Ngày ngày lặng lẽ trôi qua, cô cô hồi cung đã được nửa tháng.
Bỗng tối nay nương đến phòng ta nói rằng qua vài hôm nữa sẽ đưa ta tiến cung. Ta rất kinh ngạc, cứ tưởng chỉ là nói đùa mà thôi, không ngờ ta thật sự phải tiến cung.
“Minh Nhi, Nương may cho con hai bộ quần áo mới.” Dường như nương rất để ý lần vào cung này của ta.
“A, dạ.” Khoảng thời gian chờ đợi này cũng khiến ta hồi hộp vô cùng.
“Gấp rút cho may cũng tốn chừng ba ngày là có thể hoàn thành. Mặc dù Nương nương không nói rõ khi nào thì đưa con vào, có điều nương nương lại bảo đừng để lâu quá. Năm ngày sau con nên đi vào cung thì hơn.”
“Dạ.” Ta cũg không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ lặng yên làm theo sự sắp xếp của nương.
“Trong cung không giống như ở nhà, con đừng làm chuyện gì thất lễ đấy.”
“Dạ, Nhiễm Nhi biết.”
“Còn nữa, con cũng phải học một ít quy củ trong cung. Tuy con đã học qua sơ lượt rồi, thế nhưng, nương đã cho mời Tiền Mụ đến dạy thêm cho con trong mấy ngày này.”
“Hả?” Ta chợt kêu khổ ở trong lòng. Tiền Mụ là bà cụ tuổi đã qua , sống hơn nửa đời trong Thiệu phủ rồi, cho nên mọi người trong phủ đều rất tôn trọng kính nể bà. Thế nhưng, tính tình bà rất nghiêm khắc, đã nói là làm, hơn nữa lại là một người cổ hủ. Cứ như bà nắm rõ tất cả các quy củ, Quản giáo rất nghiêm khắc. Năm đó, khi bà dạy ta quy củ, nếu ta không thuộc là bà lấy roi mây đánh ta chẳng chút nương tay, khiến ta còn sợ bà đến tận bây giờ.
“Nương, không cần Tiền mụ dạy có được không?” Ta nũng nịu nói với nương, mong là nương đừng để Tiền Mụ đến dạy ta quy củ.
“Nương biết con sợ bà, có điều, chỉ khi Tiền Mụ dạy thì nương mới yên tâm. Với bản tính của con, chỉ cần có điều gi không vừa lòng là nổi giận đùng đùng, haizzz.”
Nghe nương nói thế, ta thè lưỡi nói: “Nương, sao nương có thể nói vậy?”
“Được rồi. Nói gì thì nói, con cũng phải nghe lời Tiền Mụ học quy củ, Bà nghiêm khắc cũng là muốn tốt cho con.”
Sau khi bị Tiền Mụ hành hạ suốt ngày, ta cũng được lên đường tiến cung. Lúc xế chiều,ta mặc quần áo mới, nương đưa ta lên xe ngựa vào cung. Bộ quần áo rất đẹp, trên cành mai màu đỏ thêu trên quần có váy ngắn màu vàng nhạt cân vạt, bên trên được thêm mấy con bướm bằng chỉ kim tuyến, bên ngoài còn có thêm một áo voan mỏng màu trắng được dệt bằng những sơi tơ nhẹ, tỏa ra những tia sáng bảy sắc óng ánh dưới ánh mặt trời. Bởi vì tuổi ta còn nhỏ, nên không thể búi tóc, cho nên nương dùng dãy lụa quấn tóc ta lại, không để chúng bay toán loạn. như vậy sẽ bất kính.
Xe ngựa đi khoảng canh giờ thì đến hoàng cung. Lòng ta rất thấp thỏm, lòng bàn tay đầy mồ hôi, lặng lẽ nhớ lại những quy củ Tiền Mụ đã dạy.
Ta không đến bất cứ nơi nào mà vào thẳng tẩm cung của bác, Đồng Cung. Đồng Cung là một nơi tuyệt vời để sống. Khi ta đặt chân đến đó đã xúc động không xiết. cứ tưởng rằng Thiệu phủ là một nơi rất thanh nhàn, bây giờ mới biết hoá ra so với Đồng Cung thì Thiệu phủ chẳng qua chỉ là một nơi nhỏ bé, không thể so sánh với Đồng Cung. Hơn nữa, điểm đặc biệt nhất ở Đồng Cung chính là trong vườn, bên trong không chỉ có đủ loại hoa khoe sắc mà còn có cả một rừng trúc rộng lớn. Ta từng nghe nói đến câu “Phượng tê đồng, thực trúc thực”,Ta nghĩ, hoàng thượng thật lòng rất yêu nương nương, bằng không sẽ không cho xây dựng một cung điện mang tên của nương nương là “Đồng Cung” này, càng không đặc biệt xây dựng một vườn hoa và trúc lớn như thế.
“Nương nương, Thiệu tiểu thư tới.” Thị nữ đưa ta vào trong hậu cung xong bước đến bên cạnh ghế quý phi sau mành, cung kính nói. Mành che rất dầy, không nhìn rõ người trên ghê quý phi phía sau. Người nọ nghe xong vô cùng vui vẻ đứng lên, nhanh chóng đi qua mành che bước đến gần ta, quả nhiên là cô cô.
“Nhiễm Nhi, con đã đến rồi: “Cô cô rất vui.
“Tỉnh an Cô cô.”Ta xém chút thốt ra lời thất lễ. Ngay lúc ta định quỳ xuống thỉnh an thì cô cô kéo ta lại nói: “Không cần đa lễ, cũng không có người ngoài.” Bác mặc y sam ngắn có thêu hoa mẫu đơn, và chiếc quần dài màu trắng. Trang sức trang nhã mà đơn giản càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ thanh thoát toàn vẹn không chút son phấn nào.
“Khi không có người ngoài cứ gọi Bổn cung là cô cô nhé.”
“Dạ.”
“Tỷ tỷ.” Ta còn chưa dức lời đã bị một tiếng gọi cắt ngang, lắng nghe kỹ lại thì đoán là Dao Tích.
“Mẫu hậu. Tỷ tỷ.” Quả nhiên là Dao Tích, Dao Tích vẫn đáng yêu như trước, trên đầu đội mão công chúa. Còn dùng lụa tơ màu đỏ cột lên, béo tròn như búp bê.
“Công chúa.”
“A Ninh, có thể giúp ta làm chút điểm tâm tiếp đãi tỷ tỷ không?” Nàng xoay người cừoi nói với tỳ nữ sau lưng.
“Rõ.”
“A Ninh, ta muốn bánh phỉ thúy, há cảo, bánh phù dung, bánh bột ngô?” Dao Tích liên tục chìa tay liệt kê từng món từng món một.
“Được được được, nô nỳ sẽ làm tất cả các món công chúa thích, được chưa?”
“Vậy thì hay quá. Chỉ có A Ninh là thương ta.” Dao Tích cười ngọt như mật vậy.
“Nhiễm Nhi.” Ta hoàn hồn khi nghe tiếng bác gọi.
“Lát nữa An Linh và An Tuân cũng tới, đi đường có mệt không? Bổn cung sắp xếp cho con ở lại trong Thụy Tuyết Các, ngay bên cạnh tẩm cung của Tích Nhi.”
“Mẫu hậu, sao không để tỷ tỷ ở cùng con trong Cẩn Hoa các.” Ta đang định đáp lời thì Dao Tích đã lên tiếng ngăn lại.
“Con lúc nào cũng nghịch ngợm, Nhiễm Nhi có ngủ cũng không yên giấc được.”
“Mẫu hậu!” Dao Tích chạy đến bên cạnh kéo kéo ống tay áo của cô cô nũng nịu nói: “Con sẽ ngoan, được không?”
“Con thật là, nếu Nhiễm Nhi cũng bằng lòng, Bổn cung dĩ nhiên đồng ý.” Cô cô đành chịu, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng ưng thuận.
“Tỷ tỷ?” Dao Tích quay đầu lại nhìn ta, mắt long lanh có chút ươn ướt, đường đường là một công chúa, lại tỏ vẻ tội nghiệp như vậy thật khiến người khác không đành lòng. Ta đành phải gật đầu đồng ý.