Đế Quân

chương 1280: dùng thiên hạ đại nghĩa làm danh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự cường đại của Dạ Minh mọi người đều đã biết, hiện giờ Thần Dạ ở chỗ này, chỉ định Phong Tam Nương là bạn hắn, trong lòng đại đa số người ở đối diện không thể tránh khỏi lộ ra chút bối rối.

Cùng Dạ Minh đối nghịch, cần dũng khí rất lớn, thậm chí đơn có dũng khí thôi còn xa xa không đủ, những năm này, thủ đoạn thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết kia của Dạ Minh chi chủ khiến dù là hai tộc Thiên, Liễu cũng đều cực kỳ kiêng kị, huống chi là những người khác.

Thần Dạ giống như cười mà không phải cười nhìn lưỡng đại Thiên Huyền cao thủ, dùng đội hình của bọn hắn, đương nhiên phải biết nhiều hơn một chút, hiện giờ sau khi mình biểu lộ thân phận mà vẫn khí định thần nhàn như thế, cái này rất có ý tứ rồi.

Bị Thần Dạ nhìn chăm chú như vậy, trong mắt lưỡng đại Thiên Huyền cao thủ dần dần cũng có chút ít mất tự nhiên, sau một lát, lão giả bên trái trầm giọng nói:

- Thần công tử, chúng ta cũng không biết, vị này chính là bằng hữu của ngươi, nhưng coi như là bằng hữu của ngươi, thì tính sao...

- Thì tính sao.

Nét vui vẻ bên khóe miệng Thần Dạ càng thêm đậm:

- Không biết hai vị xưng hô như thế nào, lại thuộc về thế lực nào?

- Sao hả, Thần công tử đây là muốn truy rõ thân phận, ngày sau tiện liên luỵ cửu tộc sao?

Nghe được lời này của Thần Dạ, lão giả kia ngược lại dễ dàng xuống, lạnh nhạt nói:

- Lão phu Mục Tử Mão, những người này đều là huynh đệ của ta, cũng không có thế lực gì cả, nếu như Thần công tử muốn biết rõ ràng thêm thì dùng thế lực Dạ Minh hôm nay sẽ rất dễ dàng thăm dò được

- Mục Tử Mão?

Thần Dạ quay đầu lại nhìn, Hải Huyền Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt Thần Dạ lập tức rét lạnh hơn nhiều, chẳng lẽ lần này thật sự là chọc nhiều người tức giận sao?

- Thần Dạ

Thanh âm Phong Tam Nương từ bên trong tử khí chậm rãi truyền ra:

- Đây là chuyện của ta, các ngươi đừng quản, chỉ bằng những người này còn không ngăn được ta đâu.

Thần Dạ chậm rãi phất phất tay, Phong Tam Nương dùng thân hóa Luân Hồi, mới có thể từ trong Âm Dương Luân Hồi lực may mắn đào thoát, trạng thái nàng hiện giờ đã không lớn bằng lúc trước, nếu cứ thế kéo dài, nàng sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

Cánh tay giữa không trung mạnh mẽ vung xuống, Thần Dạ ngược lại lạnh lùng nói:

- Bằng hữu của ta phải rời khỏi đây, nếu ai ngăn trở sẽ là địch với Dạ Minh ta, Thần Dạ ta nói trước, chỉ cần là địch nhân của Dạ Minh đều giết chết bất luận tội.

Tình huống khẩn cấp, Thần Dạ cũng bất chấp lãng phí thời gian, những người này đã đến, hơn nữa sau khi Thần Dạ biểu lộ thân phận vẫn có vẻ không thuận theo không buông tha, cũng không cần thiết phải thương lượng ôn tồn làm gì nữa.

- Thần công tử, ngươi uy phong thật to.

Mục Tử Mão tiếng nói cũng trầm xuống, nghiêm nghị nói:

- Vị này trong thời gian ngắn gần đây làm chuyện gì, chắc hẳn cũng không cần lão phu nói lại, nếu như cứ tiếp tục, lão phu tin tưởng, không được bao lâu, thế gian này sẽ có vạn dặm chi địa thứ hai trở thành nơi hoang vu không chút sinh cơ.

- Thần công tử, chuyện không thể bỏ qua, nếu không sanh linh đồ thán, Thiên Địa gặp nạn, chẳng lẽ, ngươi muốn nhìn phương Thiên Địa này cuối cùng sẽ trở thành tuyệt địa, muốn cho tất cả mọi người đều chôn cùng bằng hữu ngươi sao?

Mục Tử Mão lạnh lùng nói:

- Ở trong thế gian này, lão phu Mục Tử Mão không coi là đức cao vọng trọng gì, nhưng trong lòng lão phu trong cũng có lòng từ bi, nếu hiện giờ lão phu đã có năng lực thì không thể trơ mắt ếch ra nhìn phiến Thiên Địa này gặp tai bay vạ gió được.

- Nói rất hay.

Thần Dạ cười to:

- Mục Tử Mão, ngươi đây là đang tự xưng vì thiên hạ thương sinh phục mệnh rồi

Mục Tử Mão chợt đáp:

- Lão phu còn không có cảnh giới cao như vậy, cũng tự nhận không làm được trình độ như vậy, lão phu chỉ muốn ở trong phạm vi khả năng của mình, vi Thiên Địa thương sinh làm một chuyện.

Thần Dạ ánh mắt phát lạnh nói:

- Xem ra hôm nay, ngươi nhất định phải cưỡng ép lưu lại bằng hữu ta, hơn nữa chém giết rồi.

Mục Tử Mão trầm giọng nói:

- Lão phu cũng không muốn làm như vậy, nhưng cũng không thể không làm như vậy, Thần công tử, lão phu biết rõ, hiện giờ Dạ Minh như mặt trời ban trưa, dùng thực lực lão phu không cách nào thoát khỏi sự đuổi giết của Dạ Minh, nhưng đại trượng phu, có cái nên làm có việc không nên làm, vì tương lai Thiên Địa, vì không để cho sinh linh bị tàn sát, lão phu cùng các huynh đệ của mình tình nguyện chết, cũng không thể dễ dàng tha cho ma nữ tương lai sẽ gây hại cho Thiên Địa này tồn tại được.

- Xem ra, các ngươi đã chuẩn bị tốt để chết rồi!

Thần Dạ lạnh giọng nói.

- Chết?

Sâu trong mắt Mục Tử Mão có một vòng nghiền ngẫm nhanh chóng xẹt qua, rồi sau đó cười lạnh nói:

- Thần công tử, dùng biểu hiện của ma nữ, ngươi có thể hộ nàng nhất thời, nhưng không hộ được đời, hôm nay, ngươi Dạ Minh có thể giết tất cả huynh đệ lão phu, cùng với tất cả mọi người ở đây, nhưng tương lai, ngươi không giết được tất cả người thiên hạ.

- Hôm nay, trừ phi là chết, nếu không, đừng mơ đám lão phu thả bằng hữu của ngươi còn sống rời khỏi đây, nhưng Thần công tử, ngươi thật sự muốn cùng người trong thiên hạ đối địch sao?

Nhìn qua Thần Dạ, Mục Tử Mão tiếng nói như băng:

- Nếu như Thần công tử nhất quyết đối địch với người trong thiên hạ, vậy hôm nay lão phu sẽ suất lĩnh đám huynh đệ dẫn đầu nghênh chiến công tử, cho dù không địch lại, mặc dù có chết, lão phu cũng muốn nói cho người trong thiên hạ biết, người vẽ đường cho hươu chạy, mỗi người đều có thể chém giết! Thiên hạ này, chính là thiên hạ của chung tất cả mọi người, mà không phải là thiên hạ của chỉ một người!

Một phen thanh âm chính khí nghiêm nghị phiêu đãng giữa thiên địa, Mục Tử Mão cùng với đám người của hắn thần sắc cũng nghiêm nghị, tựa hồ bất tri bất giác vì đang mang đại nghĩa nên eo của bọn hắn càng thêm thẳng, trái tim hùng hồn chịu chết cũng biểu đạt ra rõ ràng.

Dưới sự ảnh hưởng của đám người kia, những người còn lại trước kia có sợ hãi với Thần Dạ, với Dạ Minh giờ cũng đã lặng yên biến mất, lấy thay vào đó là sát phạt chi ý nghiêm nghị!

Thật đúng giỏi tính toán ah. . . . Thần Dạ cười lạnh.

Mà nụ cười nà khiến cho hùng hồn chi tâm vì đại nghĩa của bọn người Mục Tử Mão mà sinh ra của những người kia đột nhiên yếu bớt rất nhiều, hơi chút lặng lẽ lui về phía sau một bước.

Đến tận đây, Thần Dạ đã dám cam đoan, những người này đến tuyệt đối không phải là vì thiên hạ đại nghĩa gì cả, cũng càng thêm không phải là vì Phong Tam Nương, có lẽ hiện giờ tâm thần đặt trên người Phong Tam Nương cũng chỉ vì nhìn trúng Âm Dương Luân Hồi Lực mà Phong Tam Nương mang theo thôi!

Mục đích chính thức bọn hắn tới đây chính là vì chuyện Phong Tam Nương đã mang đến cho Thần Dạ hắn nguy cơ cực lớn!

Vô luận thừa nhận hay không, trong khoảng thời gian này, việc Phong Tam Nương làm dùng làm hại thiên hạ để hình dung cũng không sai, mà Phong Tam Nương lại chính là bằng hữu của Thần Dạ, trong đó có rất nhiều chỗ để khai thác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio