Sa Nặc Nhân không biết nên đi qua hay không, trước mắt nam nhân cùng Tu La giống nhau, làm cho hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm, ngoại trừ ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, còn có một thân sát khí.
Nam nhân kéo trường kiếm, hướng hắn đi tới. Đang lúc căng thẳng muốn tránh né, liền thấy nam nhân thả người nhảy lên nhánh đằng điều, chỉ nhảy mấy cái liền tiến đến gần phi thú, phi thú tại nhánh đằng điều bên trong, đoán chừng là cảm thấy sát khí, lợi trảo cùng mỏ nhọn hung mãnh đánh về phía nam nhân. Nam nhân đứng tại nhánh đằng điều bất động, một tay đưa ra phía trước, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
“Tứ phương giam cầm.” Nam nhân chậm rãi phun ra câu này, năng lượng vô hình đột nhiên tụ lại, hướng phi thú nổi điên bay đến.
“Xiệp!” Phi thú phẫn nộ, hai cánh cùng lợi trảo bị năng lượng vô hình trói lại, như cừu con chỉ đợi làm thịt, ngã trên mặt đất.
Nam nhân nâng kiếm nhảy lên, phi thú còn chưa kịp giãy dụa, cổ liền bị trường kiếm tước xuống, máu tươi bắn tung tóe, tàn thân vùng vẫy giãy dụa. Nam nhân động tác mau lẹ, chờ đến khi hắn nhìn lại, người kia đã vững vàng đứng tại nhánh đằng điều, phi thú lớn như vậy chết rồi, nam nhân sắc mặt như sương, nhìn về phía hắn.
Sa Nặc Nhân nhất thời hoảng rồi, dư quang liếc qua bốn phía, phát hiện Pidgey không thấy.
[ Pidgey, ngươi đi đâu? ] Hắn ở trong đầu la lên.
[ Ta ở tại khuyên tai. Đừng nhìn loạn, hắn đến gần, tranh thủ cùng hắn rời khỏi nơi này. ] Âm thanh Pidgey vang lên trong đầu.
Sa Nặc Nhân có chút xoắn xuýt, xem dáng vẻ của nam nhân, hẳn là sẽ không mang theo trói buộc này đi? Bất quá, vì bảo mệnh, hắn không thể không nỗ lực một chút.
“Xin chào, ta gọi Á… Sa Nặc Nhân, cám ơn ngươi đã cứu ta.” Hắn đánh bạo mở miệng.
Nếu theo tình huống bình thường, có người như vậy chào hỏi, ai cũng sẽ đáp lại. Nhưng mà, hắn gặp phải người này, chỉ là lạnh lùng liếc qua một cái, liền xoay người về hướng quang đãng biến mất.
Sa Nặc Nhân: “…”
Ít nhất cũng phải đáp lại nha? Thật vất vả mới gặp được một người, cư nhiên lại rời đi như vậy.
Nhìn hai khối thi thể dưới chân, hắn có chút sợ hãi, hiểu rõ được độ nguy hiểm của nơi này, bất kể là phi thú hay tẩu thú, đều hướng nhân loại công kích.
[ Lần này làm sao bây giờ? ] Sa Nặc Nhân cúi đầu có chút ủ rũ.
[ Tiếp tục đi về phía trước. ] Pidgey đưa ra chỉ thị.
Không có cách nào khác, hắn không thể làm gì khác ngoài tự lực cánh sinh(), chạy ra khỏi rừng rậm này. Pidgey cũng không có lại đi ra, chỉ có Sa Nặc Nhân một mình đi đi ngừng ngừng, chuyên chọn đường đằng điều dày đặc mà đi, thân hình hắn còn thực ngây ngô, chưa có nảy nở, như vậy xuyên qua khe hở rất thuận tiện, ngược lại, nếu có dị thú cỡ lớn, thì liền bị đằng điều cản lại, như vậy cũng có thể bảo đảm an toàn nhất định.
