Thiên Nhàn nhất thời im lặng, cẩn thận suy nghĩ đúng là như thế!
- Như vậy Tà Đế Điện giết người tại Đông Vực, những bằng hữu của ta, chẳng lẽ cũng đáng chết?
Thần Dạ trầm giọng hỏi, chuyện xảy ra tại Đông Vực hắn làm sao có thể quên.
Năm xưa thiếu chút nữa Tử Huyên đã chết, bằng hữu trong các thế lực thiếu chút nữa đều bị tàn sát!
- Những sự tình chính là do người bên dưới làm ra, xem như ngoài ý muốn đi! Nhưng bổn đế sẽ không phủ nhận chuyện này!
Tà Đế thản nhiên nói:
- Cho tới bây giờ người thành đại sự không câu nệ chuyện nhỏ, bổn đế tự nhận trong cuộc đời này làm việc không thẹn với lương tâm. Nếu nói là giết chóc, ở đây có ai chưa từng làm? Các ngươi đều dám cam đoan người bị giết chết là người đáng chết sao?
Thần Dạ gật gật đầu, không tiếp tục rối rắm chuyện này, Tà Đế nói không sai, đứng trên lập trường bất đồng thì ý nghĩ sẽ khác nhau mà thôi.
Dừng một lát, Thần Dạ lại hỏi:
- Ta muốn biết rốt cục lại là vật gì làm cho các ngươi chú ý như thế, đã bắt đi mẫu thân của ta, còn không tiếc lấy mạng của ta đổ lên?
- Là Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện?
Thần Dạ đột nhiên nghĩ đến hai hỗn độn chí bảo có lẽ có được Hỗn Độn lực, nhưng hắn lại buông tha ý nghĩ này.
Tà Đế nói:
- Trên người mẫu thân ngươi có một ngọc bội, trong ngọc bội tồn tại đại bí mật kinh thiên, rất hữu dụng với bổn đế, nhưng cho tới bây giờ ngay cả bổn đế cũng rất tò mò đồ vật như vậy sau khi bị mẫu thân ngươi mang đi lại không còn nhìn thấy, mà trên người ngươi cũng không có. Điểm này làm bổn đế vẫn luôn khó hiểu.
- Nguyên lai vẫn còn chuyện mà ngươi không biết!
Thần Dạ không nhịn được cười lạnh nói.
Tà Đế cười nói:
- Thiên đạo pháp tắc nhiều lắm, dù bổn đế có thể xem thường, nhưng không biện pháp toàn bộ phá vỡ, có một chút chuyện không biết rõ cũng không gì lạ. Nhưng bổn đế càng thêm tò mò chính ngươi cũng không biết chuyện này, như vậy xem ra bổn đế có thể tin tưởng tên kia nhất định đã động tay chân trên người ngươi!
- Động tay chân, động tay chân gì!
Thần Dạ không nhịn được run rẩy lên, lời này của Tà Đế, hắn tin tưởng!
Nhưng cũng bởi vì tin tưởng nên hắn mới giật mình như vậy, thật không biết từ khi nào có ai đó động tay chân gì trên người mình, điều này thật sự đáng sợ.
Tà Đế đáp:
- Tử Huyên cô nương là người bổn đế bội phục, bởi vì nàng thành công nắm được Hỗn Độn lực trong tay, nhưng người bổn đế bội phục nhất là ngươi, sở dĩ Tử Huyên cô nương có ngày hôm nay đều nhờ ngươi ban tặng, nếu không phải ngươi trị liệu cho Linh nhi, Tử Huyên cô nương cũng không thể nắm giữ Hỗn Độn lực trong tay.
- Tử Huyên cô nương trợ giúp ngươi, mà bản thân ngươi lại tự khống chế Hỗn Độn lực!
Nhìn Thần Dạ, thần sắc Tà Đế ngưng trọng:
- Nhưng ngươi nhất định rất kỳ quái vì sao ngươi có thể nắm giữ Hỗn Độn lực trong tay từ sớm, cho tới nay vẫn không vận dụng Hỗn Độn lực được đây?
- Năm đó ngươi trị liệu cho Linh nhi, ngươi hẳn chưa từng quên có một cỗ chân khí cường đại trợ giúp ngươi, ngươi thành công trị liệu cho Linh nhi đồng thời cũng bảo hộ bản thân, làm trạng thái hồn biến không bị tán đi phải không?
Tà Đế hỏi.
Thần Dạ gật đầu, đích thật là như vậy, hiện giờ nghĩ tới đạo chân khí kia chính là Hỗn Độn lực, nhưng bắt đầu từ khi đó cỗ chân khí kia đã biến mất.
Tà Đế tiếp tục nói:
- Trạng huống trong cơ thể Linh nhi ngươi hẳn thật rõ ràng, chỗ thần bí kia nếu bổn đế không đoán sai chính là bổn nguyên thế giới.
- Có thể nói chỗ thần bí kia cũng như trạng thái hỗn độn trước khi thiên địa sơ khai, cho nên Linh nhi là Hỗn Độn Thể, bởi vì Tử Huyên cô nương là mẫu thân của Linh nhi nên mẹ con liên tâm, mượn nhờ cơ thể Linh nhi phát ra Hỗn Độn lực, tất nhiên có thể nắm giữ, đây là nguyên nhân Linh nhi tu luyện không bị cản trở. Đổi lại là ai, trong cơ thể có được Hỗn Độn bổn nguyên, tu luyện cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió!
- Đương nhiên…
Tà Đế nhìn Thần Dạ nói:
- Nếu không phải là ngươi trị liệu cho Linh nhi, Hỗn Độn bổn nguyên của nàng cũng sẽ không mở ra, bởi vì ngươi đã sớm có được Hỗn Độn lực, nhưng do bản thân ngươi không biết, bởi vì Linh nhi ngươi đã bị mất đi Hỗn Độn lực, cho nên ngươi không còn cơ hội vận dụng nó lần nữa.
- Hỗn Độn lực còn có thể biến mất?
Tử Huyên cả kinh hỏi.
- Bởi vì tia Hỗn Độn lực kia của Thần Dạ không phải của chính hắn, nếu không mà nói bổn đế bắt mẫu thân hắn làm gì.
Tà Đế hờ hững đáp.
Thần Dạ căng thẳng, nếu hắn không đoán sai, Hỗn Độn lực trong người hắn là ngọc bội của mẫu thân hắn, nhưng vì sao hắn lại chiếm được, lấy được khi nào, hắn hoàn toàn không chút ấn tượng.
Nhưng đột nhiên Thần Dạ lại nghĩ tới vấn đề:
- Cơ thể của ta bị động tay chân, người trong miệng ngươi rốt cục là ai?
Nghe vậy thần sắc Tà Đế ngưng lại, nói:
- Trong trời đất này ngoài thiên đạo, ngươi cho rằng còn ai đáng giá làm bổn đế thận trọng như thế? Lại thi triển thủ đoạn mà cả bổn đế cũng không nắm chắc phá vỡ được đây?
Nhìn Tà Đế, thần sắc Thần Dạ khó hiểu, nói:
- Người động đậy tay chân trên người của ta chẳng lẽ…là sinh linh còn lại trong hai sinh linh khi thiên địa sơ khai xuất hiện?
Nếu ngoài thiên đạo pháp tắc, cũng chỉ còn lại sinh linh cùng thời với Tà Đế, ở trong trời đất có thể cấp cho Tà Đế uy hiếp nhất định, mới có thể làm hắn khó thể nhận thấy được thủ đoạn từng thi triển trên người Thần Dạ.
- Chính là hắn!
Tà Đế than một tiếng, nói:
- Nếu không là hắn, có lẽ hiện tại bổn đế đã sớm đối mặt cùng thiên đạo.
- Hắn rốt cục là ai?
Sinh linh kia mặc dù không biết sắm vai diễn gì, nhưng phải tìm ra hắn, vừa nghĩ tới Tà Đế nói hắn thi triển thủ đoạn trên người mình, trong lòng Thần Dạ cực kỳ lạnh lẽo.
Có lẽ làm như vậy cũng xem là lòng tốt, nhưng thay đổi góc nhìn chẳng khác gì khống chế trong tay?
- Hắn sao?
Tà Đế nói:
- Hắn xem như huynh đệ của ta, trong thế gian này không ai biết hắn gọi là gì, càng không ai biết sự tồn tại của hắn, nhắc tới hắn không có người biết, nhưng tên của một người nói ra ngươi sẽ không xa lạ, thật nhiều linh hồn lực lượng tôn xưng là – Chúng Thần Chi Thần!
- Là hắn?
Thần Dạ, Tử Huyên, Linh nhi đều chấn kinh, thật không nghĩ đến bên trong Chúng Thần Chi Mộ tại Vô Tận Chi Hải, Chúng Thần Chi Thần vô cùng cường đại kia chính là nhân vật có thể cùng tồn tại với Tà Đế.
Bây giờ nghĩ lại cũng thật khó trách hắn có thể xưng bá trong Chúng Thần Chi Mộ, các linh hồn lực chẳng những bị hắn cắn nuốt, còn phụng hắn làm chủ yếu.
Mà Thần Dạ chiếm được lực cắn nuốt từ nơi đó, từ đó về sau giúp Thần Dạ vô số lần, làm cho hắn tránh được họa sát thân.
Cũng khó trách hắn có thể động tay chân trên người mình, khiến hôm nay mình cũng không thể phát hiện.
Thần Dạ trầm mặc, Tà Đế cũng không quấy rầy hắn, hắn tin tưởng vô luận là ai nghe được nhiều chuyện như vậy cũng không thể nào giữ bình tĩnh.