Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

chương 232: tinh mãng nhân thức tỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Một cái tinh cầu sụp đổ, nhất định sẽ gây ra hỗn loạn không gian, hoặc là vòng xoáy từ trường, e rằng sẽ còn xuất hiện lỗ đen, khi đó bọn họ sẽ bị cuốn vào một lĩnh vực khác, may mắn mà nói thì còn có thể sống sót, nhưng chưa chắc có thể trở lại tinh hệ của mình, xui xẻo thì trực tiếp chết trong dòng chảy loạn lưu!

"Làm sao bây giờ? Chúng ta cách tinh hạm rất xa, thời gian có đủ hay không?!" Sa Nặc Nhân lo lắng nói.

Không có ai trả lời cậu, mãi nửa ngày sau, mới truyền đến âm thanh của Kim Tư Đặc, "Không quản thời gian có đủ hay không, chúng ta đều không đi được."

Sa Nặc Nhân cấp tốc quay đầu lại, phóng tầm mắt nhìn tới, cách đó mấy trăm mét, một mảnh đen kịt tất cả đều là thú giáp của người Tuy Vĩ Hạt, bên trong còn lẫn lộn quái vật to nhỏ không đều, đám quái vật kia chính là mấy thứ đã gặp trong di tích cổ lần trước! Không nghĩ tới chúng nó cư nhiên đều xuất hiện! Hơn nữa còn đứng trên cùng một chiến tuyến với người Tuy Vĩ Hạt!

Xung quanh bọn chúng còn có mấy tiểu tổ đang chiến đấu, hiển nhiên là tiểu tổ chạy ra khỏi cánh cửa đầu tiên hoặc là không có đi vào, bọn họ muốn rời khỏi tinh cầu này, nhưng lại bị người Tuy Vĩ Hạt cùng bọn quái vật vây lại ngăn cản, cho nên nhóm Reese nhanh chóng phản kháng, nhóm Arthur thì chờ ở phía sau, tìm cơ hội chạy trốn!

Kẻ địch nhiều như vậy, ít nhất cũng có đến mấy vạn, Arthur bọn họ không hề có sức chiến đấu, phải chạy trốn như thế nào?

Mấy người lúc này mới phát hiện, không gian độc lập quỷ dị kia đã biến mất, không gian đã khôi phục bình thường, này để cho bọn họ tận mắt thấy một cảnh tượng.

Trên tinh cầu to lớn, bốn cánh cửa khổng lồ đứng sừng sững, mỗi một cửa đều đâm tận trời cao, bốn cánh cửa cực lớn hướng về bốn phương, lúc này đã được mở ra toàn bộ, ở giữa bốn cánh cửa là một bán cầu cực lớn màu xanh biếc, so với viên bọn họ nhìn thấy trong cánh cửa kia lớn hơn vô số lần! Nhìn màu sắc, hiển nhiên đã khởi động, kẻ cầm đầu khiến tinh cầu tan rã, chính là bán cầu cực đại màu xanh biếc kia!

Xung quanh bán cầu, còn có chừng trăm người đang quỳ, bọn họ đội mũ che màu đen, từ góc độ mấy người Sa Nặc Nhân nhìn qua, chỉ nhìn thấy phía sau lưng, đoán không ra là ai.

"Thực sự là ý trời, tính kế lâu như vậy, cuối cùng vẫn để nó thoát được!" Pidgey cảm thán một tiếng, kéo lại thần trí của mấy người.

Pidgey đã ra khỏi không gian, đứng trên mặt đất, nhìn cảnh tượng trước mắt, phát ra cảm thán như vậy!

Ba người Kim Tư Đặc căn bản không kịp nghĩ nhiều, một con Kiều Các Thỏ cường tráng biết nói là chuyện quái dị thế nào, trước mặt sống chết, cũng không có cơ hội để cho bọn họ nghĩ vấn đề này.

"Đến cùng chuyện gì xảy ra?" Loại cảm giác nguy hiểm này, Xích Linh xưa nay chưa từng cảm thụ, khiến cho anh cảm thấy sợ hãi.

"Chủng tộc đã từng hai lần xưng bá vũ trụ —— Tinh Mãng nhân! Bọn chúng khát máu, hung tàn, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, là ác mộng của hết thảy chủng tộc trong vũ trụ! Chúng vẫn luôn cố chấp theo đuổi thực lực, từng nhiều lần lấy căn nguyên tộc nhân làm thí nghiệm, muốn có được sức lực mạnh mẽ như căn nguyên tộc nhân. Mặc dù không thành công, nhưng cũng để cho bọn họ từ trên thân thể căn nguyên tộc nhân tìm được phương pháp tránh né hai lần vũ trụ hủy diệt —— chính là phong ấn thân thể bên trong thời không kỳ quái! Lưu lại huyết thống dấu ấn, để đời sau kế thừa huyết thống của chúng, rồi có một ngày sẽ mở ra phong ấn, giúp bọn họ thức tỉnh. Sự thực chứng minh, bọn họ thành công!"

Pidgey nói, giống như búa tạ, đập vào lòng của mỗi người.

Pidgey thở dài nói: "Vũ trụ sắp sửa đại loạn, hai lần vũ trụ hủy diệt, ít nhất còn có Tích Duyên tộc có thể đối kháng với Tinh Mãng nhân hung tàn một chút, bây giờ, còn ai có thực lực như vậy đâu? Nhân loại đúng là điên rồ, thả bầy quái vật này ra.

Xích Linh cau mày, chẳng lẽ kế hoạch nhất thống tinh hệ Lai Sách đế quốc nói, chính là lợi dụng Tinh Mãng nhân?

Nghe Pidgey nói ý, những quái vật này mới là bá chủ thực sự, mà không phải người giúp chúng thức tỉnh!

Đúng lúc này, một người cách đó không xa đi tới, hắn cũng đội mũ che màu đen, trên mặt là miếng vải đen, chỉ lộ ra hai con mắt.

Xích Linh nắm chặt trường kiếm trong tay, phòng bị nhìn người kia càng ngày càng gần, thời điểm đến gần cánh cửa cực lớn, hắn dừng lại.

Hắn nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân trong chốc lát, nhấc lên ngón tay dài nhỏ, bỏ miếng vải đen trên mặt đi, cũng lấy mũ áo choàng màu đen trên đầu xuống, hiện ra một dung nhan cực kỳ xinh đẹp.

Sa Nặc Nhân trong lòng căng thẳng, có được dung mạo như thế, ngoại trừ là Thủy Ủy nhân, còn có thể là ai?

Xích Linh nói đúng, tất cả những thứ này đều là do Thủy Ủy nhân làm sao? Không, không thể, Thủy Ủy nhân không có lý do gì làm chuyện như vậy, thả ra đám ma quỷ này, đối với bọn họ cũng không có lợi!

Nam nhân mỹ lệ kia hơi khom lưng, đối Sa Nặc Nhân thi lễ một cái, là lễ tiết cao nhất trong Thủy Ủy tộc, "Tộc chủ, ta tới đón người về nhà."

Trái tim Sa Nặc Nhân chậm rãi chìm xuống, "Ngươi là ai?" Cậu không tin tất cả những thứ này đều là Thủy Ủy nhân làm.

"Ta là Mục Phu ∙ Phỉ Lôi Tư, lãnh tụ Thủy Ủy tộc "Khôi phái"." Phỉ Lôi Tư nói.

Sa Nặc Nhân kinh hãi, "Ngươi chính là Phỉ Lôi Tư trốn đi kia?!"

Biểu tình nam nhân rất nhạt, "Ta quả thực bởi vì ý kiến không hợp với mỗ phụ của người, mà ly khai. Sự thực chứng minh, quan điểm của ta đã đúng, tộc nhân cùng ta rời đi đến nay vẫn còn sống, mà tộc nhân lưu lại, còn có bao nhiêu sống sót?"

Câu này chính là đang đâm vào vết thương lòng, nhất thời Sa Nặc Nhân lòng đau như dao cắt, tất cả những thứ này sao có thể là sai lầm của mỗ phụ, muốn trách thì hãy trách đám ngoại tộc tham lam, cùng kẻ phản bội tiết lộ bí mật của Thủy Ủy tộc, nếu như không phải hắn, người ngoài sao có thể biết Thủy Ủy tộc tồn tại?

Phỉ Lôi Tư mở hai tay, lớn tiếng nói: "Đến đây, tộc chủ nhỏ của ta, trở lại nơi người thuộc về, chủ thượng của chúng ta hiện tại đã thức tỉnh, bọn họ sẽ dẫn dắt chúng ta nhất thống vũ trụ, xóa đi sỉ nhục bị nuôi dưỡng của Thủy Ủy tộc! Trở về đi, Á Liên!"

Lưu lại ba người đều khiếp sợ nhìn về phía thiếu niên trước mắt.

Sa Nặc Nhân lại cười lạnh một tiếng, "Phỉ Lôi Tư, ngươi từ lâu đã không còn là người Thủy Ủy tộc, cũng không cần tiếp tục dùng tự xưng của tộc nhân này. Ngươi chỉ là một kẻ lưu vong, bắt đầu từ giờ khắc rời tổ đi đó, ngươi đã không còn là người trong tộc, không có thân phận, ta cũng không phải tộc chủ của ngươi."

động tác Phỉ Lôi Tư hơi ngừng, nhìn không ra cảm xúc dư thừa, chậm rãi nói: "Người bây giờ chỉ có một mình, trong tay ta vẫn còn hơn trăm tộc nhân, suy nghĩ vì tộc nhân, không bằng giao ra tộc chủ chi giới, để ta ngồi vào vị trí kia, thế nào?"

Ánh mắt Sa Nặc Nhân khẽ chuyển, trách mắng: "Ngươi đừng hòng! Ngươi chính là tên phản đồ! Kẻ phản bội toàn bộ Thủy Ủy tộc!"

Phỉ Lôi Tư vẫn vân đạm khong khinh, "Lời này từ đâu mà có?"

Sa Nặc Nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, chất vấn: "Người tiết lộ bí mật của Thủy Ủy tộc là ngươi phải không? Nếu như không phải có người tiết lộ bí mật của tộc, Thủy Ủy nhân sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay!"

Phỉ Lôi Tư thong thả bước lên hai bước, không để ý Sa Nặc Nhân phẫn nộ, "Ngươi vẫn còn quá non nớt, còn rất nhiều chuyện không hiểu, còn quá nhiều bí mật không biết. Ta làm tất cả, cũng là vì nghênh tiếp chủ thượng trở về, bây giờ đã thành công, đại đế Ha Tư Đặc vĩ đại đã thức tỉnh, đem Tinh Mãng nhân lần thứ hai thống trị toàn bộ vũ trụ! Thủy Ủy tộc chúng ta, từ đầu đến cuối cũng chỉ là nô bộc của chủ thượng, Alberti hắn không hiểu, không cùng một phái với ta, ta chỉ có thể bỏ qua hắn, bỏ qua đám tộc nhân không cùng ý kiến với ta, chiến đội của một mình ta suất lĩnh, nguyện trung thành với chủ nhân!"

"Kẻ phản bội! Ngươi chính là tên phản đồ!" Sa Nặc Nhân rống to, cả người run rẩy, hết thảy thống khổ của tộc nhân, đều là do tên này gây ra, bây giờ kẻ thù đang ở trước mặt, mà cậu lại không có năng lực giết chết hắn, điều này làm cho Sa Nặc Nhân hận đến nôn ra máu!

Phỉ Lôi Tư vẫn cứ không giận, bình thản nói: "Á Liên, đưa tộc chủ chi giới cho ta."

Sa Nặc Nhân hận nói: "Ngươi đừng có mơ tưởng đến nó, ta sẽ không đưa tộc chủ chi giới cho ngươi!"

Bọn họ đã không còn thời gian tranh luận, Tinh Mãng nhân sau khi tỉnh dậy đã đi ra khỏi cánh cửa to lớn!

Phỉ Lôi Tư bước qua vân đạm phong khinh, lùi qua bên cạnh, quỳ xuống đất nghênh tiếp.

Mỗi tên Tinh Mãng nhân mặc trên người quần áo bó màu trắng bạc, vừa hoạt động tứ chi, vừa nhàn nhã từ trong cửa đi ra, đến một cái cũng không liếc mắt tới người quỳ trên mặt đất.

Xích Linh mang theo mấy người cấp tốc lùi về sau, không tới gần bọn người bên trong cánh cửa kia, có ba người đi ra trước, hai nam một nữ, mái tóc màu bạc, thân thể cường hãn, đôi mắt đều là màu đỏ máu, nhìn ngoại hình căn bản không nhìn ra tuổi tác, mỗi người đều có dáng dấp chừng hai mươi tuổi, thế nhưng là tuyệt đối không chỉ bằng đó!

Một nam tử trong đó chậm rãi xoay người, trong miệng thì thầm nói câu gì, nhìn thấy mấy người không ngừng lùi lại, con mắt đỏ máu nhất thời sáng lên, khóe miệng ngậm một nụ cười, nói một câu với bọn họ, lại không ai nghe hiểu.

Sức chiến đấu của Xích Linh cho dù là Nguyên Hoa cấp đỉnh tầng sáu, cũng cảm thấy cảm giác áp bách mạnh mẽ!

Đột nhiên, một luồng băng lãnh sởn tóc gáy xuất hiện sau lưng anh, cơ hồ là phản xạ có điều kiện anh xoay người chém ra một kiếm, "Cheng!" Tiếng kim loại va chạm, hai người văng ra. Tập kích Xích Linh chính là Tinh Mãng nhân một giây trước còn nói chuyện phía trước, một giây sau cư nhiên đã đến sau lưng Xích Linh! Hiển nhiên, hắn đã phát hiện, trong mấy người này, thực lực của Xích Linh là mạnh nhất.

Tinh Mãng nhân mượn va chạm lui lại, giống như thú hoang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tay phải mang một bộ móng vuốt thép, bên trong con mắt màu đỏ lóe lên vẻ hưng phấn, lại nói câu gì đó, Tinh Mãng nhân đi ra sau đều đứng bên cạnh quan sát, không có tham dự, hiển nhiên là trận săn bắn này đã có chủ.

Vẻn vẹn một đòn, trường kiếm của Xích Linh đã xuất hiện vết nứt, lòng bàn tay cũng bởi vì chấn động quá mạnh mà nứt ra, này chỉ mới là một Tinh Mãng nhân, hơn nữa chỉ mới là bắt đầu!

Tinh Mãng nhân lần thứ hai nhảy lên một cái, kích động phát ra một tiếng kêu quái dị, đánh về phía Xích Linh!

Xích Linh kiếm đã không thể dùng nữa, đòn đánh này khẳng định không phòng ngự được, đối phương như là cố ý để anh nhìn thấy thân ảnh, lại khiến anh tránh không được, ngay lúc khẩn cấp quan trọng này, Pidgey hô một tiếng, "Sa Nặc Nhân! Dùng ý thức lực chặn!"

Sa Nặc Nhân nhanh chóng giải phóng căn nguyên ý thức lực, đánh về phía Tinh Mãng nhân!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio