Đế Quân

chương 369: quay lại đế đô (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng vào sáng sớm này, một thân ảnh thân ảnh, từ đằng xa lướt tới nhanh như điện, không bao lâu liền xuất hiện ở trước cửa thành Đế Đô.

- Thần Dạ!

Trông thấy đạo thân ảnh này, tất cả các binh sĩ thủ thành, khuôn mặt vốn lạnh lùng kia trong đồng tử lập tức hiện lên ra sát ý lạnh lùng và ngưng trọng cực độ.

Không đợi các binh sĩ mở miệng nói gì đó, Thần Dạ trực tiếp đi về hướng cửa thành, vừa đi vừa nói:

- Các ngươi không phải đối thủ của ta, cho nên không bắt được ta đâu, hiện giờ ta còn không muốn đại khai sát giới, mời các ngươi ngàn vạn không nên hành động thiếu suy nghĩ, không nên ép ta ra tay.

Thanh âm lạnh lùng như hàn băng, khí tức phát ra càng tràn ngập hàn ý vô biên, khiến cho tất cả các binh sĩ, toàn bộ đều nhìn không được phải rút về, trong lúc nhất thời, không người nào dám tiến lên, cứ trơ mắt ếch ra nhìn Thần Dạ đi vào trong Đế Đô.

- Đội trưởng, chúng ta thật sự không động thủ sao?

Thẳng đến sau khi bóng lưng Thần Dạ biến mất, mới có một binh sĩ cẩn thận nói.

- Chúng ta động thủ thì đã sao? Bất quá chỉ là chịu chết thôi! Hắn đã trở về rồi, những chuyện khác cũng không đến phiên chúng ta quản nữa, lập tức truyền tin tức đi, nhiệm vụ của chúng ta cũng xong rồi!

- Vâng

Lập tức có binh sĩ nhanh chóng chạy vào thành, hương đi chính là chỗ hoàng cung.

Bên ngoài Trấn Quốc Vương Phủ, nhìn qua tấm giấy niêm phong cực lớn kia, Thần Dạ nhịn không được Xùy~~ cười to, nhưng đồng thời cũng khiến hắn hiểu được, trong thế gian trắng đen điên đảo, thiện ác chẳng phân biệt được, cũng không phải hoàn toàn là ngoài ý muốn, mà là dùng thực lực để nói chuyện!

Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, nếu một ngày kia, mình có thể dẫm nát hoàng cung dưới chân, vậy thì tất cả những gì áp lên đầu Thần gia lúc này đều sẽ tự động được cởi bỏ.

Trái lại, vậy thì Thần gia sẽ phải vĩnh viễn lưng đeo bêu danh không cách nào rửa sạch.

Binh sĩ canh giữ ở trước cổng chính phủ đệ, rõ ràng thông minh hơn những binh lính kia nhiều, mắt thấy Thần Dạ đến gần, bọn hắn chỉ xem như không thấy, chỉ sau khi Thần Dạ đẩy cửa đi vào mới có người tiến đến mật báo.

Cảm thụ được hương vị đìu hiu lộ ra trong phủ đệ, dù cho Thần Dạ đã sớm chuẩn bị tâm lý thì lúc này cũng không khỏi tức giận. . . . May mắn, cũng không cảm ứng được vị đạo huyết tinh ở trong không gian, nếu không, hắn chỉ sợ sẽ nổi giận.

Đi khắp mỗi một chỗ trong nhà, Thần Dạ phát hiện, trong nhà không hề có chút loạn, không có dấu hiệu bị người di động qua, ngay cả chút phá hư cũng không có, điều này hiển nhiên là lúc hoàng thất phái người đến Thần gia, nhừng người thân kia của mình cũng không phản kháng. . . .

Lông mày Thần Dạ bất giác nhíu chặt lại, nộ khí cũng lộ rõ trên mặt.

Trước khi rời đi, lão gia tử từng chính miệng đáp ứng mình, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chỉ cần có lão nhân gia ông ta ở đây, như vậy, Thần gia sẽ bình yên vô sự!

Tuy rằng đoạn đường này tới, nghe qua vô số đồn đãi, nói mọi người Thần gia đều bị hoàng thất giam ngắn hạn, chờ đợi chém đầu. . . . Nhưng Thần Dạ không tin, cho rằng đây là lời hoàng thất cố ý phát ra, mục đích chính là muốn ép mình trở về Đế Đô.

Thần Dạ đương nhiên không lý nào không trở lại, nhưng lão gia tử, vì sao lại thất tín với mình.

Trong lúc này, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lại khiến cho lão gia tử cam nguyện bị bắt, cam nguyện mạo hiểm Thần gia bị diệt cũng không đáng phản kháng?

Chẳng lẽ nói, mình trọng sinh mà đến, thứ thay đổi chỉ là vận mệnh của riêng mình thôi sao?

Thần Dạ im ắng nộ cười, bỗng nhiên nghiêng người nhìn lại, chỗ đó, là chỗ hoàng cung.

- Hiện giờ, có lẽ có rất nhiều người đang đợi ta, nếu ta đã trở về rồi, như vậy, cũng nên đi gặp bọn họ rồi. Ân oán giữa Thần gia và hoàng thất, có lẽ tại lúc này không cách nào triệt để giải quyết, nhưng, có lẽ cũng nên có một kết thúc rồi.

Rời khỏi nhà, Thần Dạ liền hướng về phía hoàng cung cấm địa mà đi, trên đường đi, thân ảnh không che dấu, như muốn quang minh chính đại xông vào hoàng cung một lnaf, mà bước chân của hắn cũng không gấp không vội, phảng phất như đi dạo vậy!

Ở Đế Đô Hoàng Thành, Thần Dạ đại danh đỉnh đỉnh, có lẽ không có khả năng mọi người đều biết hắn, nhưng người biết hắn số lượng cũng không ít, hiển nhiên Thần Dạ một mình một người tiến về phía hoàng cung, những người thấy việc này sâu trong đồng tử đều nhịn không được lộ ra hào quang khác thường, không rõ là lo lắng hay đang cười nhạo nữa.

Trên đường lớn, Thần Dạ chậm rãi đi tới, đối những ánh mắt kinh ngạc kia, hắn xem như không thấy, bước chân vẫn không nặng không nhẹ, bộ dạng như nhàn nhã đi bộ vậy, khiến cho trong thân ảnh đơn bạc cuảh ắn để lộ ra thong dong và bình tĩnh.

Chuyện đã đến mức này, mặc kệ trong lòng phẫn nộ thế nào, tóm lại cũng đã thành sự thật, hắn hiện giờ phải làm không phải là phát tiết tất cả hậm hực và bi khái trong nội tâm, mà là, muốn bảo trì một phần tỉnh táo đặc biệt, đi ứng phó chuyện sắp xảy ra.

Từ nhỏ đã sinh hoạt trong Đế Đô Hoàng Thành, Thần Dạ lại đột nhiên phát hiện, thì ra mình đối với tòa thành trì này vẫn cực kỳ lạ lẫm, nhiều năm qua, đều chưa từng hảo hảo xem qua một lần.

Phần đông cửa hàng hai bên đường lớn, đám người lui tới không thôi, cùng với trong đám người, những cao thủ đại ẩn trong thành thị kia. . . .

Trong những sự lạ lẫm này, Thần Dạ cũng trông thấy những thứ mình quen thuộc, đối mặt với những ân cần và sốt ruột kia, hắn đều nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra nụ cười tự tin.

Những năm gần đây, sâu trong lòng thiếu niên này đã tự đeo trách nhiệm cứu vãn gia tộc và giải cứu mẫu thân lên lưng mình, vì đạt thành, hắn lẻ loi một mình, xông vào Thiên Địa mênh mông, đao kiếm trong huyết quang, mấy lần thừa nhận máu tươi tẩy lễ.

Tới hôm nay, mặc dù không thể lột xác như tằm phá kén, nhưng lòng của hắn lại càng thêm kiên định.

Thần Dạ cho tới bây giờ đều không tin mệnh, nhưng vào lúc này lại không thể không tín, lạc ấn mà trời xanh khắc lên thân mọi người, tựa hồ, cũng không dễ dàng bị xua tan như vậy. . . .

Nếu không phải vậy, sao lại có chuyện lặp lại phát sinh thế này?

Trong đầu, lập tức tràn ngập một cổ cảm xúc không hiểu. . . . Thần Dạ minh bạch, đây là không cam lòng sâu trong nội tâm hắn. Đó là không cam lòng sau khi một mực vẫn cố gắng, đến cuối cùng lại phát hiện thứ gì cũng không thay đổi.

Bất quá lúc này, ngoài không cam lòng ra, Thần Dạ cũng không xen lẫn các cảm xúc khác, bởi vì, sở dĩ còn không triệt để cải biến, là do mình cố gắng không đủ.

Nếu như tất cả đều quy cho vận mệnh, như vậy, đường tương lai sẽ càng thêm khó đi! Thần Dạ tin tưởng chính mình, nhất định có thể thay đổi Càn Khôn!

Lúc tia sáng mặt trời rốt cục đột phá đường chân trời, treo trên không trung thì Thần Dạ đã đến bên ngoài hoàng cung, đến trên quảng trường cực lớn kia.

Mà theo hắn đến, bầu trời vốn trong xanh lại phảng phất như có mây đen đè vậy, lập tức, khí tức áp lực vô tận như cuồng phong cuốn về phía chân trời, khiến, sắc mặt của mọi người, cũng nhịn không được trở nên ngưng trọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio