Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

chương 95: đâu đúng đâu sai, đâu thiện đâu ác? [1]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vũ Di Cung trước nay vốn an tĩnh bỗng nhiên vang vọng tiếng gõ cửa, bây giờ là giờ Mùi, rất ít người đến vào giờ này. Ta đang nằm trên ghế quý phi nghe tiếng cũng phải ngẩn đầu lên. Trong lòng ta cả kinh. Vũ Tình hầu hạ bên cạnh cũng giật mình, sau đó bước nhanh ra ngoài mở cửa, ta nhìn xuyên qua song cửa sổ thì thấy người đang vội vã bước vào chính là Hoa quý phi!

Người trước nay luôn tỏ ra thong dong tự tại, thế nhưng lúc này tóc tai bay hỗn loạn, mồ hôi nhễ nhãi trên trán, miệng không ngừng thở dốc, Ta thấy vậy cũng hốt hoảng, vội đứng lên bước ra cửa đón nàng.

“Muội muội! Ngươi không thể lưu lại nơi này được nữa.” Nàng ta thở phì phò, rất là sốt ruột. Bỗng nhiên lại lên tiếng nói những lời này, khiến cho ta chẳng hiểu ra sao.

“Tỷ tỷ vào nhà trước, từ từ nói, không có gì phải vội.” Ta đỡ nàng đi vào bên trong phòng, sau đó bảo Vũ Tình đi đi đóng cửa lại. Tiếp đó bước lên vài bước cầm trà và bánh đưa sang.

“Tỷ tỷ, có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?” Thấy nàng đã bình tĩnh lại, ta mới lên tiếng hỏi.

Nàng không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu nhìn sang Vũ Tình, ta nàng sợ Vũ Tình là người không kín miệng, ta nhẹ nhàng cười, nói rằng: “Nàng là nha hoàn hồi môn theo muội từ quê nhà sang. Không cần lo lắng. Vũ Tình, ngươi đi sang chăm sóc cho tiểu công chúa đi, xem công chúa đã thức giấc chưa.” Nhìn thấy Vũ Tình đi ra ngoài, cửa cũng được đóng lại, sắc mặt nàng bỗng nhiên trầm xuống, cầm thật chặt tay của ta.

“Muội muội, muội không thể cứ ngây ngốc sống ở chỗ này, muội phải đi thôi.” Nàng hơi dừng lại một chút giống như vừa cố hạ quyết tâm rất lớn mới tiếp tục lên tiếng ươợc: “Ngày hôm nay ta vốn định đi tìm thánh thượng, mấy ngày nay thánh thượng đều chưa từng tới hậu cung, ta vô ý nhìn thấy thánh thượng đang nói chuyện với một nam nhân mặc quần áo màu xanh, ta loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói gì đó về thần quốc, có chuyện gì đó xảy ra, sau đó thánh thượng còn nói, chỉ cần cửu công không tàn sát hàng loạt dân trong thành là được rồi.” Nàng giương mắt nhìn ta một chút, sau đó lại thở dài một hơi. Lúc này trên mặt của ta tuy rằng coi như bình tĩnh, thế nhưng trong lòng từng đợt sóng liên hồi dấy lên.

“Còn… Còn gì nữa không?” Thanh âm của ta đang run rẩy. Ta không biết Hoa quý phi nói những lời này là giả hay là chàng trước nay vẫn luôn dối gạt ta.

“Ta sợ là thánh thượng làm tổn thương muội, Nếu là thật như vậy, thánh thượng còn nhớ đến chút tình cảm giữa muội và thánh thượng hay sao? hay là muội biết sẽ mật báo hay sao?” Thanh âm của nàng bỗng nhiên thấp xuống.

Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Thanh ngọc ở bên cạnh ta, nghe đâu chính là một mật thư. Ta từng thấy nàng len lén đi truyền tin. Hầu như bên cạnh Tần Phi cũng có một mật thư, thánh thượng là người thích nắm tất cả mọi việc trong tầm tay, tuy nói hậu cung là thiên hạ của nữ nhân, thế nhưng thánh thượng tuyệt đối không để cho bất cứ nữ nhân nào làm xằng làm bậy.”

Ta không có nói tiếp, sau đó cả hai chúng ta cứ thế trầm mặc một lúc lâu.

“Kỳ thực, người hại Triệu hoàng hậu cửa nát nhà tan làm cho nghê hoàng hậu chết oan chết uổng, chính là thánh thượng! Lúc hoàng thượng vừa đăng cơ, căn cơ bất ổn, không thể làm gì buộc phải thông qua phương thức kết thân này để duy trì thế lực, hai nàng chính vì vậy mới bước chân vào hậu cung, nhưng bởi vì gia thế của Triệu hoàng hậu quá lớn, cho nên được phong làm hoàng hậu, mà nghê hoàng hậu vốn thân thể không được tốt, mà khi đó bá phụ Triệu Kha của nàng còn chưa lập được đại công gì lớn, cho nên trước được phong làm quý phi. Hoàng thượng hai mươi tuổi tự mình chấp chính vẫn luôn bị thái phó và tể tướng hai người họ kìm cặp, cho nên Triệu hoàng hậu không có khả năng sinh nở long tự. Chuyện của Vũ quý phi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, thế nhưng cũng chính ngoài ý muốn này lại có thể lật đổ hoàn toàn thái phó và tể tướng đứng ở sau lưng cùng với cả Triệu hoàng hậu, mà nghê vốn là một người ốm yếu, chỉ cần hơi dụng tâm một chút là khiến nàng hương tiêu ngọc tổn là chuyện rất đơn giản.”

“Vì sao chàng phải làm như vậy?” Nói không sợ là giả, vẫn hiểu rằng gần vua như gần cọp nhưng thật không ngờ rằng, người này nào chỉ là một con cọp, quả thực chính là một con cự long to lớn mà người thường không thể sờ tới cũng không thể nhìn thấy được, hắn nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa, mà chúng ta chỉ có thể ở dưới bàn tay hứng chịu trò đùa của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio