Cả hai cùng trầm mặc, bầu không khí như vậy làm Sa Nặc Nhân cảm thấy ngột ngạt.
Nhìn bàn tay nắm thành nắm đấm trên bàn, Sa Nặc Nhân biết, anh bây giờ nhất định đang chịu đựng đau đớn.
Hít sâu một hơi, Sa Nặc Nhân mỉm cười nói, "Anh có đói bụng hay không? Tôi làm gì đó cho anh ăn?"
Nếu những việc khác cậu không giúp được thì ít ra những chuyện này cậu cũng có thể làm cho anh.
Xích Linh tất nhiên rất bất ngờ, ánh mắt băng lãnh nhìn Sa Nặc Nhân cũng chuyển thành kinh ngạc, dời tầm mắt, chậm rãi gật đầu.
Sa Nặc Nhân nở nụ cười, tâm lý thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi xuống nấu cơm.
Ít nhất Xích Linh cũng không có hoàn toàn bài xích cậu.
Làm bốn dĩa đồ ăn, cũng không có ở trong phòng ăn, Sa Nặc Nhân bưng lên sân thượng, cùng Xích Linh ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Sa Nặc Nhân thu thập chén đĩa, lại đi qua hỏi Xích Linh có cần cậu dìu về phòng nghỉ ngơi hay không.
Xích Linh trầm mặc nhìn cậu.
Sa Nặc Nhân: "..."
Xích Linh nói, "Cậu như thế nào phát hiện ra tác dụng của Lục Ma Thảo?"
Sa Nặc Nhân không nghĩ tới anh lại hỏi vấn đề này, gãi gãi đầu hàm hồ nói, "Đó là... tình cờ phát hiện ra."
Nếu như phát hiện dễ dàng như vậy, có nhiều người nghiên cứu để nâng cao mức độ dung hợp như vậy, bình thường mà nói đã sớm phát hiện ra, sao có thể để cho cậu "tình cờ" phát hiện?
Xích Linh đương nhiên không tin lời giải thích của cậu, mà Sa Nặc Nhân che giấu làm cho anh rất không thoải mái.
Không nói lời nào, tự mình đứng dậy xuống lầu.
Sa Nặc Nhân kỳ quái nhìn anh, bóng lưng vững chãi như vậy, đâu giống bộ dáng không thoải mái a? Chẳng lẽ là do cậu hiểu lầm?
Sa Nặc Nhân lặng lẽ theo sau, thời điểm nhìn thấy anh đi xuống bậc thang cuối cùng, cầm chặt tay vịn, trên tay nổi lên gân xanh rõ ràng, chứng tỏ anh thực sự không khỏe.
Lúc đó phụ thân phân tích thế cuộc Đế quốc cho cậu, Sa Nặc Nhân trong lúc rảnh rỗi, liền tìm tòi một chút chuyện về phóng xạ. Tinh Diệu Đế quốc chỉ cần nhắc đến phóng xạ, liền không thể không nói đến tam giác tinh vực ấy, lúc đó Xích Linh là bị phục kích tại tinh vực này, đây cũng là địa phương có mức phóng xạ nghiêm trọng nhất, nhiều năm qua, người nhiễm phóng xạ một nhóm lại một nhóm chết đi, mỗi ngày cơ hồ đều có người chết, trước mắt tinh vực cách tam giác này gần nhất đã sớm biến thành tử tinh(), không có dấu hiệu của sự sống, mà những tinh cầu xung quanh cũng chịu không ít ảnh hưởng, các loại di chứng phóng xạ vẫn luôn ảnh hưởng đến cư dân quanh đó.
: hành tinh chết
Theo tư liệu từng nói, đây là một loại phóng xạ hạt nhân vũ trụ chưa biết đến, không tổn hại đến mặt ngoài nhân loại, mà từ từ phá hoại từ bên trong. Có bác sĩ giải phẫu phát hiện, người nhiễm loại phóng xạ chưa biết tên này, khi chết toàn thân, xương cốt đều sẽ biến thành bột phấn, máu huyết sẽ biến thành một loại vật chất màu đen, khá giống kim loại, kinh mạch giống như vô sô nhánh kim loại, trải rộng trên cơ thể. Đây không phải là thống khổ bình thường, có rất nhiều người khi bệnh phát tác, không chịu nổi loại đau đớn này mà tự sát.
Đây không phải lời đồn đại, mà là ví dụ thực tế.
Thời điểm Sa Nặc Nhân nhìn thấy trong tư liệu ghi như vậy, chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn, cậu có thể tưởng tượng ra cảnh toàn thân chậm rãi biến thành bụi phấn, huyết dịch đọng lại thành một loại vật chất màu đen, kinh mạch biến thành "nhánh kim loại", quá trình chậm rãi đó, là một chuyện thống khổ đến mức nào. Cho nên cậu thấy sắc mặt Xích Linh chịu đựng thống khổ như vậy, nội tâm vô cùng chấn động.
Sa Nặc Nhân trở về phòng, mở ra mạng giả lập, bắt đầu tìm kiếm tin tức có liên quan đến phóng xạ hạt nhân không biết tên kia.
Tra xét một hồi lâu, đều không có kết quả, không ai biết phóng xạ này, cũng không ai biết phương pháp trị liệu, hiệu quả nhất chính là rất nhiều dược sư cao cấp tụ tập lại, chung sức hợp tác nghiên cứu ra một loại dược tề, chỉ có tác dụng giảm bớt đau đớn, ức chế tốc độ ăn mòn của phóng xạ, nó căn bản không có cách nào trị liệu, cũng không có cách nào khôi phục.
Sa Nặc Nhân thở dài, từ trên mạng giả lập thoát ra, nhìn thấy cây non đặt trên bàn, nghĩ tới hôm nay còn chưa có dùng ý thức lực ôn dưỡng(), liền phóng thích ý thức lực, bao bọc mầm non bên trong tiến hành ôn dưỡng. Nguyên Quả nảy mầm, sau chuyển sang trồng trong bùn đất, nhất định phải dùng ý thức lực ôn dưỡng mỗi ngày, nếu không, Nguyên Quả sẽ đình chỉ sinh trưởng, dần dần héo rũ.
: bổ sung nuôi dưỡng
Hai ngày sau, tin tức Sa gia phát hiện ra một phương pháp nâng cao mức độ dung hợp vật liệu cơ giáp truyền ra, đặc biệt trên mạng giả lập, ở nơi này không cần bước chân ra khỏi cửa, cái gì cũng có thể giải quyết trên mạng giả lập, tin tức trên mạng giả lập truyền đi, đó mới gọi là tốc độ ánh sáng. Có không ít người ngồi trong bóng tối truyền ra, lần này Sa gia tuyệt đối nắm chắc bảo tọa thế gia.
Đám người sung bái Phổ Nhĩ Sinh đại sư vừa nghe liền không vui.
"Cơ giáp đại sư Phổ Nhĩ Sinh chế tạo ra là cơ giáp cấp chín, Sa gia có cái năng lực gì? Nhờ vào việc lấy trộm bản thiết kế của người khác liền đoạt giải quán quân?"
Lời này vừa nói ra, liền có kẻ khác tới tiếp tục.
"Nghe nói bản thiết kế kia không phải Sa gia trộm, vụ án kia đến giờ còn chưa có phá đâu."
"Không trộm? Không trộm lại càng không có hy vọng,ngươi còn không biết thảm trạng của Sa gia, lão lão, bệnh bệnh, tàn phế. Sa Đạo Dương tuy là cơ giáp chế tạo sư cấp tám, nhưng ông ta già rồi, rất khó làm ra cơ giáp cấp tám xuất sắc lần nữa. Sa Phí Đề tuy là gia chủ Sa gia đương thời, nhưng hắn cũng chỉ là người bình thường, cưới một cái tức phụ có bản lĩnh đi, vì lưu lại hậu nhân cho Sa gia, liền đem thân thể chính mình hủy đi, cả năm bệnh tật triền thân. Đáng tiếc nhất là Sa Nặc Nhân, nghe nói là người thức tỉnh hệ tinh thần hiếm có, thời điểm thu phục đồng hành thú, lại đem tinh thần lực của mình hủy đi, ngươi nói Sa gia còn hy vọng gì? Ngươi còn hướng về Sa gia sao?"