Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

chương 196: chỉ cần ngươi còn sống

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, trước bảo vệ mạng của y vẫn quan trọng hơn.

Vốn là muốn dùng Ngọc Phượng Tiên, chẳng qua dược tính của nó quá mạnh mẽ, nhất định phải pha loãng cực hạn sau đó mới có thể cho y dùng, chỉ có thể lấy ra một bình Thâm Hải U Lam ba lần tử khỏa từ trong không gian, cho dù là ba lần tử khỏa, đối với người bệnh hiện tại mà nói, dước tính vẫn là quá mạnh mẽ.

"Thân thể y lúc này vô cùng suy yếu, tuy rằng Bách Phúc Tuyết có thể điều trị cao duy phóng xạ, nhưng y bây giờ không thể dùng. Đây là Thâm Hải U Lam, Tứ hoàng tử hẳn là biết, lúc trước Đại hoàng tử của quý quốc cũng đã mang một gốc Thâm Hải U Lam trở về."

Hall Griffith tự nhiên là biết, hơn nữa còn biết rất rõ, đại ca mang về Thâm Hải U Lam, căn bản không thể gây trồng, điều này làm cho hắn tức giận thật lớn, nói thẳng người Tinh Diệu đế quốc đùa giỡn hắn, cho hắn hai gốc Thâm Hải U Lam căn bản không thể sinh sôi nảy nở. Không chỉ có như vậy, đến Ngưng Thần Tề mang về cũng nghiên cứu không ra, bỏ ra thời gian lâu như vậy còn chưa nghiên cứu ra được bọn họ dùng tài liệu gì chế tác ra Ngưng Thần Tề, điều này làm cho đại ca rất tức tối.

Hall Griffith không nói lời nào, Sa Nặc Nhân lại nói: "Bình này dược tính tương đối thấp, chỉ là, mỗi lần cũng chỉ có thể cho dùng một giọt, một ngày ba lần, dược tề khác, ta cần phải về chế tác."

Hall Griffith nhận lấy, nói: "Liền ở đây chế tác, trước khi Lam khỏi bệnh, ngươi chỉ có thể ở lại đây."

Thái độ Sa Nặc Nhân cũng cường ngạnh, "Ta không muốn thì sao?"

Mắt Hall Griffith lộ ra ánh sáng lạnh, "Ngươi chỉ có thể đồng ý."

Sa Nặc Nhân nở nụ cười, "Nói thật, nếu như ta muốn đi, ngươi cũng không làm gì được ta, nhưng y không giống, chỉ cần ta sơ ý một chút sẽ xảy ra vấn đề lớn."

Con ngươi Hall Griffith híp lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi không dám."

Sa Nặc Nhân nhún nhún vai, nói thẳng: "Không sai, ta quả thực không dám, một khi dấy lên đại chiến hai nước, tội danh của ta sẽ lớn hơn, thế nhưng, vạn sự đều có ngoại lệ, ta đồng ý sẽ cố gắng hết sức, liền nói được làm được, ngươi có cài gí không yên lòng? Chẳng lẽ ta còn có thể biến mất hay sao?"

Hall Griffith dĩ nhiên không lo lắng cậu sẽ bỏ trốn, hơn nữa cậu căn bản trốn không thoát, điều hắn lo lắng chính là có người sẽ gây bất lợi cho Sa Nặc Nhân, như vậy sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc trị liệu của Lam, cho nên hắn muốn bảo đảm an toàn của cậu, liền bắt cậu ở tại chỗ này, Sa Nặc Nhân đương hiên không hiểu rõ ý tứ của hắn.

Cuối cùng, Hall Griffith vẫn đáp ứng để Sa Nặc Nhân trở về, có điều còn phái thêm hai người theo cậu, nói dễ nghe là bảo vệ, nói khó nghe thì là giám thị, cũng yêu cầu Sa Nặc Nhân mỗi ngày đều phải tới đây một lần. Sa Nặc Nhân bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đáp ứng.

Lần này Sa Nặc Nhân không có đi bộ trở lại, mà là Tứ hoàng tử phái xe đặc chủng đưa cậu về khách sạn, từ đó về sau, trước cửa khách sạn nhà Thái Lắc, có nhiều thêm hai vị môn thần.

Thái Lặc thấy Sa Nặc Nhân bị xe đặc chủng đưa về, lại phát hiện hình dáng, sợ hết hồn, nhìn lại hai người ngoài cửa một chút, mặc còn là đồng phục hộ vệ trong cung, chẳng lẽ "Sa Thêm" thật sự thành công?! Bất quá Sa Nặc Nhân cũng không có thời gian giải thích, sau khi về liền đi thẳng lên lầu, nếu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhất định phải dành thời gian trị hết bệnh cho người kia, chỉ có điều nói thật ra, bệnh này quả thực không phải là có thể trị hết trong thời gian ngắn, Sa Nặc Nhân chỉ có thể nghĩ biện pháp trước ổn định bệnh tình của y, sau đó sẽ thương lượng với Hall Griffith, trước tiên thả cậu trở về một chuyến, sau đó cậu lại trở về trị tiếp cho y. Sa Nặc Nhân thở dài, chỉ sợ chuyện này không dễ thương lượng như vậy, chỉ nhìn trình độ chấp nhất đến đáng sợ của người kia liền biết.

Sa Nặc Nhân rời đi không bao lâu, Xích Lam vốn ngủ say liền tỉnh dậy, trên mặt y còn mang mặt nạ dưỡng khí, từ lâu đã mất đi năng lực nói chuyện, thứ duy nhất còn có thể cử động, phỏng chừng chình là mi mắt, bây giờ y có thể làm, cũng chỉ có mở mắt cùng nhắm mắt, mặt khác còn có thể thông qua máy truyền tư duy, truyền lời y muốn nói, song, y hầu như không cần đến vật kia, bởi vì y không có gì muốn nói.

Hall Griffith thấy y tỉnh rồi, biểu tình liền trở nên nhu hòa hơn, âm thanh cũng biến thành rất ôn nhu, "Em đã tỉnh? Cảm giác thế nào?"

Xích Lam không muốn trả lời, lần thứ hai nhắm mắt lại, lúc đầu khi mới tới nơi này, y còn mãnh liệt yêu cầu Hall Griffith đưa y trở về, cho dù chết, y cũng phải chết ở gia hương của mình. Yêu cầu của y lần nào cũng bị Hall Griffith bỏ qua, thời gian dài, cũng không nói nữa, không muốn nói chuyện, đến sau là trực tiếp không thể nói chuyện, hiện tại càng là không muốn nói cùng hắn. Y hiện tại đến tự do cũng không có, trầm mặc là thứ duy nhất y nắm giữ.

Hall Griffith đã quen chuyện Xích Lam không để ý tới mình, Xích Lam đã lâu không cùng hắn "nói chuyện", song hắn biết, mỗi câu mỗi lời nói của hắn, Xích Lam đều có thể nghe thấy được.

"Ngày hôm nay ta vì ngươi tìm được một vị dược sư, lúc hắn ở đây em đang ngủ, nếu như ta nói hắn là ai, em nhất định sẽ muốn gặp hắn." Vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào, mối ngày Hall Griffith đều như vậy không ngừng nói chuyện với y, để thính lực của y không bị thoái hóa.

"Em trai em Xích Linh, còn nhớ không?" Hall Griffith nhẹ giọng nói.

Xích Lam mở mắt ra nhìn hắn, Hall Griffith ngồi ở mép giường, nắm chặt bàn tay khô gầy tái nhợt của y, chậm rãi nói: "Lúc trước ta vẫn luôn không nói cho em, kỳ thực bệnh của em trai em đã khỏi rồi, hơn nữa còn làm tân quân của Tinh Diệu đế quốc."

Đôi mắt vô thần của Xích Lam nhất thời trở nên sáng ngời, hô hấp cũng hơi gấp gáp hơn, tin tức của người thân, làm cho y lần nữa sinh động lên.

"Trước đó không lâu hắn vừa mới kết hôn, cưới một người tiên thiên tinh thần lực thức tỉnh giả duy nhất ở đế quốc của em, bọn họ rất hạnh phúc."

Hai con mắt đen kịt của Xích Lam nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Hall Griffith, hy vọng hắn nói nhiều thêm một chút chuyện của người thân cho y nghe.

Trước vì để cho Xích Lam có thể yên tĩnh dưỡng bệnh, bất cứ tin tức gì ở bên ngoài cũng không được phép truyền vào, đặc biệt là chuyện của Tinh Diệu đế quốc, sợ làm cho y tưởng niệm, lần thứ hai nháo đòi về. Hai năm kia Xích Lam vừa mới tới nơi này, Hall Griffith vì y làm nát tâm, không phối hợp trị liệu, dược tề không uống, còn không thể cử động, nhân viên y tế cắm ống dẫn cho y, chỉ trong nháy mắt, Xích Lam liền đem tất cả ống dẫn trên người đều rút ra ném xuống đất, mặc cho vết thương trên người chảy máu ồ ạt, cũng không thèm để ý.

Hall Griffith tức giận đến hết cách rồi, đã dùng đến biện pháp mạnh với y, không ăn cơm, bị cưỡng ép đút hết, rút ống dẫn, liền đem hai tay của y trói lại, không phối hợp trị liệu, chỉ có thể trói cả người ở trên giường, không cho y lộn xộn, mãi về sau, y hoàn toàn không cử động được nữa, ngay cả trói cũng không cần nữa.

Nhìn Xích Lam chịu khổ nhiều như vậy, đau lòng nhất khổ sở nhất, không thể nghi ngờ chính là người cả ngày nhìn y chậm rãi suy yếu dần, người yêu y nhất Hall Griffith. Chẳng qua hắn đem toàn bộ tình cảm của mình đè nén xuống, để lại cho Xích Lam, chính là bề ngoài ôn nhu cường ngạnh cùng cự tuyệt không dung từ.

"Người chữa khỏi cho em trai em, chính là bạn lũ của hắn, tên là Sa Nặc Nhân, là con độc nhất cơ giáp thế gia Sa gia, cái này em hẳn phải biết. Hôm nay người tới xem bệnh cho em chính là cậu ta, em phải nghe lời cậu ta nói, hảo hảo phối hợp trị liệu, em rất nhanh cũng sẽ tốt lên."

Xích Lam quýnh lên, lập tức ra hiệu mở máy truyền tư duy ra, một thanh âm không có biến hóa của âm thanh điện tử truyền tới, "Ngài bắt cậu ấy tới?"

Rốt cục nguyện ý "nói chuyện" với hắn sao? Năm nay là lần thứ hai y "nói chuyện" với hắn, lần đầu tiên là "Đưa ta về nhà", những năm qua, câu y nói nhiều nhất chính là đưa ta về nhà, mà Hall Griffith chưa từng để ý qua. Xích Lam ở Tinh Diệu đế quốc đã chết, hiện tại người này, là thuộc về riêng hắn, ai cũng không thể mang đi, tử thần cũng không được.

"Không phải ta, là hắn tự mình tới, ta treo giải thưởng ai có thể trị bệnh cho ngươi, hắn liền tới báo danh."

Xích Lam nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, đối với cái người tên Hall Griffith này, y xưa nay đoán không ra ý nghĩ thật sự của hắn, lời hắn nói, khiến Xích Lam cũng không thể tin được.

Máy truyền cảm lại truyền tới âm thanh, "Ta muốn thấy cậu ấy."

Hall Griffith coi thường mạng sống bản thân động viên, "Ngày mai hắn còn tới, lúc đó, em có thể chờ hắn."

Xích Lam đóng máy truyền cảm, nhắm hai mắt lại, tư duy bắt đầu sinh động hơn, nghĩ đến nhiều nhất chính là người yêu Xích Linh vì sao lại tới đây, y phải làm thế nào mới có thể nói cho cậu ấy biết y là ai, để cậu ấy nghĩ biện pháp mang mình về nước...

Lúc này Sa Nặc Nhân chính là đang ở trong phòng chế tác dược tề, xác thực mà nói là pha loãng Ngọc Phượng Tiên, đem một giọt Ngọc Phượng Tiên pha loãng thành bình dược tề thang dược tính, coi như là vậy, dược tính cũng không thấp, hay là chờ thêm một thời gian nữa mới cho y dùng đi, nhìn dáng dấp kia của y, thân thể khẳng định đã yếu đến tột cùng.

Có tiếng gõ cửa truyền đến, Sa Nặc Nhân cho là Thái Lặc đưa cơm tối tới, chạy ra mở cửa, lại nhìn thấy một người xa lạ đứng ở trước cửa, không đúng, người xa lạ này có chút quen mắt, Sa Nặc Nhân bỗng nhiên phản ứng lại, chính là cái tên thối nát đụng vào cậu không nói lời xin lỗi nào, đến đỡ cũng không thèm đỡ cậu!

Sa Nặc Nhân còn chưa mở miệng, người này đã nói trước, "Em tới hành cung của Hall Griffith làm gì?"

Sa Nặc Nhân sững sờ, ánh mắt quái dị đánh giá hắn, thanh âm này sao lại giống Xích Linh như vậy a? Không phải, nhất định là mình quá nhớ anh xuất hiện ảo giác, làm sao Xích Linh có khả năng xuất hiện ở đây, coi như lúc đó anh có đuổi theo, nhưng với tốc độ của Phượng Hoàng, khẳng định là đã sớm không còn bóng dáng, làm sao có thể tìm tới nơi này. Không đúng không đúng, Sa Nặc Nhân lắc đầu một cái, đem ảo giác hất đi.

Hai tay ôm ngực, rất có khí chất nói: "Ta đi đâu là quyền tự do của ta, ngươi là ai? Ai cần ngươi quản chuyện không đâu!"

Nói xong "Oành" một tiếng đóng cửa lại, đem người đứng ngoài cửa đánh đến sững sờ.

Sa Nặc Nhân chưa đi được hai bước, lại nghe thấy tiếng đập cửa "Thùng thùng", thanh âm còn rất lớn, nhanh chân đi qua, đột ngột mở cửa, "Ngươi có bị bệnh không? Có bệnh chữa bệnh, còn quay lại quấy rầy ta cần thận ta gọi hộ vệ phía dưới tới thu thập ngươi!"

Người kia vừa nghe, nhất thời nổi giận, trực tiếp đẩy mạnh Sa Nặc Nhân, thuận thế đem cửa đóng sầm lại, một tay chế trụ Sa Nặc Nhân kéo về sau, thô lỗ đem người ném lên giường.

"A a a –––––!! Pidgey mau ra đây! Ta gặp phải lưu manh!!" Sa Nặc Nhân sợ đến kêu to, túm gối liền đập tới, lại bị người kia đè xuống.

Người kia nghiêng người tiến lên, đem Sa Nặc Nhân đè xuống giường, Sa Nặc Nhân bị dọa hoảng rồi, kêu to Pidgey ra cứu cậu, Pidgey lại không phản ứng chút nào, cuối cùng chỉ có thể tay làm hàm nhai, muốn dùng tinh thần lực công kích hắn, chờ sau khi phóng thích tinh thần lực mới phát giác không đúng, đấu khí trên thân người này làm sao cũng giống như Xích Linh? Không thể có chuyện trùng hợp như thế đi?

Cậu dừng giãy dụa, thở hồng hộc đánh giá nam nhân đang đè mình, thử thăm dò hỏi một câu, "Ngươi là Xích Linh?"

Xích Linh quả thực tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Đến thanh âm của ta cũng quên mất nhanh như vậy, em được đó Sa Nặc Nhân!"

Sa Nặc Nhân phất một cái liền ngồi dậy, trực tiếp đem Xích Linh đẩy ngã ở trên giường, "Anh thật sự là Xích Linh?! Làm sao anh biết tôi ở đây? Anh làm thế nào tìm được tới đây? Còn có, anh sao có thể trà trộn vào tinh cầu này?"

Một đống nghi vấn, đổ ập về phía Xích Linh, Xích Linh cả giận nói: "Ta là theo chân em tới! Ta ở trong vũ trụ bay gần một tháng, dùng hết tất cả năng lượng tinh bản! Em ngược lại tốt rồi, không chỉ là khách quý của Tứ hoàng tử, thậm chí ngay cả ta cũng không nhận ra! Em còn có thể trà trộn vào được, ta làm sao có khả năng không vào được?!"

Editor: đến chương này mình cảm thấy thật thất vọng với bạn thụ. Giống như đã trở thành tiện thụ dù thằng công có làm gì thì cũng vẫn bám dính lấy nó vậy. Quá thất vọng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio