Nàng cứ tự mình huyên thuyên, dường như quên hoàn toàn ta đang đứng bên cạnh.
Ta lên tiếng cắt đức hồi ức của nàng, hình như nàng cũng phát giác ra hành vi của mình có phần thất lễ, thoáng chốc bối rối nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Muội muội là người thông minh, nói vậy đã hiểu được ý tứ của ta.”
“Muội muội xấu hổ, thực sự chẳng biết.” Ta nhẹ nhàng cười, hơi cúi đầu, hơi áy náy nói.
“Chuyện này… Ta cần cần muội muội giúp ta rời khỏi đây.” Nàng kiên định nói, ánh mắt sáng quắc, thế nhưng thanh âm vẫn có mấy phần run. Ta biết nói ra những lời này, nàng dùng bao nhiêu dũng khí.
“Sao tỷ tỷ lại nói như vậy?”
“Chỉ có muội mới giúp được ta, muội chắc chắn sẽ giúp ta, không phải sao?”
“Sai rồi, vì sao muội phải giúp? Giả như sắp xếp không thoả đáng, chẳng phải muội sẽ chịu vạ lây!” Ta có chút động tâm, nghe xong chuyện xưa của nàng, mặc dù ta đã biết tình cảm của hoàng thượng cũng không phải thật tâm đối với nàng, thế nhưng nàng ở trên ta, ta lại vừa vặn thấy một chút việc không nên thấy, nếu quả thật có một ngày nàng nổi lên ý định muốn loại trừ ta, bất luận đứng ở khía cạnh nào, thì ta đều gặp nguy hiểm hơn.
Người đứng phía trên ta, đương nhiên càng ít càng tốt.
“Ta có thể giúp muội dẫn đi một người gây bất lợi cho muội.” Nàng mỉm cười nhìn ta.”Ngoại trừ hoàng hậu, Ôn quý phi, nhã phu nhân, đều có thể.” Giọng điệu của nàng vân đạm phong khinh, lại không chút nào đáng để hoài nghi. Lúc này Triệt phi đã không còn vẻ bối rối như vừa rồi, ngược lại tỏa ra loại độc dược xinh đẹp không thể cưỡng lại được, mặc dù biết rõ đẹp là có độc nhưng vẫn muốn tiến lại gần.
“Tỷ cũng biết, hiện tại muội mặc dù chỉ là tu nghi, nhưng lại là sủng phi được hoàng thượng thương yêu nhất, cũng có một ngày ta thụ được long thai, thì địa vị ai sẽ bị uy hiếp?” Ta tự tin tưởng rằng ở trong hậu cung này bản thân ta chính là lợi thế lớn nhất nằm trên tay ta.
“Hừ!” Triệt phi trào phúng cười lại khiến ta nghe thất vô cùng không thoải mái: “Thù tu nghi, ngươi bất quá chỉ mới mười lăm tuổi, tính tình và tính cách vẫn còn trẻ con, ta có thể hiểu được, thế nhưng nói ra những lời tự mãn tự đại như vậy chẳng phải dựa vào lòng sủng ái của hoàng thượng thôi sao?” Đôi mắt phượng xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta có cảm giác bức bách không thoải mái. Ta cũng không nói nói, chỉ thảnh thơi hớp từng ngụm trà, ép bản thân phải trấn tĩnh.
“Muội muội quả thực được thánh thượng cưng chiều, thế nhưng cho dù là được yêu thương nhất cũng đừng quên là, quân vương chẳng qua ‘phân chia mưa móc, ban phát thương sinh’ mà thôi.” Ta cảm giác lời nói của nàng ấy giống như một cái bạt tai đánh thẳng vào mặt mình, đau rát. Làm sao ta lại quên mất chứ? Rõ ràng từng khắc từng giây đều nhắc nhở chính mình thế mà vẫn để người khác bước đến đánh thức bản thân.
Đúng vậy, trong hậu cung này, người ta cần phòng bị cẩn thận chẳng lẽ những bậc hậu phi ở đây, mà chính là người đàn ông này.
Phút trước còn ở thiên đường, phút sau đã xuống địa ngục.
Mà người nắm giữa giây phút ấy chính là người đứng trên vạn người, người được vạn người tín ngưỡng – hoàng thượng. Ta nói không ra lời, tim như bị băm nát, nước mắt ngập tràn trong hốc mắt, ta cảm giác bản thân đau đớn, đầu muốn nổ tung, như là nhiễm phong hàn. Tay chống đầu, ngực thở hổn hển nhưng vẫn không kìm nén được hoảng loạn và sầu muộn trong lòng. Thu Tễ đi tới bên cạnh ta hỏi ta làm sao vậy, ta vẫn chưa trả lời, nhưng nước mắt không cầm được cứ thế rời xuống, muốn nín lại không sao nín được.
Thu Tễ thay ta đưa tiễn Triệt phi ra về, sau đó đỡ qua trở về phòng nghỉ ngơi.
Ta nằm mơ một giấc mơ thật dài thật sâu, trong giấc mơ ta thấy Sùng Lang càng ngày càng cách xa ta, mà ta lại không cứng cỏi như ta vẫn tưởng. Trong giây lát ta không thể rời khỏi chàng, ta không muốn chia sẻ chàng với những nữ nhân khác.
Những việc ta có thể làm chỉ là thuận theo, mỉm cười, có lẽ không phải vì bảo toàn chính mình, có lẽ thứ ta muốn có được chính là tình yêu của chàng, là sự coi trọng của chàng dành cho ta.
Lúc này ta chỉ có một mong ước rằng: chàng là của ta, chàng là người của riêng ta.