Âm Mị cười tủm tỉm nhìn Thần Dạ, ôn nhu nói:
- Không biết tin tức này có thể khiến các ngươi giúp ta một lần không?
- Đương nhiên!
Âm Mị cười nhạt một tiếng, mị nhãn như tơ, tư thế câu hồn đoạt phách lại xuất hiện.
- Nếu như công tử cảm thấy còn chưa đủ, thân thể của ta, công tử ngươi giờ vẫn có thể hưởng dụng!
Hôm sau, ánh mặt trời vừa ló!
Bên ngoài cửa thành, vô số người ra vào thình lình trông thấy chủ nhân bốn thế lực lớn của Hiên Quang Thành thường ngày khó mà gặp được và một ít cao thủ, giờ phút này, vậy mà ngay ngắn hội tụ ở đó.
Mà bọn hắn, tất cả đều cung kính nhìn qua ba người trước mặt
Cái này khiến người hiếu kỳ không thôi, đó là một thiếu niên, một nữ tử tuổi còn trẻ và một đứa bé con, đến cùng có tư cách gì đáng để bọn người Mạc Lăng Sơn phải làm vậy?
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, Mạc Lăng Sơn ôm quyền, thành khẩn nói:
- Công tử, cô nương, Linh Nhi cô nương, ba vị thỉnh bảo trọng, nếu có nhàn rỗi thì hãy quay lại Hiên Quang Thành chơi một chuyến.
- Ha ha, nhất định rồi!
Thần Dạ cười nói.
Lúc quay lại Đại Hoa Hoàng Triều, Hiên Quang Thành này đương nhiên phải ghé qua rồi.
- Thần công tử, Tử Huyên cô nương, đừng quên ước định giữa chúng ta!
Lúc này, Âm Mị cũng tiến lên nói, trên mặt đã không còn cảm giác hấp dẫn nữa, cũng lại lần nữa mang mặt nạ da người không chút thu hút, thật ra thế cũng khiến nàng lại lần nữa có được phong phạm chúa tể một phương.
- Hai năm sau, yên tâm, sẽ không quên đâu!
Tử Huyên thản nhiên nói, trong con mắt bình tĩnh thình lình có vô cùng hàn ý đang bắt đầu khởi động lấy, Âm Mị thấy thế thần sắc rung động, liền tranh thủ ẩn thân thể trong đám người, sợ người phía trước nhất thời tức giận lại đột nhiên ra tay đánh chết mình.
Đợi sau khi cảm thấy đã an toàn, trong lòng Âm Mị lại thầm hận, chuyện xảy ra tối qua Thần Dạ chết tiệt sao lại nói rõ ràng cho Tử Huyên biết chứ?
Nàng nào biết, Thần Dạ chỉ nói giao dịch mà Âm Mị đưa ra, những thứ khác cũng không nói tới một chữ, nhưng với người thông minh như Tử Huyên, lại dùng sự mẫn cảm của nữ tử, sao lại không cảm ứng được trên người Thần Dạ có khí tức của nữ nhân lưu lại chứ?
Sau khi đơn giản nói cáo biết mọi người, Thần Dạ ôm lấy Linh Nhi, cùng Tử Huyên rất nhanh rời đi.
Nhìn qua một đạo thân ảnh trong đó không ngừng đi xa, trong đám người, Mạc Vô Hành há hốc mồm, giống như muốn hô một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn khép miệng lại, vĩnh viễn chôn lời muốn nói ở trong lòng.
- Mạc Vô Hành, trong lòng đang nghĩ gì thế?
Biết con không ai khác ngoài cha, Mạc Vô Hành muốn i gì, Mạc Lăng Sơn rất rõ, chỉ tiếc, hắn càng hiểu rõ ý nghĩ này của con mình quá mức không thực tế!
Vỗ vỗ đầu vai Mạc Vô Hành, Mạc Lăng Sơn cũng không đành lòng đả kích nhi tử, trầm tư nói ra:
- Vô Hành, ngươi bây giờ còn trẻ, còn có nhiều thời gian, nếu ngươi thật sự muốn, như vậy, từ nay về sau hãy đặt tất cả tinh lực vào việc tu luyện đi!
- Nử tử như thế, người bình thường ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có đâu.
Mạc Vô Hành nặng nề gật đầu, nói:
- Phụ thân yên tâm, ta về sau sẽ cố gắng, không phải là vì nàng, ta cũng phải vì tương lai của Mạc gia mà nỗ lực.
Nghe vậy, Mạc Lăng Sơn trấn an cười to:
- Tốt, tốt, đây mới là nhi tử của Mạc Lăng Sơn ta, về nhà thôi!
Rời khỏi Hiên Quang Thành, Thần Dạ và Tử Huyên càng đẩy nhanh tốc độ, tuy rằng Tử Huyên đạt đến cảnh giới Lực Huyền, đã có thể ngự không phi hành, bất quá, thực lực của nàng, còn không cách nào mang theo hai người Thần Dạ và Linh Nhi xuyên thẳng qua y hư không, bởi vậy nên chỉ có thể đi đường bộ.
- Tử Huyên, ngươi đã từng đến qua Thiên Ma Tông cựu địa, như vậy, ngươi cảm thấy lời Âm Mị có mấy phần có thể tin?
Trong lúc chạy đi Thần Dạ hỏi.
Nếu như lời Âm Mị là thật thi đối với Tử Huyên quả thật chính là một hồi tạo hóa không tệ.
Không đề cập tới hai thứ chí bảo kia có thể trợ giúp tu vị Tử Huyên tăng lên bao nhiêu, nhưng chỉ riệng sự hiện hữu của bọn nó có thể khiến Tử Huyên chính thức luyện hóa được chân hỏa mà nàng có được từ Thiên Ma Tông thì đó cũng đã là một hồi tạo hóa không tệ rồi.
Tử Huyên nhìn Thần Dạ, ánh mắt hơi có chút âm trầm, thản nhiên nói:
- Vào lúc ấy, ta quả thực cảm ứng được có thứ gì đó khác tồn tại, bất quá lại không cách nào cảm ứng được vị trí cụ thể, chỗ đó có kết giới thập phần cường đại, chỉ sợ cho dù ta có tìm được thì cũng không vào được!
Nói như vậy, lời Âm Mị hẳn sẽ khôn gsai. . . Nhưng ngư khí Tử Huyên nói chuyện lại khiến cho Thần Dạ không khỏi ngượng ngùng cười cười, hắn hoàn toàn hiểu rõ, đêm qua lúc tìm đến Tử Huyên, mình tuy không nói gì nhưng nàng thật sự rất tức giận.
- Khanh khách, Đại ca ca, mẹ vẫn còn tức giận ah!
Tiểu Linh Nhi trong ngực cười nhẹ.
Liếc Tử Huyên, Thần Dạ lập tức nói:
- Linh Nhi, có cách nào khiến mẹ ngươi không tức giận nữa không?
Linh Nhi tinh quái lúc này cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, giống như đang vì mẹ nàng mà ôm chuyện bất công của thiên hạ vậy:
- Nói đến thì Âm Mị kia không phải người tốt, Đại ca ca ngươi lại trêu chọc nàng, đừng nói là mẹ, mà ngay cả ta cũng tức giận, ai quản ngươi chứ?
- Ách?
Thần Dạ lập tức liên tục cười khổ:
- Cái kia, cái kia. . . . Linh Nhi, ta cũng không phải cố ý đâu, hơn nữa, ta cũng không biết, nàng biết làm những chuyện khác người này, Nếu như ta biết trước thì trước khi nàng tiến vào ta đã một cước đá nàng ra ngoài rồi!
- Ai mà tin chứ?
Linh Nhi vẫn vểnh miệng như trước.
-. . . . .
- Thần Dạ, lời Âm Mị nói ta chỉ tin được một nửa.
Sau khi trầm mặc một lát, Tử Huyên nói.
Thần Dạ nhướng mày:
- Một nửa, có ý gì?
Tử Huyên trầm giọng nói:
- Trong khu vực khổng lồ kia, có kết giới cường đại thủ hộ, lại nói tiếp, ta có thể đi ra, hoàn toàn là nhờ may mắn, hiện giờ nhớ tới, có lẽ là do lực lượng bản thân ta, cùng với Linh Nhi.
Thần Dạ chợt sáng tỏ ý của Tử Huyên, thanh âm cũng hơi hơi lạnh lẽo, nói:
- Đã có kết giới cường đại thủ hộ, vậy Âm Mị phải chăng có thể hóa giải nó? Nếu như nàng có thể hóa giải, đồ vật bên trong, chỉ sợ cũng không tới phiên chúng ta a?
- Đúng là ý này!
Tử Huyên gật gật đầu, nói:
- Cho nên, hai năm sau, tông phái đại bỉ giữa Âm Quỳ Tông và Âm Liên Tông rất có thể, sẽ là một hồi âm mưu không muốn người biết...!
- Cho dù có âm mưu, vậy cũng không đi không được!
Thần Dạ nở nụ cười, lần này là vi Tử Huyên.
Cho dù Âm Mị có thể sẽ có chỗ giấu diếm, có lẽ đó thật là một âm mưu thật lớn, nhưng đối với Tử Huyên mà nói, vẫn là một hồi cơ duyên, cũng không thể bỏ lữ vậy được.
Về phần cái gọi là âm mưu. . . . Vậy cũng phải xem bổn sự mọi người.
Trong thời gian kế tiếp, Thần Dạ và Tử Huyên cũng thả chậm tốc độ chạy đi, cơ hồ là không biết ngày đêm, đi gấp ngày đêm như vậy dù là Thần Dạ cũng có chút không chịu nổi.