Đế Quân

chương 1374: thiên diệp lão nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngao Thiên, các ngươi cảm thấy được thế nào?

- Chẳng ra gì!

- Phải, là chẳng ra gì, thiên địa muôn dân dù sao quá nhiều, một số ít người đích xác không thể đại biểu rất nhiều người.

Thân ảnh kia cảm thán, xoay chuyển ngữ khí lạnh lùng nói:

- Ngao Thiên, nếu bổn tọa đến đây, không thể tay không mà về, những người các ngươi tương lai là phiền toái cho bổn điện, hôm nay cùng nhau giải quyết hết.

- Chỉ bằng một mình ngươi?

- Ha ha, đúng là như thế!

Thân ảnh cười to, tà khí thổi quét ngập trời, chỉ tích tắc bao phủ cả không gian nơi Tiêu Nhược thư sinh cùng Thiên Diệp lão nhân vẫn lạc.

Ở trung tâm, thân ảnh đứng thẳng, khi tà khí hình thành gió lốc đáng sợ, hắn chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng vỗ vào hư không.

- Phanh!

Một chưởng chụp xuống, lại đem cả thiên địa quấy động như tận thế tiến đến.

Tất cả mọi người cảm giác được toàn bộ năng lượng hội tụ mà đến, sau đó lại nhanh chóng tách ra.

Dưới một chưởng, không gian không cách nào thừa nhận, thân ảnh kia, thực lực khủng bố như thế!

Cả bầu trời mất đi nhan sắc nguyên bản, ngay cả thời gian giống như bị cấm cố trong một khắc này, hoàn toàn dừng lại vận chuyển.

Dưới áp lực khủng bố, chẳng những nhóm người Thần Dạ cảm thấy không chịu được, ngay cả cao thủ như Ngao Thiên cũng cảm giác áp lực tràn đầy, thậm chí không khởi lên được một tia chiến ý.

Tu vi chênh lệch cũng không quá lớn, Ngao Thiên có thể cảm ứng được tu vi của phó điện chủ còn chưa vượt qua đỉnh phong võ đạo, nói cách khác chỉ tới thiên huyền đỉnh mà thôi.

- Minh chủ, Tự Tại huynh đệ, các ngươi mau chóng liên thủ phá vỡ không gian, để ta ngăn trở hắn…

- Không được!

Ngao Thiên còn chưa dứt lời đã bị cự tuyệt, mọi người đều hiểu được ở lại ngăn trở sẽ có kết quả như thế nào.

Nghe vậy Ngao Thiên nặng nề truyền âm:

- Đây là phương pháp duy nhất, nếu không toàn bộ chúng ta đều phải chết ở chỗ này, đừng do dự, minh chủ, Tự Tại huynh đệ, mau chuẩn bị…

- Ha ha, Ngao Thiên, không cần suy nghĩ nhiều, nếu bổn tọa đã ra tay liền quả quyết không cho các ngươi có cơ hội chạy trốn!

Thân ảnh kia hiển nhiên đã hiểu rõ suy nghĩ của Ngao Thiên, thế công chưa biến, chỉ khoảnh khắc mọi người rõ ràng cảm ứng được không gian nơi đây đã hoàn toàn bị cấm cố.

- Phó điện chủ đại nhân đừng cao hứng quá sớm!

Thần Dạ đột nhiên bước tới vung ngón tay, một đạo huyền khí như thiểm điện xuyên thẳng không gian phía trước.

Mọi người nhất thời có thể thấy được tà khí gặp phải huyền khí lập tức như hàn băng gặp liệt hỏa nhanh chóng tan rã biến mất.

- Động thủ!

Mọi người không chút chần chờ, từng đạo năng lượng cường đại bắn về phía không gian đã bị tan rã.

- Oanh long…

Thanh âm chấn vang không ngừng, rốt cục phiến hư không lại hiện ra như trước.

- Có ý tứ, thanh niên nhân này là ai, thật không đơn giản!

Thân ảnh kia không để ý tới hành động của mọi người, hoàn toàn tự tin cho dù không gian cấm cố bị phá khai những người nơi đây cũng đừng mơ tưởng chạy thoát.

- Hồi phó điện chủ đại nhân, hắn chính là Thần Dạ!

Liễu Lăng Vân vội vàng lấy lòng nói.

Liếc mắt nhìn qua Liễu Lăng Vân, thân ảnh lại nhìn Thần Dạ, ánh mắt lạnh lùng:

- Hắn là Thần Dạ? Như vậy phải bắt hắn về Tà Đế Điện!

- Phó điện chủ đại nhân, muốn bắt Thần Dạ ta hết lòng dốc sức!

Liễu Lăng Vân lại cười nói.

- Ồn ào!

Thân ảnh kia lạnh lùng hừ một tiếng, tâm niệm vừa động, tà khí đầy trời sôi trào, chỉ chốc lát đã che kín cả không gian như trước đó.

Cùng lúc đó cự chưởng đã xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, sau đó nặng nề đè ép đi xuống.

Hư không nhất thời vỡ vụn, áp lực cực lớn, mặt đất bị lật ngược lên, hiện ra một hố sâu nhìn thấy ghê người.

- Thần Dạ, ngươi theo bổn tọa đi một chuyến đi!

Ngay khi một chưởng kia sắp đánh mọi người thành tro, thân hình Thần Dạ đột nhiên bị một cỗ lực lượng hấp xả bắn nhanh ra ngoài.

- Đao Linh, Điện Linh, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, chuyện cho tới bây giờ ta không biết các ngươi còn phương pháp gì đi ứng đối hay không, ta chỉ có thể nói đi tới nơi đâu chúng ta cũng cùng nhau đối chiến!

Đột nhiên một luồng bạch sắc quang mang từ trong cơ thể Thần Dạ bắn xuyên bầu trời, khí tức bá đạo như lôi đình quấy lên cả phiến hư không.

Tích tắc lại thấy ngũ thải quang hoa nương theo tử sắc quang mang đồng thời bắn tới, mặc dù không bá đạo như bạch sắc quang mang nhưng lại tràn ngập cỗ khí tức khủng bố hủy diệt vô cùng.

- Thần Dạ, đừng…

Chỉ tích tắc mọi người đều hiểu được Thần Dạ muốn làm gì.

- Thiên Đao, Cổ Đế Điện, Thần Dạ, ngươi quả nhiên là truyền nhân của Cổ Đế!

Đồng tử thân ảnh kia đột nhiên đầy sát khí, hiển nhiên thân phận của Thần Dạ làm cho hắn không còn tự chủ được cảm xúc bản thân.

- Các ngươi bắt đầu đi!

Dứt lời, Thần Dạ cũng nhắm mắt lại, thân hình bắn thẳng về hướng thân ảnh kia, trong thân thể lóe ra hắc viêm bao phủ người hắn.

- Thần Dạ, đừng ah…

Thanh âm kêu to thê lương của Tử Huyên vang vọng cả không gian.

- Tử Huyên, các huynh đệ, tạm biệt!

Thần Dạ mở mắt, một luồng hắc viêm cũng bắn ra ngoài.

Cùng lúc đó tam đại thần vật đều bắn ra quang mang nồng đậm, khí tức hủy diệt đã bao phủ cả thiên địa này.

- Thần Dạ, ngươi điên rồi! Đáng tiếc vẫn không có uy hiếp gì với bổn tọa!

- Có hay không phải thử qua mới biết được!

Thần Dạ lớn tiếng quát:

- Thiên Đao, Cổ Đế Điện, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, các ngươi còn chờ cái gì!

- Bồng!

Mọt thanh âm nổ mạnh quanh quẩn không gian.

Nhóm người Tử Huyên càng thêm khẩn trương hỗn loạn…

Nhưng chỉ trong nháy mắt cả không gian đột nhiên giống như bị định dạng, hoàn toàn cứng ngắc xuống.

Thanh âm nổ mạnh kia quanh quẩn trong tay mỗi người, nhưng lại không phải tiếng nổ tự bạo của tam đại thần vật cùng Thần Dạ, giờ phút này tốc độ xoay tròn của tam đại thần vật chậm dừng cuối cùng dừng lại trôi nổi trên bầu trời.

- Ân?

Thân ảnh kia đột nhiên chợt quát:

- Nếu đều thanh tỉnh thì hiện thân đi!

Tỉnh? Là ai? Thần sắc Thần Dạ chợt động, chẳng lẽ là…

- Ha ha, nếu để cho vũ khí cùng truyền nhân của Cổ Đế bệ hạ phải chết ở nơi lão phu vẫn lạc, cho dù lão phu đã chết cũng không thể yên tâm. Làm sao có thể để cho đám người phi nhân phi quỷ các ngươi ở chỗ này càn rỡ!

Một thanh âm tiếng cười vang lên, mọi người liền nhìn thấy bên trong một ngọn núi xa xa đột nhiên bộc phát ra một cỗ ba động cường đại lan tràn ra ngoài.

Khoảnh khắc sau cỗ ba động kia đã đi tới chỗ mọi người đang đứng.

- Phanh!

Cự chưởng đang trấn áp nhóm người Ngao Thiên lập tức bị cỗ ba động đập vào nhanh chóng biến mất không còn nhìn thấy.

Ba động chợt ngưng tụ hóa thành một thân ảnh già nua chậm rãi xuất hiện bên cạnh Thần Dạ.

Thân ảnh có vài phần hư ảo, đặt tay lên vai Thần Dạ, chỉ chốc lát sau toàn bộ ảnh hưởng phản đối hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy, một thân tổn thương của Thần Dạ nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.

Bậc thần thông này hơn cả phó điện chủ Tà Đế Điện chứ không kém.

- Ngươi là ai, là Tiêu Nhược thư sinh hay Thiên Diệp lão nhân?

Phó điện chủ trầm giọng hỏi, thần sắc của hắn chợt hiện lên tia khẩn trương cùng ngưng trọng.

- Lão phu Thiên Diệp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio