"Chúng ta phải làm gì?" Cơ Thắng Tình nhìn Tiền Bất Ly với ánh mắt mong chờ.
Tiền Bất Ly liếc mắt nhìn mấy võ tướng hỏi: "Mọi người có ý kiến gì?"
Giả Thiên Tường nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lão dùng động tác của mình để ám chỉ công chúa. Nửa phía trước, vẫn là Giả Thiên Tường lão và Tiền Bất Ly đối thoại, lúc này nên đến phiên Cơ Thắng Tình phát huy.
Cơ Thắng Tình ho nhẹ một tiếng, nói: "Hiện tại có ba loại ý kiến, loại ý kiến thứ nhất là chủ động xuất chiến! Mặc dù khinh kỵ cận vệ của bộ lạc Phi Ưng là kỵ binh vô cùng tinh nhuệ, nhưng bọn chúng đã hao tổn nghiêm trọng trong tấn công, huống chi bọn chúng còn công kích binh sĩ đóng ở mỏ vàng trước tiên, giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm! Chính bọn chúng đã bị thương vong cũng không nhỏ! Ngoại trừ những điều này thì vẫn còn một nhân tố trọng yếu, khinh kỵ cận vệ vượt qua cả một sông băng, khi ở trên sông băng, bọn chúng không thể nào có thời gian nghỉ ngơi, hồi phục, hơn nữa sau một trận chiến đấu tàn khốc, bọn chúng đã mệt nhọc tới cực điểm! Nếu như chúng ta có thể tập trung binh lực đi đánh lén, mới có thể chiếm giữ thượng phong! Ừ. . . . Đây là ý kiến của Nhiệm Soái tướng quân."
"Loại ý kiến thứ hai là phòng thủ! Vương Thụy đã thành công hủy diệt cầu treo, chặt đứt tiếp tế của bọn chúng, cho chúng ta có được ưu thế, chúng ta đương nhiên muốn lợi dụng ưu thế này! Chỉ cần chúng ta có thể theo phòng thủ thành phố, kéo dài thêm mấy ngày, kéo dài đến khi bọn chúng không chịu nổi! Đến lúc đó, thắng lợi sẽ dễ dàng rơi vào trong tay chúng ta. Đây là ý kiến của Đỗ Binh tướng quân."
"Loại ý kiến thứ ba là ngay lập tức lui binh! Bộ lạc Phi Ưng dù hao tổn lớn hơn nữa, cũng mạnh hơn rất nhiều so với chúng ta không hề có chuẩn bị. Hơn nữa hiện tại chúng ta chỉ nhìn thấy âm mưu trồi lên mặt nước, chúng ta không cách nào thấy rõ dưới mặt nước có cái gì! Mạo hiểm cử binh đối đầu với chúng, chẳng nhanh chóng thoát ly chiến trường! Đây là ý kiến của bá tước Giả Thiên Tường cùng đội trưởng Vương Thụy."
Tiền Bất Ly liếc mắt nhìn Vương Thụy, người này vừa có tài năng lại không biết sợ! Vương Thụy cũng không phải là người hèn nhát. Từ việc hắn dẫn đầu đội tuần tra liều chết hủy diệt cầu treo cũng có thể thấy được đảm lượng của hắn. Từ ý kiến rút lui mà hắn đưa ra thì có thể thấy được hắn rất cẩn thận, hắn cũng không bị đại công của mình mà choáng váng đầu óc! Tuy quan hàm của hắn thấp nhất, thế nhưng trong mắt Tiền Bất Ly, Vương Thụy là một nhân tài!
Giả Thiên Tường nói tiếp: "Ta giải thích một chút, địa điểm cất giữ vàng, cũng không ở bên trong Tuyết Nguyên thành, cho nên chỉ cần chúng ta có thể bình yên mang theo công chúa rời khỏi nơi này, chẳng khác nào làm thất bại âm mưu của bộ lạc Phi Ưng!"
Bầu không khí trong phòng nghị sự tạm thời yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Tiền Bất Ly. Đương nhiên, ngoại trừ Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường, ánh mắt của những người khác không thế nói là thân thiện, bọn hắn không thể ngờ rằng vì sao công chúa điện hạ cùng bá tước đại nhân lại tin tưởng người tuổi trẻ kia.
Tiền Bất Ly trầm mặc một hồi rồi nói: " Ở bên trong Tuyết Nguyên thành có bao nhiêu binh lực có thể thuyên chuyển?"
Giả Thiên Tường nói: "Cộng thêm những kỵ binh trốn về, chúng ta có thể một lần nữa xây dựng một đại đội kỵ binh ngàn người, chúng ta cũng có thể triệu tập đội tuần tra cùng đội canh gác trong thành, chúng ta còn có hơn hai ngàn bộ binh."
"Bọn hắn có kinh nghiệm chiến đấu hay không?"
"Cái này. . . . có một bộ phận binh sĩ đã tham gia chiến đấu."
"Một phần là bao nhiêu? Ta cũng cần con số xác thực!"
Thần sắc Giả Thiên Tường có vài phần xấu hổ, lão nói: "Một bộ phận rất ít, thế nhưng ta có thể cam đoan, bộ đội của ta vẫn được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc"
Một lần nữa Tiền Bất Ly lại trầm ngâm, lúc này đây ánh mắt của hắn không còn tiếp tục chăm chú nhìn vào sa bàn mà ngược lại nhìn lên trần nhà tới mức xuất thần, có lẽ đang tính toán cái gì đó.
"Quân tình khẩn cấp, mời các hạ không nên chậm trễ thời gian!" Một võ tướng bất mãn với Tiền Bất Ly lạnh lùng nói.
"Đã không còn kịp rồi." Tiền Bất Ly cười nhạt một tiếng, nói: "Ta phản đối đề nghị thứ nhất."
"Vì sao?"
"Tất cả mọi người đều từng trải qua, đó chính là lần đầu tiên của nam nhân đều lóng ngóng mà khẩn trương, hơn nữa khả năng cứng rắn không được bao lâu sẽ mềm xuống. . . ."
Dù lúc này bầu không khí trong phòng nghị sự vô cùng ảm đạm, những tràng cười lớn vẫn vang lên, Giả Thiên Tường dở khóc dở cười nhìn Tiền Bất Ly, mà Cơ Thắng Tình đỏ bừng mặt, đầu rủ xuống thấp nhìn mũi chân của mình không nói câu nào.
Thần sắc Tiền Bất Ly lạnh lẽo. Hắn nói: "Ý của ta là, không nên chờ mong những binh sĩ chưa từng trải qua chiến trường! Nếu như quân ta chiếm được thế thượng phong, để cho bọn họ xông lên dệt hoa trên gấm thì còn có thể, nhưng một khi lâm vào khổ chiến, bọn họ sẽ lập tức tan vỡ! Khinh kỵ cận vệ của bộ lạc Phi Ưng cho dù tổn thất nghiêm trọng, cũng không phải là đối thủ mà binh sĩ không có kinh nghiệm có thể chống lại được, cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể đối chiến chính diện cùng bộ lạc Phi Ưng!"
"Về phần cố thủ thành, phương pháp này nhìn thì rất ổn thỏa, trên thực tế là điều nực cười!" Tiền Bất Ly lắc đầu: "Bọn hắn có thể xây dựng một chiếc cầu treo, có thể xây dựng chiếc thứ hai, tiếp tế của chúng sẽ đứt đoạn không tới vài ngày! Hơn nữa đừng quên bọn chúng đều là kỵ binh, nếu chúng thật sự không còn lương thực, chúng hoàn toàn có thể giết ngựa đỡ đói, chờ bọn chúng vượt qua cửa ải khó khăn, chúng ta sẽ rơi vào thảm cảnh!"
Đúng lúc này, Nhiệm Soái từ bên ngoài vội vã chạy vào, nói: "Điện hạ, bá tước đại nhân! Đồn biên phòng của chúng ta đã phát hiện tiền đội kỵ binh địch nhân! Không bao lâu nữa, địch nhân sẽ tiến tới Tuyết Nguyên thành!"
Nếu như nói Tiền Bất Ly rất cuồng nhiệt chiến tranh, vậy Cơ Thắng Tình cũng cuồng nhiệt sùng bái hắn, mỗi lần Tiền Bất Ly nói một câu, Cơ Thắng Tình đều một mực ghi nhớ tận đáy lòng. Sau khi nghe thấy tin tức bất ngờ, Cơ Thắng Tình lập tức đã có phản ứng, nàng nói: "Ngài. . . Ngài mới vừa nói không còn kịp, chẳng lẽ ngài đã dự liệu được là sau khi bọn chúng tấn công binh sĩ đóng ở mỏ vàng sẽ tiếp tục tấn công Tuyết Nguyên thành sao?"
Tiền Bất Ly cười cười, không trả lời Cơ Thắng Tình mà nói: "Ai có thể nói cho ta biết, tộc trưởng Trát Mộc Hợp của bộ lạc Phi Ưng là hạng người gì?" Nhiều khi, ra vẻ cao thâm so với hùng hồn lại càng có thể khiến cho người khác mơ màng.
Tin tức ngoài ý muốn này đã mang đến chấn động cực kỳ lớn. Đại bộ phận mọi người đắm chìm trong lo lắng đối với tương lai, Giả Thiên Tường là người khôi phục bình tĩnh nhanh nhất. Lão nói: "Trát Mộc Hợp là một người rất có năng lực, hắn đã từng tự xưng là 'Tiểu Càn Long' ! Thế nhưng bộ lạc Phi Ưng vốn sinh ra đã kém cỏi, trải qua. . . ."
"Ta không cần nhiều như vậy." Tiền Bất Ly khoát tay áo, nói: "Một chữ! Ngươi dùng một chữ để hình dung Trát Mộc Hợp!"
Giả Thiên Tường nở nụ cười gượng gạo, dùng một chữ để hình dung một người có độ khó rất lớn, Giả Thiên Tường nghĩ một lát rồi nói: "Điên cuồng! Thế nhưng dù thế nào đi nữa ngài đừng tưởng rằng Trát Mộc Hợp là một người cuồng vọng, người này dụng binh quỷ dị khó dò, nhiều lần giao chiến với các bộ lạc thảo nguyên, nhiều lần đánh bại cường địch, chiếm giữ thượng phong! Mà ngay cả thượng tướng Úy Trì Phong Vân Cơ Chu quốc ta, khi đối mặt với Trát Mộc Hợp, cũng chỉ có thể theo đóng chặt quan ải phòng thủ, không dám ra ngoài thành nghênh chiến."
"Ta biết rõ phải nên làm như thế nào rồi, không phải là một đại danh tướng sao. . ." mắt Tiền Bất Ly sáng rực lên, bất chợt hắn chủ đề: "Ta muốn quyền chỉ huy! !"
Giả Thiên Tường mỉm cười nhìn Cơ Thắng Tình, Cơ Thắng Tình dịu dàng đứng lên, nói: "Ta dùng danh nghĩa trưởng công chúa Cơ Chu quốc, tứ phong Càn. . . Càn. . . . Càn tiên sinh là thống lĩnh Tuyết Nguyên thành! Tất cả quân vụ, toàn bộ do Càn tướng quân quyết đoán! Nếu như người nào chống lại, lập tức trảm không tha!" Xem ra, Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường sớm đã thương lượng xem nên tứ phong cho Tiền Bất Ly như thế nào.
"Ta là Tiền Bất Ly, về sau công chúa điện hạ chỉ cần xưng hô tên ta là được" Tiền Bất Ly cảm thấy rất bất đắc dĩ. Không ngờ tới thế giới này còn phải sử dụng tên cũ của mình, có khả năng không thể sử dụng cái tên Tiễn Long rồi, lại không thể tùy tiện đưa ra một cái tên khác.
"Tốt, Tiền Bất Ly? Cái tên này thật có ý tứ." Cơ Thắng Tình che miệng cười, nói.
Tiền Bất Ly cũng không có tâm tình mà nghĩ tới chuyện đó, lâm trận đổi chủ soái vốn chính là tối kỵ trong quân, nhưng Tiền Bất Ly không thể không làm như vậy. Một chiến dịch quyết định thắng bại sắp diễn ra, ngoại trừ mình, Tiền Bất Ly không tin còn có ai có thể ngăn cơn sóng dữ này.
"Trong nội thành binh sĩ có sức chiến đấu yếu nhất là đội nào?"
Giả Thiên Tường nghĩ nghĩ: "Có lẽ là đội canh gác"
Cuộc đối đáp khá buồn cười, thân là một thống lĩnh quân đội, thống lĩnh sắp sửa chỉ huy chiến dịch, ngay cả lực lượng mà mình nắm giữ cũng không hiểu rõ, còn có thể giành được thắng lợi sao? Trong mắt mấy võ tướng trong phòng nghị sự đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
"Đỗ Binh nghe lệnh!" Tiền Bất Ly phát ra mệnh lệnh thứ nhất.
"Có!" Đỗ Binh đứng lên, cho dù trong lòng hắn vẫn không phục, bốn chữ 'Chém ngay không tha' của Cơ Thắng Tình vẫn còn đang quanh quẩn trong phòng nghị sự, hắn cũng không muốn bản thân mình trở thành bia ngắm lập uy của tân thống lĩnh.
"Tiền đội kỵ binh của địch nhân sắp tiến tới nơi, ngươi dẫn theo đội canh gác ra khỏi thành nghênh chiến."
"Ngài. . . . Ngài đang nói đùa sao? ?" Hai con mắt Đỗ Binh trợn thật lớn, gương mặt cũng coi như anh tuấn đã vặn vẹo được không còn hình dáng. Hắn nói: "Ngài để cho ta suất lĩnh đội canh gác nghênh chiến kỵ binh cận vệ? Căn bản là không thể đánh được! Những binh lính đội canh gác chỉ cần chứng kiến bóng dáng kỵ binh từ xa là sẽ lập tức tan vỡ bỏ chạy ngay!"
"Nếu như loại tình huống mà ngươi nói thật sự đã xảy ra, ta sẽ ghi cho ngươi một quân công hạng nhất." Tiền Bất Ly thản nhiên nói.
Đỗ Binh nắm hai đấm tay tới mức trắng bệch, con mắt như ác lang, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiền Bất Ly, sau một lúc lâu, hắn nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất, sau đó xoay người đi ra ngoài. Chúng võ tướng trong sảnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đỗ Binh với ánh mắt phức tạp. Mệnh lệnh này căn bản là để cho Đỗ Binh đi chịu chết, dùng đội canh gác đi đối đầu với kỵ binh tinh nhuệ? Điều này có thể làm được sao?
"Chậm đã." Tiền Bất Ly không nhanh không chậm bồi thêm một câu: "Khi đội canh gác chạy tán loạn, ta hy vọng ngươi có thể là người thứ nhất trốn vào trong thành"
"Ta nhổ vào!" Đỗ Binh quay người giận dữ hét: "Ta thà rằng chết trận sa trường, cũng quyết không làm một kẻ nhu nhược!"
"Đây là mệnh lệnh!" Tiền Bất Ly bỏ qua khiêu khích của đối phương.
"Ngươi. . . Ý của ngài là. . . . Để cho ta đi dụ địch?" Đỗ Binh cuối cùng đã hiểu ra chút gì đó, từ mà hắn xưng hô cũng chuyển từ 'Ngươi' sang từ “ ngài' .
"Coi như là thế" Tiền Bất Ly cười cười, nói: "Thế nhưng, ta hy vọng khi đội canh gác chạy tán loạn có thể giống như thật một chút."
"Thế nhưng. . . . Chúng ta mai phục ở chỗ nào? ?" Tuy tâm tình Đỗ Binh đã thư thái không ít, nhưng hắn còn có nhiều nghi vấn nữa.
"Ngươi hỏi quá nhiều" Tiền Bất Ly chuyển hướng nhìn Giả Thiên Tường, nói: "Bá tước đại nhân, chúng ta ra ngoài, đi mở mang kiến thức phong thái khinh kỵ cận vệ một chút"
"Như ngài mong muốn!" Giả Thiên Tường mỉm cười đứng lên.