Đế Quân

chương 1111: tiêu nhược thư sinh (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dĩ nhiên chỉ bằng trung niên nhân ở trong họa quyển này, bức họa quyển này cũng là có thể đảm đương được long trọng như vậy.

Một vị cao thủ tuyệt đỉnh chỉ thua kém một bước nhỏ so với bốn vị Đại Đế năm đó, cho dù là họa quyển của hắn đều có được giá trị cất dấu trân quý vô cùng.

Cần biết, bức họa quyển này phác thảo ra đã là trông rất sống động như thế, có thể tưởng tượng được chủ nhân năm đó chế thành bức họa quyển này, bản thân cũng là một vị cao thủ vô cùng cường đại, nếu không mà nói, quả quyết không cách nào đem khí thế cùng khí độ của trung niên nhan kia phác họa ra hoàn mỹ như thế.

Một vị cao thủ chế ra bức họa như thế, bản thân liền là ẩn chứ tinh khí thần của vị cao thủ kia, chính là hết sức chăm chú, thế tất có cảm xúc của hắn đối với trung niên nhân kia cùng với cảm ngộ tu luyện cả đời của chính hắn.

Những thứ này đều là có một không hai trên thế gian, cho dù là một vị siêu cấp cao thủ cảnh giới Thiên Huyền, thời khắc làm bạn với bức họa này, nếu như có thể từ trong đó lĩnh ngộ được cảm ngộ của hai vị cao thủ, như vậy đối với tu vi mà nói cũng là có chỗ tốt rất lớn.

Vật trân quý như thế chỉ sợ là phải xa xa ở trên Hỗn Nguyên chi bảo, vẫn là nói câu kia, vô luận là thứ gì, chỉ có sáp nhập vào thân thể của mình, đó mới là tốt nhất, những thứ khác, ngoại vật dù sao cũng chỉ là ngoại vật.

Thần Dạ lập tức cảm thán một cái, khổng hổ là tứ đại siêu cấp thế lực, vật phẩm như thế, Thiên chi nhất tộc ại cũng bỏ được mà lấy ra đấu giá, chẳng lẽ chúa tể giả của Thiên chi nhất tộc đem đầu thiêu hỏng rồi.

Thần Dạ âm thầm phỉ báng... Bất quá hắn bất giờ muốn biết nhất, trung niên nhân trong bức họa rốt cuộc là người nào.

Toàn trường rung động trọn vẹn giằng co chừng nửa canh giờ mọi người mới dần hồi thần lại, vào thời điểm này, ánh mắt mỗi người đều sáng quắc nhìn thân ảnh bễ nghễ trong họa trục, phảng phất như muốn nuốt chửng trung niên nhân kia vậy.

- Chư vị.

Thiên Mạc Hành hắng giọng một cái, nói:

- Người trong họa quyển này chính là Tiêu Nhược thư sinh. . .

- Tiêu Nhược thư sinh.

Đám người đứng ngoài xem lại lần nữa chấn kinh, chợt, từ trong ánh mắt rất nhiều người có thể nhìn ra một loại bừng tỉnh đại ngộ, như vậy xem ra, thanh danh của Tiêu Nhược thư sinh năm đó hẳn là phi thường vang vọng.

Thiên Mạc Hành không để ý đến sự khiếp sợ của mọi người, hắn tiếp tục nói:

- Tiêu Nhược thư sinh, chính là một người có tu vị cao nhất trong hai vạn năm gần đây, trong truyền thuyết, hắn đã đạt đến cấp độ của mấy vị Đại Đế trong Viễn Cổ đại chiến năm đó, ước chừng hơn ngàn năm trước, mạnh mẽ như Tiêu Nhược thư sinh cũng không bù được Thiên Đạo tự nhiên pháp tắc, đã vẫn lạc ở nơi lánh đời của mình.

Quả nhiên là như vậy.

Thần Dạ trong nội tâm chấn động, Tiêu Nhược thư sinh này quả nhiên đã đạt đến một cấp độ cực kỳ đỉnh phong, chỉ tiếc, nhân vật bậc này ở trong mắt tất cả người tập võ đạo thì đã là tồn tại đủ sánh với Thiên rồi, nhưng thủy chung vẫn không phải thiên, cuối cùng cũng không thoát khỏi được pháp tắc tự nhiên sinh lão bệnh tử.

- Lúc Tiêu Nhược thư sinh vẫn lạc không đành lòng sở học cả đời biến mất vĩnh viễn khỏi nhân gian, cho nên, xin lúc ấy đã mời họa tượng nổi danh nhất lúc đó, Thiên Diệp lão nhân. . .

Thiên Mạc Hành còn chưa dứt lời, trong đấu giá hội tràng đã lần nữa xôn xao, Thiên Diệp lão nhân kia chẳng những là họa tượng nổi danh nhất lúc ấy, đồng thời, cũng là một vị cao thủ đỉnh cấp trong Thiên Địa, mặc dù không bằng Tiêu Nhược thư sinh nhưng cũng thuộc hàng đỉnh phong rồi

Lưỡng đại cao thủ cùng tạo ra một bức họa quyển, kỳ trân quý trình độ có thể nghĩ được.

Thiên Mạc Hành tiếp tục nói:

- Thiên Diệp lão nhân giúp hắn vẽ một bức họa, ẩn dấu sở học suốt đời cùng với nơi lánh đời của Tiêu Nhược thư sinh, chờ mong người có duyên có thể phá giải bí mật trong đó, do đó khiến truyền thừa của Tiêu Nhược thư sinh có thể kéo dài, khiến nó càng thêm phát dương quang đại.

- Cùng lúc đó, bởi vì Tiêu Nhược thư sinh quá mức cường đại, cho dù bút trong tay Thiên Diệp lão nhân có thể phát họa Nhật Nguyệt Tinh Thần, nhưng cũng không cách nào lột tả được hoàn toàn Tiêu Nhược thư sinh, bởi vậy, Thiên Diệp lão nhân lấy tự cháy hồn phách làm đại giá, vẽ ra bức họa quyển này.

Đấu giá hội tràng cực lớn bị chấn đến ông ông tác hưởng, Thiên Diệp lão nhân năm đó, đó cũng một vị cao thủ cấp bậc Thiên Huyền, là siêu cấp cao thủ không kém gì đương kim chủ nhân Tứ đại siêu cấp thế lực hiện giờ.

Cao thủ như thế, rõ ràng tự cháy hồn phách để vẽ ra bức họa này, chắc hẳn trong bức họa quyển này chẳng những có truyền thừa suốt đời của Tiêu Nhược thư sinh mà càng có một thân cảm ngộ tu luyện của Thiên Diệp lão nhân nữa.

Tranh này, quá mức đáng giá rồi.

Trong lúc nhất thời, kể cả Liễu Hàn Song trong đó, ánh mắt tất cả mọi người đều có phần ngưng trọng, bức họa quyển trân quý như thế, giá trị không biết bao nhiêu, bọn hắn vốn đều có chút khinh thường đấu giá hội lần này, bởi vậy, đồ vật mang ra chỉ sợ rất khó sánh được với họa quyển.

Mà ngoài ra rất nhiều người đều muốn có được nó, mặc dù thành công đấu giá được bức họa quyển này thì có thể thành công mang về hay không đây?

Đương nhiên, ý nghĩ như vậy cũng chỉ là một số ít người, những người trên bữa tiệc khách quý này lại không quá băn khoăn về điều này, dùng thế lực của bọn hắn thì trên thế gian này cũng không nhiều người dám trêu chọc.

- Thiên Mạc Hành, vật trân quý như thế các ngươi cũng cam lòng mang ra đấu giá, tuy cái này không nên nghe ngóng, chỉ là chúng ta muốn biết, bức họa quyển này đến cùng có còn phẩm chất như trước không?

Ngụ ý chính là muốn hỏi, họa quyển của Tiêu Nhược thư sinh khẳng định đã ở trong Thiên chi nhất tộc từ rất lâu rồi, hôm nay xuất ra để đấu giá, sẽ không phải là các ngươi đã lĩnh ngộ ra được bí mật trong đó, còn lại cũng không có gì đáng giá nữa cho nên mới xuất ra để đấu giá không?

Nghe vậy, Thiên Mạc Hành cười khổ nói:

- Không dối gạt mọi người, họa quyển này ở trong Thiên chi nhất tộc ta quả thật đã rất lâu rồi, nhưng vẫn không ai tìm hiểu được nó, cho nên, giữ lại cũng chỉ vô dụng, liền quyết định xuất ra để đấu giá, như vậy ít nhất cũng có thể đổi được một ít vật quý trọng.

Lời này có lẽ là lời nói thật, nhưng nghe vào tai lại khiến người quá giật mình, Thiên chi nhất tộc, một trong Tứ đại siêu cấp thế lực, cao thủ xuất hiện lớp lớp nhưng cũng không thể lĩnh ngộ được bí mật bên trong thì nói gì đến người khác.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng không ai nguyện ý buông tha bức họa quyển này cả, ngươi Thiên chi nhất tộc không lĩnh ngộ được, không có nghĩa là những người khác không cách nào lĩnh ngộ, bức họa quyển như thế cũng không nhất định là thực lực mạnh liền có thể lĩnh ngộ.

Đối với Thiên Mạc Hành, cùng với danh dự của Thiên chi nhất tộc, đa số người ở đây vẫn rất yêu tâm, dù sao, Thiên chi nhất tộc cho dù cường đại, nhưng đồng thời đắc tội đông đảo khách quý trong bữa tiệc này thì cũng phải suy nghĩ cho kĩ, xem thử có thể chọc nổi không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio