót lảnh lót dưới mái hiên ngày tháng tư, cho nên người ngưỡng mộ tiếng nàng không phải ít. Cũng có chút yêu thích người chơi chữ từng viết ra “Thiên phương khán tẫn phong diệp lưu, nhứ ngữ tỳ bà hoa tùng thác.” Mặc dù không thể nói danh chấn Tố Quốc nhưng có thể nói danh tiếng của nàng ai ai cũng biết.
“Nhược Phong cô nương duyên dáng thanh thoát, chẳng biết có thể theo tại hạ rời xa chốn hồng trần này, đến nơi thanh tịnh sống qua ngày chăng?” Nhà Bình Diễn Mã là thế gia vọng tộc trong thành, hành nghề kinh doanh dưới chân thiên tử, tuy nói là thương nhân có địa vị thấp, thế nhưng đầu năm nay trong tay ai có nhiều tiền thì người đó có thể thẳng người mà đứng.
“Vậy theo Mã công tử thì nơi thế nào mới là chốn thanh tịnh?”
“Ta thay ngươi chuộc thân, ngươi theo ta đi.” Mã công tử phe phẩy cây quạt trong tay đẩy cằm Nhược Phong, buộc nàng phải đưa mắt nhìn thẳng mặt hắn, Nhẹ nhàng quay đầu sang chỗ khác cười nói: “Mã công tử cũng quá để mắt ta. Thế nhưng, ta không muốn đi.”
“Vì sao?”
“Thương nhân vì tiền mà không tiếc thủ đoạn, Nhược Phong tự thấy bản thân không xứng với người như Mã công tử vậy, nếu như ngài cảm thấy mình rỗi rãi chi bằng đi tìm những vị nương tử trong nhà mình đàm đạo.”
“Ngươi…”
“Nếu không còn gì nữa, mời Mã công tử quay trở về đi.” Nàng ôm lấy tỳ bà xoay người rời đi.
“Thất vọng hồng trần. Trong phong trần cũng không bị gió trần quấy nhiễu.” Một thanh âm vang lên, Nhược Phong dừng bước.
“Công tử quá khen.” Xoay người lại nhìn người vừa nói, lại lần nữa xoay người, nàng muốn trốn chạy.
“Cô nương xin dừng chân.”
“Công tử còn có chuyện gì?”
“Tại hạ nghe danh tiếng của cô nương từ lâu, muốn mời cô nương đêm nay đến lầu các thiên thủy đàm đạo.” Lầu các Thiên thủy là nhã các nhà giàu sang thường lui tới, phàm phu tục tử thì ngay cả mái hiên cũng khó được đến gần.
“Thứ cho ta vô lễ. Hôm nay thân thể có chút không khỏe, không tiện đi.” Thấp người thi lễ, bước chân cũng không hề dừng lại.
Từ đó về sau liên tiếp ba tháng, Nhược Phong đều bị người kia quấn lấy. Người quấn lấy nàng là công tử họ Nguyên. Người tự xưng là Nguyên công tử chẳng phải người của thành Bình Diễn, do theo thân thích vào thành học công việc kinh thương. Nguyên công tử mặt mày thanh tú, xuất thủ hào phóng, xem tiền bạc giống như là cặn bã, chỉ cần thích là tùy ý khen thưởng.
Mà Nhược Phong vẫn tròn ba tháng chưa từng thấy qua bất luận khách nhân nào, bao gồm cả vị nguyên công tử tuấn lãng hào phóng.
A Cẩn là a hoàn theo Nhược Phong từ nhỏ đã nhiều lần đến chuyển lời với Nguyên công tử rằng thân thể tiểu thư không tốt, không tiện gặp khách. Mà vị Nguyên công tử này quả thật là một kỳ nhân, không giận không buồn, chỉ buông một câu rồi vái chào: “Thân thể Tiểu thư yếu ớt, là tại hạ làm phiền. Tại hạ đã bao trọn ba tháng để tạo điều kiện cho tiểu thư dưỡng bệnh, cũng là chuộc lỗi cùng tiểu thư.” Sau đó đưa đến những dược liệu vô cùng trân quý như: Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm trăm năm tặng cho Nhược Phong để bồi bổ cơ thể, mà Nhược Phong cũng ngược lại không chối từ, có bao nhiêu cứ nhận hết bấy nhiêu. Chỉ có một lần đứng ở cách mành che nói lời cám ơn với vị Nguyên công tử này. chưa nói được hai câu đã bảo thân thể không khỏe, vội thối lui.
Các cô nương thành Bình Diễn nghe nói Nguyên công tử si tình như vậy không khỏi tặc lưỡi tiếc hận, Nếu như có một vị công tử theo đuổi mình như vậy cho dù hy sinh trong sạch cả đời cũng nguyện ý cùng chàng lưu lạc thiên nhai.
Cuối xuân tháng năm cuối cùng thì Nhược Phong đã biến mất suốt ba tháng qua lại một lần nữa xuất hiện ở thuyền phường Diên Hương làm tất cả khách nhân có mặt đều kinh ngạc. Một thân bạch y thanh thoát như tiên nữ bước xuống trần, giọng hát uyển chuyển, làn điệu ‘ức Giang Nam’ du dương, hai tay áo vung vẫy trong làm gió mát khiến mọi người ngất ngây.
“Hồng phong thành tuyết quy, thiên thượng trích tiên nhân.” Nguyên công ưu nhã bước lên, vươn cánh tay ngọc xếp lại cánh quạt đưa đến trước mặt Nhược Phong, mà nàng cũng không chối từ rất tự nhiên đặt bàn tau mình lên trên cây quạt, chậm rãi bước theo xuống đài.
Từ đó Nguyên công tử và Nhược Phong trở thành một đoạn giai thoại truyền kỳ trên sông Diên Lại này.