: dựa vào bản thân mình
Hắn không biết mình đã đi bao xa, đói thì ăn uống đồ ăn trong không gian giới chỉ, mệt mỏi thì leo lên nhánh đằng điều nghỉ ngơi, trên đường gặp được một vài dị thú hình thể khá nhỏ, chúng nó hẳn là đi ra kiếm ăn, nhìn thấy Sa Nặc Nhân đều kinh hãi chạy xa.
Căn cứ thời gian tới tính, cần phải đi thêm hai ngày nữa, hắn ngồi trên một nhánh đằng điều tráng kiện ăn đồ ăn, phía xa xa, hình như nghe được tiếng thú rống.
Sa Nặc Nhân cảnh giác đứng lên, hướng ánh mắt nhìn xung quanh, nhờ khoảng thời gian đào tẩu trong quá khứ khiến hắn không có thời gian chần chờ, chỉ dùng hai giây đồng hồ liền đưa ra quyết định. Hắn đem thức ăn thu vào không gian, chạy về phương hướng thú rống. Từ tiếng thú rống có thể nhận ra được sự phẫn nộ của nó, chọc giận nó không phải dị thú thì chính là nhân loại, Sa Nặc Nhân mừng thầm, chỉ cần có người, hắn liền có thể ra khỏi nơi này.
Tiếng thú rống ngày càng gần, mơ hồ có cả tiếng người truyền đến, hắn trở nên hưng phấn, quả nhiên là đi đúng hướng rồi, phía trước có người cùng dị thú tranh đấu!
“Lão sư, đánh vào đầu gối nó! Đánh vào đầu gối nó!”
“Oa! Nó tới đây! Chạy mau chạy mau!”
Xa xa truyền tới tiếng kinh hô, thanh âm kia kinh hãi thì ít, ngược lại, là cảm thấy hưng phấn nhiều hơn.
Sa Nặc Nhân hướng phía kia đuổi tới, đi không bao xa, liền nhìn thấy phía trước có ba bóng người tại khe hở đằng điều xuyên qua, hướng về phía hắn chạy tới, phía sau bọn họ là một dị thú cao gần hai mét đang đuổi theo, tẩu thú kia thân thể cường tráng, trên đầu mọc ra sừng lớn cứng rắn, lông màu xám đen, quanh thân mọc ra gai nhọn cùng với cục đá giống nhau. Ánh mắt nó đỏ đậm, một đường đuổi theo ba người, chỗ đi qua, nhánh đằng điều đều bị đâm gãy, ngay cả hòn đá cũng bị nó nghiền thành bột phấn.
Sa Nặc Nhân nhìn chung quanh, thấy cách đó không xa có một gốc xà đằng() khổng lồ tráng kiện, đường kính tận hai, ba mét, nhánh cây hướng bốn phía lan tràn, bộ rễ mạnh mẽ chôn sâu xuống lòng đất, tuyệt đối an toàn vững chắc.
: Mk kb nó là gì nên để vậy. Theo QT là cây cầu đằng. Ai biết giúp mk nhé.
“Bên này!” Sa Nặc Nhân hô to một tiếng, liền quay người chạy đi.
Ba người muốn thoát thân liền nhìn thấy hắn, đều là thở phào nhẹ nhõm, đuổi sát theo chạy tới. Hắn trước tiên chạy đến dưới đại thụ, cầm lấy đằng điều, dùng cả tay chân để trèo lên. Ba người theo tới lập tức hiểu ý, lên đến chỗ cao bọn họ không tin tẩu thú này còn có thể bay lên.
Ba người tay chân nhanh chóng trèo lên trên, tẩu thú đuổi tới liền va đầu vào thân cây, đụng đến đại thụ kịch liệt lay động, vỏ cây tung tóe. Sa Nặc Nhân thân thể thoáng một cái, tóm chặt lấy đằng điều ổn định thân mình, thiếu niên vừa leo lên cũng không có may mắn như vậy, còn không có đứng vững liền bị tẩu thú va chạm, dưới chân trượt, liền trực tiếp rớt xuống.