Đế Quân

chương 118: thiên lâm địa huyễn hương! (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chỉ có thể liều mạng a!

Thần Dạ hít vào một hơi thật dài, chỗ sâu trong con ngươi có mục quang dữ tợn như dã thú hiện ra, cùng lúc đó tiểu đao chậm rãi giơ lên, lấy hết toàn lực của hắn cùng với năng lượng mượn được từ chỗ của tiểu đao hợp thành một đao...

- Thần Dạ, ngươi tuy là ưu tú vô cùng, nhưng ngươi bây giờ ngay cả tư cách liều mạng với ta cũng không có!

Cách đó không xa, Vân Thái Hư quát lên một tiếng chói tai, tay nắm chặt lại, chợt động một cái, nhất thời một cỗ lực lượng vô tận xuyên qua thiên địa, phá không mà đến, gào thét một tiếng trực tiếp tiến vào trong hư không ngưng cố kia, chợt ở thời điểm một đao kia của Thần Dạ còn chưa đánh xuống đã nặng nề oanh kích ở trên ngực hắn.

- Phác xích!

Máu tươi như nước, lại cũng không cách nào áp chế được mà phun ra, thân ảnh của Thần Dạ lại càng giống như chim gãy cánh hướng nơi xa hơn rơi xuống.

- Xuy!

Thân thể của Vân Thái Hư điện xạ mà ra, người chưa đến nhưng lòng bàn tay đã là hướng tới thân ảnh phái dưới nặng nề áp xuống.

Một cáo bàn tay khổng lồ hóa hình mà ra từ trên trời giáng xuống đem địa phương xung quanh Thần Dạ biến thành một mảnh đất âm u!

- Vân Thái Hư, ngươi mượn lấy lực lượng của Hoàng Đế đối với các đại gia tộc đều là thẳng tay mà làm, nhưng mà ngươi vẫn là không biết lực lượng chân chính của U Minh thiết vệ chúng ta?

Ở thời điểm bàn tay khổng lồ kia còn chưa ép xuống, U Minh thiết vệ năm người đã là xuất hiện ở trước người Thần Dạ, mắt nhìn người phía trước, năm người ngửa mặt lên trời cười to, từng cỗ huyền khí năng lượng hỗn loạn ở trong thân thể bỗng nhiên bắt đầu dũng động trong không gian.

Ở bên trong từng cỗ huyền khí hỗn loạn này đều là ẩn chứa từng tia vị đạo tử khí, mà nhãn đồng của U Minh thiết vệ năm người nhất thời lạnh như băng, phảng phất bọn họ đã biến thành tử thần.

- Bất quá là muốn tự bạo mà thôi, còn có chỗ gì đặc biệt?

Lời tuy là như thế, thần sắc của Vân Thái Hư cũng là ngưng trọng một chút, hiển nhiên muốn chính diện đối mặt với tự bạo của ngũ đại Sơ Huyền thất trọng cao thủ, lấy thực lực của hắn cũng là có úy kỵ.

- Tự bạo?

Người cầm đầu U Minh thiết vệ lạnh lùng cười một tiếng, quay đầu lại nhìn Thần Dạ đang trọng thương, sau đó liền xoay người quát lên chói tai:

- Các huynh đệ, các ngươi có sợ hay không?

- Không sợ, chỉ cần có thể để cho tiểu thiếu gia còn sống rời đi, làm bất cứ chuyện gì đều là đáng giá.

- Tốt, đây mới là hảo huynh đệ của ta!

Người cầm đầu ki lại lần nữa cười to:

- Huynh đệ chúng ta, tình duyên kiếp này đã hết, liền mong ở kiếp sau trở thành hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử!

- Đại ca, đến đây đi!

- Tốt!

Một chữ tốt vừa dứt, trong cơ thể năm người, năng lượng huyền khí hỗn loạn xông ra càng ngày càng nhiều, mà tử khí cũng là phát ra càng nồng nặc, sau một cái chớp mắt rõ ràng cảm ứng được năm đạo tử khí rốt cuộc ở trên đỉnh đầu của bọn hắn ngưng tụ thành một đạo.

Hóa thành một đạo tử khí không chỉ có càng thêm nồng nặc, từ đó cũng có thể cảm nhận được lực lượng hủy diệt cực hạn, ở dưới chỗ này, không gian xung quanh năm người giống như là pha lê, trong lúc mơ hồ bắt đầu vỡ vụn ra.

- Vân Thái Hư, một chiêu này của chúng ta ngươi lại là rõ ràng hay không?

Sắc mặt của Vân Thái Hư liền biến đổi!

- Năm vị thúc bá, còn chưa tới một bước sơn cùng thủy tận kia, các ngươi lại hà tất làm như vậy?

Thân hình cả năm người run lên, chỉ thấy Thần Dạ mới vừa rồi còn nằm trên mặt đất không biết sống chết cư nhiên vào lúc này thật giống như hoàn hảo không tổn hao gì mà đi tới giữa bọn họ.

Giờ khắc này ngay cả ánh mắt của Vân Thái Hư đều có chút dại ra.

Một kích vừa mới kia của hắn, hắn tự tin đừng nói là Thần Dạ, chính là Sơ Huyền cửu trọng đỉnh phong, thậm chí là cao thủ Trung Huyền cũng sẽ không có kết quả quá tốt.

Thần Dạ sở dĩ không chết đơn giản là dựa vào thân thể cường hãn mà Giao Long thể đưa đến, ở trong thời gian bốn năm bỏ không, hắn kiên trì không ngừng tu luyện cố nhiên không phải là tích súc huyenf khí, tất cả huyền khí luyện hóa tới cũng là dùng để cường hóa thân thể.

Đoạn thời gian gần đây mượn lấy năng lượng của tiểu đao, Giao Long thể đã dần dần đi lệch phương hướng nguyên lai, tự nhiên độ cường hãn của thân thể càng thêm bền bỉ.

Mà Thần Dạ chính mình hiểu được, một kích mới vừa rồi kia có tiểu đao làm giảm hơn phân nửa lực trùng kích.

Thần Dạ hiện tại dĩ nhiên vẫn là trọng thương trong người, nếu không khí tức của hắn sẽ không hết sức rối loạn, ngay cả hô hấp cũng rất miễn cưỡng, nhưng một đầu tóc xám kia giờ phút này lại toàn bộ tuyết trắng một mảnh, thật giống như bao trùm lên một tầng bạch tuyết.

Ngay cả nhãn đồng của hắn lúc này cũng mất đi màu sắc đen nhánh, còn dư lại chỉ có một màu tuyết trắng giống như là mái tóc kia!

- Tiểu thiếu gia?

Thần Dạ cười nhẹ, nụ cười này bây giờ nhìn lại thế nhưng có cảm giác vô cùng tang thương:

- Ta nói rồi, muốn cùng các ngươi đồng sinh cộng tử, nếu các ngươi chết rồi, chẳng lẽ không phải cũng là muốn ta chết với các ngươi sao?

- Tiểu thiếu gia...

Thần Dạ khoát khoát tay nói:

- Các ngươi chauanr bị, ta sẽ đem hắn bức lui, sau đó các ngươi mang ta rời đi, đừng chần chờ, đừng do dự.

Lời vừa dứt, thân ảnh của Thần Dạ xuất hiện ở trước mười thước của Vân Thái Hư, đao ở trước người, bạch quang sáng chói đem toàn thân đều bao phủ lại, trong phút chốc lăng lệ xuất hiện khiến cho không gian đều ngạnh sinh sinh bị phách thành hai nửa.

- Vân Thái Hư, đón thêm của ta một đao!

Mắt thường có thể thấy được đao ở trong tay Thần Dạ rõ ràng là một thanh tiểu đao cuối cùng biến thành mtoj thanh trảm đao sắc bén, một đao lăng không đánh xuống.

Đao mang lược không, vô kiên bất tồi!

- Hắc! Bất kể hôm nay ngươi có bao nhiêu lá bài tẩy, ngươi đều chết chắc rồi!

Đối mặt với một đao kia, Vân Thái Hư như cũ vô cùng tự tin, quyền kình như núi nặng nề đập tới.

- Oanh!

Một cỗ năng lượng rung động đáng sợ như cuồng phong tịch quyển mà ra, khi lao ra khỏi phiến khu vực này tất cả kiến trúc bị bao phủ vào lập tức sụp đổ trở thành phế tích!

Trong miệng Thần Dạ ngòn ngọt, lần nữa máu tươi phun trào ra, cả ngời hắn phảng phất tất cả khí lực đều hao hết, mềm nhũn ngã xuống, bất quá khi hắn nhìn thấy ở dưới cách tuyệt của phiến hỗn loạn kia, ngay cả Vân Thái Hư cũng không dám tùy ý bước qua một bước, trên khuôn mặt của hắn liền hiện ra một nụ cười.

U Minh thiết vệ năm người đã sớm chuẩn bị, phi thân mà lên, ôm lấy Thần Dạ giờ phút này thật giống như là bộ xương, trong mắt năm người nhỏ ra nước mắt, không dám hỏi nhiều, không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng huongs về phía Thần gia mà bay vút qua.

- Vạn Kiếm cổ trận!

Theo Vân Thái Hư liên tục gầm lên, U Minh thiết vệ năm người chợt nhìn thấy trên bầu trời nhất thời có một phiến đen ngòm, vô số đạo khí tức bén nhọn giống như thủy triều liên miên không dứt từ trên bầu trời bạo lướt mà đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio