Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

chương 108: hai người quen biết nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Công Ngọc Diễm thả người xuống, Sa Nặc Nhân vội vàng đi qua xem xét thương tổn cho Thư Nhai, y lại lắc đầu, "Không có chuyện gì... Thời gian qua, sẽ tốt..."

Sa Nặc Nhân cau mày, "Ngươi bị đút thuốc?"

Thư Nhai nói chuyện có chút vất vả, "Cho... Thuốc tê..."

Sa Nặc Nhân lúc này mới yên tâm hơn một chút, Thư Nhai nhìn bọn họ, vẫn là rất đề phòng, nhưng tinh thần so với khi ở đấu giá tràng đã tốt hơn rất nhiều, "Các ngươi là ai?"

"Người không ưa bọn họ không đem các ngươi coi là người!" Công Ngọc Diễm tức giận nói.

Thư Nhai có chút choáng váng, y phiêu bạt lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người nói chuyện thay bộ tộc bọn họ, biểu tình có chút hòa hoãn, "Cảm tạ, các ngươi có thể... Thả ta đi sao?"

Lòng Sa Nặc Nhân chua xót khó nhịn, nắm chặt tay hắn, "Đi cùng chúng ta đi, ngươi không thể ở lại chỗ này."

Biểu tình Thư Nhai ảm đạm, trong mắt tràn đầy trào phúng, nói tới nói lui, bất quá là giống như chạy khỏi ổ sói, liền vào miệng cọp.

"Không phải như ngươi nghĩ." Sa Nặc Nhân nhìn thấu ý nghĩ của y, "Chúng ta sẽ không giam cầm ngươi, chỉ muốn mang ngươi rời khỏi tinh cầu này, đợi đến chỗ an toàn, nếu như ngươi muốn rời khỏi, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi, được không?"

Thư Nhai ngữ khí lạnh nhạt, "Tại sao? Các ngươi có thể dùng hai hộp cực phẩm dược tề đổi ta, không cần hồi báo sao?"

Sa Nặc Nhân lắc đầu, Xích Linh lạnh lùng nói: "Muốn đi liền để y đi, nhiều lắm là lại bị bắt lại bán đấu giá lần nữa, không liên quan gì đến chúng ta."

"Không!" Sa Nặc Nhân dưới tình thế cấp bách, không nghe được phép khích tướng của Xích Linh, nắm chặt Thư Nhai không buông tay, cậu rất muốn nói cho Thư Nhai, mình chính là Á Liên, chính là Á Liên từ nhỏ y yêu thương nhất!

Xích Linh cau mày, đối với việc Sa Nặc Nhân thân cận nam nhân này rất không thoải mái, thân thủ đem cậu kéo về bên người, không để cậu tiếp tục tới gần Thủy Ủy nhân này.

Karni suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ngươi nguyện ý tới quốc gia của ta không? Ta bảo đảm sẽ cho ngươi nhân quyền, sẽ không để cho bất luận người nào thương tổn ngươi, thế nào?"

Thư Nhai xì cười một tiếng, "Quá nhiều người đã nói bảo đảm cho ta, không thiếu một lời của ngươi." Cuối cùng vẫn cứ lặp lại trong lúc đang chạy trốn thì bị bắt về.

Tri giác của Thư Nhai đã chậm rãi trở về, chỉ còn một chút không thoải mái.

Sa Nặc Nhân cầu xin Xích Linh, "Để em ở cùng y một lúc được không? Em bảo đảm, nói xong mấy câu, nếu như y vẫn kiên trì muốn đi, ta sẽ thả đi, được không?"

Mặt Xích Linh vẫn cứ lạnh lùng, không có thời gian để ý cậu.

Sa Nặc Nhân không buông tha, tiếp tục quấn lấy anh, "Van anh, Linh."

(ed: Ôi ôi, em nó kìa........)

Trước mặt nhiều người như vậy làm nũng với anh, thật không chịu được. Trong lòng Xích Linh một mảnh mềm mại, ho khan một tiếng, "Cho em năm phút đồng hồ, nhanh chút."

Sa Nặc Nhân lập tức đáp ứng, "Được."

Xích Linh ra hiệu mọi người ra ngoài, lưu lại Sa Nặc Nhân cùng Thủy Ủy nhân kia ở trong sơn động.

Thư Nhai vẫn luôn ngờ vực nhìn thiếu niên này, không nói ra được chỗ kỳ quái.

Mọi người đi ra ngoài, Sa Nặc Nhân phóng thích tinh thần lực, tạo thành một tấm ngăn, đem hai người bao ở bên trong, mới cấp thiết đi tới bên người Thư Nhai, viền mắt đỏ hoe, nức nở nói: "Thư ca ca..."

Thư Nhai bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn thiếu niên trước mặt này, danh xưng này, đã từng chỉ có một người gọi y như vậy...

"Thư ca ca, là ta, ta là Á Liên a..." Sa Nặc Nhân khóc ròng nói, cuối cùng khóc không thành tiếng.

"Á, Á Liên..." Thư Nhai kích động đến cả người phát run, suy nghĩ giãy dụa muốn ngồi xuống, khó có thể tin nắm lấy tay cậu, "Ngươi là... Ngươi là Á Liên sao? Ngươi thật sự là Á Liên?"

Sa Nặc Nhân dùng sức gật đầu, nhào tới trong lồng ngực Thư Nhai khóc lớn lên, "Ta nghĩ là ngươi đã chết rồi, ta vẫn cho là ngươi đã chết, oa oa ~~~"

Nước mắt Thư Nhai cũng chảy xuống, không một tiếng động nghẹn ngào, đem người chặt chẽ ôm vào trong lòng, "Ta rốt cuộc tìm được ngươi, Á Liên, ta tìm các ngươi mười năm..."

Sa Nặc Nhân khóc một lát, vội vàng đứng dậy lau sạch nước mắt, cậu vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói, không thể tiếp tục khóc, "Ta hiện tại không gọi là Á Liên, ta là Sa Nặc Nhân, là con trai độc nhất của Sa gia một trông bảy đại thế gia ở Tinh Diệu Đế quốc, thân phận thật của ta, không có ai biết."

Thư Nhai gật đầu, sờ lên mặt Sa Nặc Nhân, ôn nhu nói: "Không ai biết là tốt rồi, như vậy sẽ an toàn hơn."

Sa Nặc Nhân nghĩ lại liền muốn khóc, "Thư ca ca, ngươi nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ..."

Đâu chỉ là chịu khổ, nếu như không phải do chấp niệm nhất định phải tìm được Á Liên, y đã sớm chết vô số lần.

Thư Nhai mỉm cười nói: "Chỉ cần có thể tìm được ngươi, có phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa ta cũng cam nguyện." (ed: có ai đẩy thuyền đôi này k ạ? =)))))

Sa Nặc Nhân nắm lấy đôi tay thon dài trắng nõn của y, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu đau lòng đến nhỏ máu, đau lòng Thư Nhai, nhiều năm như vậy, rất khó tưởng tượng y đã sống sót như thế nào.

Thư Nhai đưa tay lau nước mắt cho cậu, "Tộc chủ đâu? Cũng ở Tinh Diệu Đế quốc sao?"

Sa Nặc Nhân lắc đầu, nghĩ đến mỗ phụ, cậu càng thương tâm, "Mỗ phụ đã... Không còn..."

Thư Nhai choáng váng, nước mắt thuận theo khóe mắt lăn xuống, khiến khuôn mặt tuyệt mỹ đều là nước mắt. Y lẳng lặng ôm lấy Sa Nặc Nhân, để cho cậu khóc trong ngực mình, đừng nói y chịu khổ, Á Liên còn nhỏ, làm sao lại không khổ, nhẹ giọng an ủi cậu: "Đừng khóc, chỉ cần ngươi còn, Thủy Ủy tộc sẽ không diệt vong."

"Ừm." Sa Nặc Nhân dùng sức gật đầu, cảm giác thời gian không sai biệt lắm, cậu nhanh chóng đứng dậy, lau sạch nước mắt, cũng thay Thư Nhai lau khô nước mắt, lúc này mới xóa bỏ tấm ngăn bằng tinh thần lực kia.

Nhưng là, tiếp tục ngụy trang, cũng không thể nào che giấu được hai mắt đỏ chót của bọn họ.

Mấy người kia ở bên ngoài động, không nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, tiến vào lại nhin thấy mắt hai người đỏ chót, sẽ không phải là yên lặng rơi lệ đi?

Xích Linh nhìn đôi mắt do khóc mà đỏ lên của Sa Nặc Nhân, nhíu mày.

Sa Nặc Nhân vội nói: "Thân thế của y rất đáng thương, lưu vong khắp nơi, bị người người đuổi bắt, cho nên em nhịn không được..."

Xích Linh quan sát cậu, biết là cậu đang nói dối, lại không nghĩ ra được nguyên nhân thực sự cậu làm như vậy, nếu như không phải anh đã biết thân thế của cậu, chắc chắn sẽ cảm thấy nghi ngờ, Sa Nặc Nhân cũng là Thủy Ủy nhân, nếu không tại sao khi thấy người này, lại khác thường như vậy.

"Thế nào? Thương lượng có kết quả rồi sao?" Công Ngọc Diễm hỏi.

"Ân, Thư Nhai nguyện ý theo chúng ta trở về Đế quốc." Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Thư Nhai, Thư Nhai gật đầu.

"Quá tốt rồi!" Công Ngọc Diễm kích động nói, sau đó hắn nhìn thấy những người khác nhìn mình, gãi đầu một chút, bắt đầu nghĩ nát óc nói, "Ý của ta là... Y rất đáng thương, một mình một người, chắc chắn sẽ bị bắt lại... A, tên của y là Thư Nhai sao? Rất êm tai a, a ha ha ha..."

Xích Linh trực tiếp mắng một câu, "Ngớ ngẩn."

Karni che miệng cười trộm, Sa Nặc Nhân nhìn về phía Thư Nhai, thấy y đối với lời nói của Công Ngọc Diễm không phản ứng chút nào, có thể đang giả bộ.

Thư Nhai vịn tường đứng lên, vóc người thon dài, một đầu tóc dài đen mượt rơi xuống, dung mạo tuyệt sắc bị che mất một nửa, tóc đen kiều nhan, Công Ngọc Diễm nhất thời nhìn đến mất hồn.

"Cám ơn các ngươi đã cứu ta, nếu như có thể, ta muốn tới Tinh Diệu Đế quốc cùng với các ngươi." Thư Nhai ôn thanh nói.

"Đương nhiên có thể, hoan nghênh hoan nghênh." Công Ngọc Diễm lập tức trả lời.

Xích Linh hỏi Sa Nặc Nhân, "Em làm cách nào thuyết phục y?"

Sa Nặc Nhân cười nói: "Em nói muốn nhận y làm ca ca, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, như đối xử với thân ca ca, sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt nữa, sau đó y đáp ứng."

Xích Linh cũng không tỏ rõ ý kiến, biết chuyện này khẳng định có ẩn tình, cũng không nói thẳng ra, chờ cơ hội phải hảo hảo hỏi cậu một chút.

Xích Linh nhìn về phía Thư Nhai, "Ngươi đã ở nơi này bao lâu?"

Ngữ khí Thư Nhai trở nên lạnh nhạt, "Hơn một tháng..."

Xích Linh nghi hoặc, "Ở đây hơn một tháng, tại sao ngày hôm nay mới bán đấu giá ngươi?"

Thư Nhai nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, Công Ngọc Diễm tức giận nói: "Còn có thể vì sao, ngươi không thấy chuyện vừa rồi sao? Nhất định là trước tiên bán đấu giá, sau đó sẽ đoạt lại tiếp tục bán đấu giá, một đám cầm thú!"

Xích Linh trách mắng: "Đừng nói những lời ngu xuẩn, nếu đúng là như vậy, còn có nhiều người muốn cướp hắn như vậy, đám người kia không có đầu óc sao?"

Thấy Thư Nhai không nói, phỏng chừng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, Xích Linh đã nghĩ tới một khả năng, "Lão đại đoàn tinh đạo Hắc kỵ sĩ là ai?"

Thư Nhai nói: "Ouse • Saskatchewan." (ed: ôi cái tên)

Xích Linh xác nhận suy đoán của chính mình, "Thực lực của hắn ra sao?"

Thư Nhai nói: "Rất mạnh."

Công Ngọc Diễm lúc này mới tỉnh táo lại, cả giận nói: "Không phải là lão đại súc sinh kia coi trọng Thư Nhai đi?!"

Tất cả mọi người đều trắng mắt nhìn hắn, chuyện rõ ràng như vậy, tại sao phải nói ra, xát muối lên miệng vết thương của người ta!

Công Ngọc Diễm biết mình ngu rồi, phẫn nộ ngậm miệng không nói, trong lòng vẫn còn rất tức giận.

Thời điểm bọn họ trốn ở trong động thăm dò tình huống, bên trong đoàn tinh đạo Hắc kỵ sĩ đã đại loạn.

Nam nhân tuấn mỹ nguyên bản tao nhã ngồi trên cao phẩm rượu, vừa nghe nói Thủy Ủy nhân bị người cướp đoạt đi, lập tức nổi giận lôi đình, trước đem người tới báo tin đánh cho một trận, vẫn còn không hạ hỏa.

"Các ngươi đều là người chết sao?! Đi tìm cho ta! Lật tung cả cái tinh cầu cũng phải tìm được cho ta! Nhanh đi!" Nam nhân chính là lão đại đoàn tinh đạo Hắc kỵ sĩ ―― Ouse • Saskatchewan, dáng người hắn khá dài, gương mặt vô cùng yêu nghiệt, giờ khắc này tức giận đến muốn giết người.

"Vâng vâng! Ta đây liền phái các anh em nhanh chóng đi tìm, nhất định đưa được đại tẩu trở về!" Đám tiểu đệ bị đánh một trận, ước gì được rời đi nhanh một chút.

"Chờ đã!" Ouse đột nhiên đổi ý, "Ta tự mình đi tìm, một đám thùng cơm các ngươi ta không tin được."

"Vâng vâng, lão đại đã đi, nhất định sẽ tìm được đại tẩu trở về!" Đám tiểu đệ bu tới nịnh hót.

"Người bên sàn đấu giá kia đều chết hết rồi sao?! Người sống sờ sờ cũng để mất! Không phải chỉ nói là dọa hắn, chờ hắn nhận thua liền mang trở lại, tại sao không đưa về lại để cho người khác cướp được?!" Ouse vừa đi vừa gào thét, tất cả mọi thứ hắn đi qua đều bọ đạp lăn.

Trán đám tiểu đệ toàn là mồ hôi, nơm nớp lo sợ nói: "Lão, lão đại, ngài lúc đó không, chưa nói..."

Ouse dừng bước, "Ta chưa nói sao?"

Tiểu đệ: "Không, chưa nói."

Ouse đạp hắn, "Lão tử chưa nói, các ngươi liền không có đầu óc sao! Mỹ nhân kia, lão tử cho đến bây giờ cũng không hỏi được tên của hắn, có thể thả hắn đi?!"

Tiểu đệ vội vàng bò lên, nói: "Đúng vậy, lúc đó là đầu óc các anh em ngu dốt."

Lão đại lúc đó rất tức giận, chỉ nói bọn họ đem hắn kéo tới sàn đấu giá, cũng không có nói cái gì mà dọa hắn, chờ nhận thua rồi đưa về, nếu như để lão đại biết được Thủy Ủy nhân kia còn là bị lột sạch quần áo bán đấu giá, kết quả có thể tưởng tượng được, nhất định sẽ có mấy người chết. Ai cũng biết lão đại bắt được một Thủy Ủy nhân, rất yêu thích, chỉ là tính cách Thủy Ủy nhân kia quá cương liệt, bị bắt đến hơn một tháng, ngay cả thân cũng không để cho hôn một chút, nhưng khiến lão đại tức giận, chính là cho dù dùng cách gì, mỹ nhân kia cũng là mềm không được cứng không xong, cho nên mới có cái màn bị bắt đi đấu giá này.

Ouse không cam lòng, tự mình điều khiển cơ giáp, mang theo một đám đàn em đi bắt người, thề phải đem Thủy Ủy nhân kia tóm về!

Ed: sắp chào đón sự trở lại của một cặp đôi. M.n có đoán đc là ai k ạ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio