"Đại nhân, người xem, Vương tướng quân đã treo đèn lồng lên rồi!" Một sĩ binh ghé vào bên tai Tần Trùng nhẹ giọng nói.
Tần Trùng nghiêng đầu, nheo mắt nhìn lại, tuy bọn hắn cách doanh trại quân mình hơn mười dặm, nhưng trong đêm tối, đèn lồng lớn màu đỏ vô cùng dễ làm người khác chú ý, hắn có thể thấy rõ ràng ba ánh sáng to màu đỏ.
Tần Trùng càng tập trung chú ý ở phía trước, tiểu đội kỵ binh dưới trướng đều trốn ở đằng sau một ngọn đồi tuyết, mà chính hắn tức thì mang theo ba binh sĩ có thuật bắn tên cực tốt, nằm sấp trên đồi tuyết, phòng ngừa trinh sát địch quân.
Lần mạo hiểm thứ nhất là do một nhóm bốn người tạo thành tiểu đội trinh sát vượt qua bên cạnh đồi tuyết, lúc ấy chỉ cần có một người phát ra âm thanh hoặc một con chiến mã phì mũi, tất nhiên sẽ khiến toàn bộ tiểu đội kỵ binh đều bị bộc lộ, diệu kế của thống lĩnh đại nhân cũng sẽ hóa thành bọt nước! Lúc đó tâm trạng Tần Trùng như muốn nổ tung, may mắn cuối cùng chỉ là kinh sợ mà không nguy hiểm, tiểu đội trinh sát đó dùng tốc độ rất nhanh phóng ngang qua đồi tuyết tuyết đồi.
Còn có một lần nữa thì có nguy hiểm mà không kinh sợ. Một trinh sát bộ lạc Phi Ưng vọt thẳng về phía đồi tuyết, Tần Trùng lập tức ra lệnh, hai người bắn người, hai người bắn ngựa, gọn gàng mà linh hoạt quật ngã tên trinh sát này. Mặc dù người đã bị giết, nhưng còn phải hủy thi diệt tích. Vạn nhất bị những trinh sát còn lại chứng kiến thì sẽ hỏng hết, kết quả vào lúc vận chuyển 'thi thể' đối phương, tên trinh sát còn chưa chết hẳn đột nhiên chống cự, rút dao găm đâm trúng bả vai một binh sĩ. Nếu như không phải gã binh sĩ bị đâm theo bản năng tránh người một cái, một đao kia sẽ chuẩn xác đâm trúng cổ.
Sau này không còn tên trinh sát nào tiếp tục quấy rối bọn hắn, nhất là hiện tại, đại bộ phận trinh sát bộ lạc Phi Ưng đều đã tiến đến phụ cận doanh trại quân Nam, nơi này có vẻ gió êm sóng lặng.
"Đại nhân, đèn lồng hạ xuống rồi" Một binh sĩ hạ giọng hưng phấn kêu lên.
Tần Trùng giương mắt nhìn lên, hắn đã nhìn thấy ba ngôi sao đỏ đang dần dần hạ xuống, thời cơ đã đến! Tâm trạng Tần Trùng sôi trào lên. Hắn tuổi đã tòng quân, đi lính ở Giáp Tích quan, có không ít chiến tranh cùng bộ lạc Phi Ưng, thế nhưng khi đó chỉ có phòng thủ và phòng thủ, hắn từ một binh sĩ bình thường thăng làm ngũ trưởng là bởi vì hắn đứng ở trên lâu thành dùng tên bắn chết một tên Bách phu trưởng khiêu khích, quân đội Cơ Chu quốc có rất ít cơ hội ra khỏi thành nghênh chiến.
Loại chiến trường này giống như đặc biệt chuẩn bị cho chiến sĩ bộ lạc Phi Ưng chiến sĩ, tập kích, cường công, đánh đêm, phá doanh, khiêu khích, chiêu thức của bọn chúng chồng chất, anh hùng đều là người của bộ lạc Phi Ưng, mà tướng sĩ Cơ Chu quốc chỉ có thể đứng ở trên thành lâu nhẫn nhịn, phòng thủ.
Hôm nay rốt cục đến phiên ta sao? Tần Trùng nắm chặc thương nhọn trong tay, mũi thương khẽ run rẩy, dùng một tiểu đội kỵ binh chín mươi người, đánh lén khinh kỵ cận vệ của hùng ưng thảo nguyên Trát Mộc Hợp? Đây là một loại kiêu ngạo! Chỉ cần suy nghĩ một chút, Tần Trùng đã không có cách nào khống chế được tâm trạng kích động. Dù hôm nay ta chiến chết ở chỗ này, cũng không uổng công cuộc đời này.
"Đi theo ta!" Tần Trùng thấp giọng ra lệnh, đây là điều khác nhau căn bản nhất giữa tướng lãnh bình dân với tướng lãnh quý tộc. Đại bộ phận tướng lãnh bình dân khi hạ lệnh đều nói: "Đi theo ta!", mà đại bộ phận quý tộc tướng lãnh tức thì biết nói: "Xông lên cho ta!" Tuy ý nghĩa trong lời nói khá giống nhau, nhưng mang tới dũng khí cùng chiến ý cho các tướng sĩ lại khác hẳn nhau.
Một tiểu đội kỵ binh lẻ loi trơ trọi, chạy chầm chậm thành một vòng lớn, một mực vây quanh phía sau quân doanh hậu phương của Trát Mộc Hợp. Cùng với động tác ra hiệu của Tần Trùng, tốc độ của tiểu đội kỵ binh đã bị kìm nén tới mức bực bội, giống như một mũi tên nhọn vọt thẳng tới quân doanh Trát Mộc Hợp.
Nhanh! Mau nữa! Tần Trùng ra sức quật chiến mã, năm trăm bước. . . bốn trăm bước. . . . Giờ phút này có không ít vải bố buộc vào vó ngựa đã bị rơi ra ngoài. Tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn, khivọt tới còn cách hai trăm bước, bên trong quân doanh của Trát Mộc Hợp rốt cục vang lên tiếng kèn báo động, Tần Trùng mãnh liệt móc ra bùi nhùi đánh lửa, nhóm lửa sau đó ngậm ngang trong miệng, để mặc cho ngọn lửa cháy bén lên mái tóc mình, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào địch doanh không nháy mắt.
Tần Trùng móc ra một mũi tên bọc vải dầu đen bóng, châm vào cây dẫn lửa, sau đó giương cung cài tên, mũi tên thiêu đốt giống như như ngôi sao băng bắn thẳng đến đại doanh của Trát Mộc Hợp. Theo sát phía sau, gần một trăm ngôi sao băng tạo thành cơn mưa sao băng, đổ ập xuống dưới.
Cổng đại doanh quân Nam lặng lẽ mở ra, không ít binh sĩ chạy ra ngoài di chuyển những hàng rào sừng hươu đặt ở phía trước quân doanh, thu dọn dây cản ngựa (giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương), lát tấm ván gỗ lên trên những hỗ cạm bẫy, dọn sạch chông sắt trên mặt đất. Đương nhiên, động tĩnh của bọn họ tuyệt đối không thể gạt được trinh sát thủ hạ của Mục Khắc, đám quân trinh sát này lập tức dùng tiếng kèn cảnh báo. Mục Khắc mang theo thân vệ của chính mình đi đến trước doanh trại quân Nam cẩn thận quan sát, dựa vào kinh nghiệm mấy chục năm chém giết trên chiến trường của mình, Mục Khắc lập tức kết luận quân Nam cũng không phải dương di chuyển, đây là đang chuẩn bị cho toàn quân xuất kích!
"Người tới, lập tức trở lại bẩm báo Đại Hãn , Nam quân. . . ."
"Đại nhân!" Tiếng la kinh hoảng của một tên trinh sát đã cắt đứt mệnh lệnh của Mục Khắc: "Đại doanh chúng ta. . . ."
Mục Khắc bỗng nhiên quay đầu lại. Từ xa gã đã nhìn thấy đại bản doanh bên mình đã bốc lên ánh lửa, đầu Mục Khắc ô...ô...ô...n...g một tiếng, địch tập kích? Thế nhưng sao quân Nam có thể vượt qua chính trinh sát của quân mình? Điều này tuyệt đối không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! !
"Đại nhân! Chúng ta làm sao bây giờ?" Một tên trinh sát lo lắng kêu lên. Cánh cổng đại doanh quân Nam mở rộng, bên trong lộ ra một đội kỵ binh hùng hổ, chuẩn bị đầy đủ, rất rõ ràng, nếu như bọn chúng tiếp tục trêu chọc ở chỗ này, chỉ có một con đường chết!
Mục Khắc quay đầu lại nhìn thoáng qua, gã hiểu rõ quân Nam có bao nhiêu kỵ binh, từ số lượng kỵ binh ở bên trong doanh trại quân Nam kia mà phán đoán, số lượng quân Nam đánh lén bản doanh nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua hai trăm người. Nghĩ đến đây, Mục Khắc ác nhìn gan bên cạnh sinh: "Thổi kèn! Tất cả bọn nhỏ đi theo ta!" Khi Mục Khắc gã bị Đại Hãn trách phạt lúc trước, gã muốn trước hết sẽ khiến cho đám kỵ binh quân Nam đánh lén đại bản doanh quân mình phải trả một cái giá lớn vô cùng nghiêm trọng!
Tần Trùng cũng không có ý tưởng hoang đường là dựa vào một tiểu đội kỵ binh mà có thể phá doanh, huống chi thống lĩnh đại nhân liên tục dặn dò hắn, chẳng những phải hoàn thành nhiệm vụ, mà còn phải tận lực mang theo các huynh đệ bình an quay về! Cho nên Tần Trùng lựa chọn đi xuyên ngang khi còn cách đại doanh Trát Mộc Hợp năm mươi mét.
Tần Trùng nghiêng người bắn ra mũi hỏa tiễn thứ năm, bởi vì hắn đã xông qua đại doanh của Trát Mộc Hợp, không chút chần chờ, Tần Trùng buông trường cung, cầm thương nhọn, hắn đã chứng kiến trinh sát địch quân đang tập kết, nhiệm vụ đánh lén đã hoàn thành viên mãn, nhiệm vụ còn lại chính là cố gắng hết khả năng đem các huynh đệ quay về.
Khi Trát Mộc Hợp từ trong soái trướng lao ra ngoài, nhìn thảm cảnh khắp đại doanh, y tức giận đến gần như hôn mê. Có tướng lãnh phản ứng đầu tiên chính là dẫn đầu đội ngũ xông ra đuổi theo chém giết, mà có tướng lãnh thì lại tổ chức cứu hoả, tướng lãnh hỗn loạn khiến cho các binh sĩ cận vệ lâm vào tình cảnh không biết làm thế nào.
"Niêm Hãn, mang theo hai bách nhân đội đi theo ta, Sát Cáp Nhĩ mang theo những người còn lại cứu hoả!" Trát Mộc Hợp hét lớn một tiếng, nhảy lên chiến mã do thân vệ dắt tới: "Bọn nhỏ, đi!"