Trong mắt mọi người nhìn chằm chằm vào trận nhãn, nếu như một kích này không thể phá vỡ trận nhãn, vậy xem như thất bại.
Bởi vì dùng thân thể dẫn năng lượng công kích la bàn, thân thể của hắn máu tươi chảy ra như suối, la bàn cũng sinh ra rạn nứt, vết nứt lan tràn rất nhanh.
- Thần Dạ!
Tử Huyên ôm Thần Dạ, nước mắt rơi như mưa.
- Ta làm được.
- Vâng, ngươi làm được...
Tử Huyên khóc nức nở, mà bây giờ Thần Dạ thương thế quá nặng nên hôn mê đi.
- Bọn họ thật làm được!
Bên ngoài Huyền Linh Thánh Trận, trên không trung đảo nhỏ nhìn qua đại trận trước mặt đã có dấu hiệu đổ vỡ, Hóa U Côn Bằng nhịn không được lẩm bẩm.
Sinh hoạt ở nơi này nhiều năm, Hóa U Côn Bằng quá rõ ràng đại trận đáng sợ cỡ nào, tuy chỉ là mô phỏng đại trận, cho dù chỉ là khảo nghiệm chứ không phải ngăn chặn người khác, thế nhưng mà bọn họ làm được vẫn khienes Hóa U Côn Bằng chấn động.
Nghe nói như thế, U Nhi cười ngọt ngào giống như thiếu nữ đang yêu:
- Chỉ cần Thần Dạ muốn làm, sẽ không có chuyện không làm được.
Dùng thực lực và tầm mắt Hóa U Côn Bằng, hắn cảm thấy người trẻ tuổi kia tiềm lực quá đáng sợ!
Oanh!
La bàn trận nhãn khe hở càng nhiều, không qua bao lâu trận nhãn rơi xuống, từ trong khe hở tỏa ra khí tức hủy diệt, cuồng phong bắt đầu quét qua các nơi.
Sau khi khí tức hủy diệt sinh ra, trận nhãn vỡ ra như thủy tinh, cảnh tượng chung quanh cũng sinh ra biến hóa.
- Chúc mừng chư vị, rốt cục thành công phá vỡ đại trận!
Trên đảo nhỏ, U Nhi thanh tú động lòng người đứng đó, nàng cười nói, sắc mặt đột nhiên đại biến, nhanh như mũi tên vọt tới trước mặt Tử Huyên, nhìn qua Thần Dạ hôn mê, sốt ruột nói ra:
- Hắn bị thế nào?
- Hắn không có việc gì, bị thương nặng một ít.
Tử Huyên ôm thật chặt Thần Dạ, vẫn không nhúc nhích, sợ run động nhỏ làm Thần Dạ thức.
- Yên tâm, hắn nhất định không có việc gì.
U Nhi nói kiên định, nàng chậm rãi thở ra một hơi, nhìn về phía mọi người, nói:
- Chúc mừng các ngươi đã tới đây, kế tiếp, các ngươi nên hưởng thự chỗ tốt đi.
Vừa mới nói xong, mọi người đểu rất mừng rỡ, lâu như vậy mới có thể lấy được chỗ tốt, mà chỗ tốt cuối cùng nhất hiển nhiên không như thứ bọn họ lấy lúc trước.
U Nhi huy động hai tay, một đạo ấn quyết hiện ra trong hư không, có một lực lượng tuôn ra, thình lình từng đạo năng lượng huyền khí tinh thuần giáng xuống.
Năng lượng bàng bạc bạo phát ra ngoài, huyền khí tinh thuần này từ trong hồ nước hiện ra, chúng như sôi trào, độ tinh thuần khiến ngũ trảo kim long cũng động dung.
Bởi vì huyền khí quá mức tinh thuần, khiến cho người ta nhìn giống như giọt nước!
- Đây cũng là chỗ tốt của các ngươi, mọi người có thể đi vào tu luyện, trong thời gian một ngày, các ngươi có thể hấp thu bao nhiêu thì tính bấy nhiêu...
U Nhi nói còn chưa dứt lời, một đạo thân ảnh không thể chờ đợi được lao vào trong huyền khí, huyền khí tinh thuần như vậy, thời gian tu luyện một ngày thật sự quá ngắn, cũng không thể lang phí.
Nhưng mà trong lòng mọi người cũng rất hiểu, tu luyện một ngày này tu vị của bọn họ tiến bộ cực nhanh, nếu so với chỗ tốt lúc trước, quả thật không thể so sánh..
U Nhi bật cười lắc đầu, nói ra:
- Long hoàng tiền bối, Tử Huyên, Trạc Ly tiền bối, Huyền Vũ, các ngươi đi theo ta!
Rất hiển nhiên, bọn họ có gặp gỡ phi phàm, khẳng định còn khiếp sợ hơn hồ nước huyền khí này, nhưng mà trong lòng mọi người không có ghen ghét.
Không đề cập tới U Nhi cùng Thần Dạ quan hệ tốt, chỉ riêng xuất lực trên đoạn đường này, chỗ tốt lớn nhất tự nhiên do bọn họ hưởng.
Xông qua Huyền Linh Thánh Trận, Thần Dạ biểu hiện đã được mọi người tán thành và kính nể, thủ đoạn của hắn mọi người hiểu rõ, hắn kiên trì cùng không buông bỏ càng cảm động mọi người.
Theo sau U Nhi, mấy phút đồng hồ sau đã đi vào chỗ sâu nhất của đảo nhỏ, trên đảo có một ngọn núi, dưới chân ngọn núi là một đình viện tao nhã đứng vững, màu xanh hoa cỏ đẹp và tĩnh mịch gian : ở giữa, làm cho nơi đây có chút u tĩnh.
Đi vào cửa trước U Nhi cung kính đứng đó, nói:
- Sư phó, khách nhân đã đến!
Trừ Thần Dạ vẫn còn hôn mê ra, những người còn lại, kể cả long hoàng nhíu mày, sư phó? U Nhi này quả nhiên là người kế thừa truyền thừa chi địa, là chủ nhân hiện tại, hoặc là nói nàng chính là truyền nhân.
Mà Hóa U Côn Bằng bên cạnh U Nhi càng run rẩy không thôi, hiển nhiên đối với sư phó U Nhi có sợ hãi thật lớn.
Âm thanh truyền vào đình viện, giống như ném đá vào hồ nước, từng gợn sóng sinh ra, trong nháy mắt qua đi, nó bao phủ mọi người.
Ông ông!
Rung động dung nhập vào cơ thể, thình lình mọi người bị chế trụ trong thời gian ngắn, nhanh chóng phục hồi lại như cũ, Trạc Ly, cùng với Thần Dạ ba người đều là bị thương nặng không chịu nổi, nhưng mà qua mười phút đã khỏi hẳn, Thần Dạ đang hôn mê cũng tỉnh táo lại, hơn nữa thương thế khôi phục hoàn toàn.
Lúc Thần Dạ chậm rãi mở mắt ra, cửa lướn của đình viện cũng mở ra, cảnh tượng bên cũng mờ ảo.
- Đây là?
Thần Dạ cả kinh, trong đình viện là thế giới khác, một hàng rào đứng sững ở đó, trang hàng rào là gian nhà tranh bình thường.
Hàng rào, nhà tranh... Cảnh này Thần Dạ quá quen thuộc.
- U Nhi cô nương, nơi này là?
Thần Dạ hỏi.
- Nơi này là nơi sư phó sống trước khi vẫn lạc.
Trong ánh mắt U Nhi mag theo ảm đạm.
- U Nhi cô nương, đều đã qua, đừng khổ sở.
Thần Dạ nhẹ giọng an ủi, chút bất tri bất giác giọng của hắn ngưng trọng rất nhiều.
Khi nhìn thấy hàng rào và nhà tranh này, Thần Dạ cũng hiểu một chuyện, có lẽ thế giới đại loạn có khả năng đã bắt đầu từ bây giờ.
- Vâng, tất cả đã qua, mà ta cũng nhất định phải báo thù cho sư phó!
U Nhi cười cười, lúc này nói ra:
- Chúng ta nhanh vào thôi, thời gian của sư phó không nhiều lắm.
Mọi người không có chần chờ gì, đi theo sau lưng U Nhi, lập tức tiến vào đình viện, xuất hiện bên ngoài hàng rào.
Trong đầu Thần Dạ, không khỏi hiện ra tình cảnh năm đó, giờ này khắc này giống nhau năm đó, yên lặng tới đây, lại yên lặng đi vào hàng rào, sau đó vào nhà tranh nho nhỏ.
- Không biết, tiến vào nhà tranh có khả năng nhìn thấy nàng không?
Ma xui quỷ khiến, Thần Dạ vô thức nói ra câu này.
Mà những lời này giống như tác động tới cái gì đó, trong thời gian ngắn thế giới này tỏa ra tân sinh, hay hoặc là tận thế,trong khu vực nhỏ nhỏ này có cảm xúc không giống nhau.
Tất cả mọi người cũng không phải người bình thường, tự nhiên có thể cảm nhận được không đồng tình xuất xứ từ một người.
Cùng một người, rõ ràng là đồng thời tỏa ra không đòng tình, ánh mắt của mọi người phức tạp.
- Các ngươi, vào đi!
Nói một tiếng, từ trong gian nhà tranh đi ra ngoài, trong tiếng nói phiêu đãng, mới bắt đầu giọng nói kia mang theo vài phần thương cảm, nhưng tới cuối cùng giọng nói đầy lăng lệ. Thần Dạ nhíu mày, âm thanh này cũng quá quen thuộc với hắn rồi.
Cửa nhà tranh đẩy ra, bên trong có một chiếc giường lớn, một cái bàn, bốn cái ghế, trên vách đá là một bức họa, vẽ một người trên đó.