Xích Linh đem Sa Nặc Nhân đuổi về khách sạn đế đô, ngồi ở bên giường, chờ cậu ngủ mới hôn hôn trán của cậu, đứng dậy rời đi.
Thời gian này, mỗ phụ rất bận, Xích Linh đi thẳng đến khách sạn hoàng gia, đi tìm Diễm Vương phi.
Thời gian vừa vặn, Diễm Vương phi vừa mới trở lại khách sạn không bao lâu, Xích Linh đã đến. Không khéo chính là, Diễm Vương cũng ở.
Xích Linh mặt lạnh liếc mắt nhìn phụ thân một cái, Diễm Vương đồng dạng mặt lạnh mà chống đỡ.
Diễm Vương phi chỉ cảm thấy đau đầu, "Đã gặp Tam hoàng tử? Nói cái gì?"
Xích Linh đem chuyện có liên quan đến di tích cổ Karni nói lặp lại một lần.
Diễm Vương cùng Diễm Vương phi trầm mặc nghe, tám năm trước đây, chính là lúc vừa kết thúc chiến tranh với người Tuy Vĩ Hạt, quân đội Diễm Vương đang trong quá trình rút lui thì bị người Tuy Vĩ Hạt mai phục, địa điểm chính là tam giác tinh vực, cách đàn phái tinh vực không xa, khi đó vô cùng hỗn loạn, chìa khóa bị cướp đi làm sao có thể xác định là người của Tinh Diệu Đế Quốc đâu?
Xích Linh lắc đầu, "Tam hoàng tử nói rất chắc chắn, nói là đội buôn của nước ta đoạt đi rồi."
Diễm Vương cùng Diễm Vương phi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.
Đợi trong chốc lát, thấy nhi tử còn chưa đi, nếu là thường ngày nên nói đã nói xong, sớm đã không thấy bóng người, hôm nay cư nhiên khác thường.
Diễm Vương phi: "Con còn có việc?"
Xích Linh: "Mỗ phụ, ta muốn kiểm tra đo lường một loại dược tề, cần máy kiểm tra dược tề không có hạn mức tối đa."
Diễm Vương phi ngạc nhiên nói: "Dược gì lại cần đến loại máy móc kia?"
Xích Linh lấy ra dược tề Sa Nặc Nhân đưa cho anh, đưa cho Diễm Vương phi.
Diễm Vương phi cầm dược tề, cẩn thận nhìn nhìn, có chút hoang mang, "Màu sắc này..."
Diễm Vương liếc mắt xem xét, "Đây là dược tề sao? Màu sắc thật kỳ quái."
Xích Linh nói: "Đây là dược tề Nặc Nặc chế tác, máy kiểm tra của em ấy trắc (kiểm tra) không ra số liệu."
Diễm Vương lạnh nhạt nói: "Một tiểu tử đến mạch thần kinh chính là cái gì cũng không biết, còn có thể chế tác dược tề? Đừng làm chết người."
Xích Linh không để ý tới phụ thân.
Diễm Vương phi nói: "Là máy kiểm tra hỏng hay là nguyên nhân khác?"
Xích Linh: "Máy của em ấy kiểm tra ra dữ liệu, độ tinh khiết %, dược tinh đan tư, phỏng chừng là hạn mức tối đa của máy kiểm tra không đủ, cho nên muốn nhờ mỗ phụ hỗ trợ kiểm tra một chút."
Diễm Vương nói thầm: "... Chất lượng hiện tại của máy kiểm tra cũng không được kiểm duyệt sao?"
Diễm Vương phi đứng dậy đi tới thư phòng, Xích Linh cũng đi qua.
Diễm Vương phi có một chiếc máy kiểm tra không có hạn mức tối đa, là bằng hữu của ông đặc biệt làm riêng cho ông, chuyên để kiểm tra dược tề Xích Linh sử dụng, tính an toàn rất cao, hơn nữa không có hạn mức tối đa.
Diễm Vương phi đem máy kiểm tra lấy ra, đặt dược tề vào trong cái rãnh của máy, ấn mở công tắc, xạ tuyến màu đỏ quét qua tấm kính chứa dược tề, bắt đầu kiểm tra, rất nhanh, dữ liệu liền đi ra.
Diễm Vương phi liếc nhìn số liệu, nhíu mày.
Độ tinh khiết: %; dược tính: đan tư.
Diễm Vương đi theo tiến vào: "..."
Diễm Vương phi kiểm tra thêm một lần nữa, kết quả vẫn giống nhau. Ông đem chút dược tề kia lấy ra, phần dược tề này đã chuyển thành màu đỏ rực, màu sắc trong suốt, cực kỳ đẹp đẽ, mà trong dược tề, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại màu sắc này.
Diễm Vương phi: "Đây là dược tề gì?"
Xích Linh liếc mắt nhìn phụ thân một chút, Diễm Vương lập tức rời ánh mắt, biểu thị ông mới không hiếm lạ loại dược tề này.
Xích Linh: "Hợp Nguyên Tề. Nó có thể bổ sung sức chiến đấu cho Resse thời điểm thân thể hao tổn, nâng cao trạng thái chiến đấu. Hợp Nguyên Tề giống như một loại tự vệ của năng lượng sinh mệnh căn nguyên, sau khi sử dụng, nó sẽ bao lấy năng lượng sinh mệnh căn nguyên của thân thể, chỉ hao tổn Hợp Nguyên Tề sẽ không tổn hại đến năng lượng sinh mệnh căn nguyên, có thể tránh khỏi thời điểm tiêu hao năng lượng sinh mệnh căn nguyên quá mức tạo thành thương tổn đối với thân thể hữu hiệu."
Xích Linh đem lời giải thích của Sa Nặc Nhân nói lại một lần, lần này Diễm Vương cũng không để ý tới mặt mũi, trực tiếp mở to hai mắt nhìn, "Phương pháp chế tác dược tề của cậu ta từ đâu mà có? Tại sao dược tề quý giá như vậy, chưa từng xuất hiện ở Đế Quốc, lại được cậu ta chế tác ra trước?"
Xích Linh có chút đắc ý nói: "Đây là lần đầu tiên Nặc Nặc chế tác dược tề, nghe nói là đem ra luyện tập."
Diễm Vương phi: "..."
Diễm Vương: "..."
Lần đầu tiên luyện tập dược tề, chính là chế tác ra được loại dược tề chỉ có dược sư cấp năm trở lên mới có thể chế tác ra được, nên nói cậu ta quả nhiên là bẩm sinh thức tinh năng lực tinh thần hệ sao? Không chỉ có như vậy, dữ liệu dược tề này cũng nghịch thiên rồi. Bạch Ngân tinh hệ dược tính cao nhất vẫn là đan tư, đến nay cơ hồ không có dược sư nào có thể chế tác ra được dược tính như vậy, mà thiếu niên này, dược tề luyện tập đã có độ tinh khiết %, dược tính đan tư, quả thực nghịch thiên đến khiến người sợ hãi.
Nhân tài như vậy xuất hiện ở Tinh Diệu Đế Quốc, đây tuyệt đối là chí bảo Đế Quốc, sự tình một khi bị truyền ra ngoài, sẽ đẩy cậu bé lên đầu sóng ngọn gió.
"Đứa nhỏ này có thiên phú như vậy, vạn nhất để lộ tin tức, sợ là có phái nhiều người hơn nữa, cũng rất khó bảo đảm an toàn cho nó." Diễm Vương phi lo lắng nói.
Diễm Vương cũng không rảnh tức giận với nhi tử, "Tiểu tử Sa gia nói thế nào?"
Diễm Vương hỏi mịt mờ, Xích Linh lại biết ý tứ của ông, cất giọng nói: "Lúc trước ta đã nói, nếu như phụ thân không thể chấp nhận Nặc Nặc, chuyện đó sẽ rất phiền phức, ta cũng đừng mong tốt."
Diễm Vương phi trong lòng hơi động, "Ý của con là nói..."
Xích Linh gật đầu, "Nặc Nặc có được một loại phương thuốc có thể chữa bệnh của ta, hiện tại chính là đang học tập chế tác dược tề, muốn đem dược tề kia chế tác ra, bình Hợp Nguyên Tề này chính là vật phẩm luyện tập của em ấy."
Lúc này ngay cả tâm tình bình tĩnh của Diễm Vương phi cũng kinh hãi, chứ đừng nói tới Diễm Vương.
Diễm Vương trầm tư một lúc lâu, mới nói: "Hợp Nguyên Tề nếu như có thể mở rộng ra ngoài, sẽ tạo phúc cho toàn bộ Đế Quốc."
Diễm Vương phi nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết là đứa bé kia đồng ý mới được, đây là đồ vật của nó, chúng ta không thể tùy ý quyết định."
Diễm Vương không nói.
Xích Linh nói: "Em ấy là vợ con, lời con nói ít nhiều gì vẫn có nghe..."
Diễm Vương cùng Diễm Vương phi đều mong đợi nhìn đứa con nhà mình.
Xích Linh: "Bất quá, điều kiện tiên quyết là hai người phải tiếp thu thân phận em ấy mới được, bằng không, Nặc Nặc dựa vào cái gì đem vật trọng yếu như vậy giao cho "người khác"."
Lời này rõ ràng là nói với Diễm Vương, Diễm Vương phẫn nộ, "Ta có nói không đồng ý các ngươi sao?! Quan hệ hôn nhân đều đã ký, ta nói không đồng ý, ngươi sẽ hủy bỏ quan hệ sao?!"
Xích Linh lạnh lùng nói: "Sẽ không."
Diễm Vương phi đúng lúc nói: "Được rồi, phụ thân cũng là lo lắng cho con, con còn tức giận với hắn."
Xích Linh nói: "Con biết. Chuyện này con sẽ tìm cơ hội, hỏi một chút ý tứ của em ấy."
Nói xong, mắt trông mong nhìn cái máy kiểm tra không có hạn mức tối đa kia.
Diễm Vương phi: "..."
Nhi tử đây là có vật tốt gì đều muốn lấy đưa cho con dâu sao?
Diễm Vương phi cầm máy kiểm tra nói: "Con nói cho ta, phương pháp phồi chế dược tề cùng đài cơ giáp kia là như thế nào, máy kiểm tra này liền cho con."
Xích Linh có chút khó khăn, phương pháp phôi chế anh biết, nhưng cơ giáp là thật sự không biết, vì vậy chỉ có thể nói: "Nặc Nặc từng có một đoạn kỳ ngộ, chính là khi ở trên Aslamo tinh cầu, bị ma thú cấp ba công kích rơi xuống vách núi mới được, những đồ vật không hợp với lẽ thường, đều là có được vào lúc đó."
Diễm Vương phi gật gật đầu, xem như tin.
Cũng chỉ có "gặp được kỳ ngộ" mới có giải thích cho những thứ đó, bằng không không có cách nào có thể giải thích chuyện này thông suốt.
Thời điểm Sa Nặc Nhân bị người nhà truy hỏi lai lịch của cơ giáp, cũng nói như vậy, bọn họ cũng tin. Vào lúc này, Xích Linh cũng chỉ có thể lấy qua dùng, nửa thật nửa giả, cứ như vậy giải thích qua được, thuận lợi lấy được máy kiểm tra không có hạn mức.
Khi Sa Nặc Nhân tỉnh lại sau giấc ngủ, thời điểm nhìn thấy máy kiểm tra vô hạn mức đặt trên đầu giường, cao hứng nhảy dựng lên, lập tức cầm lấy quang não, hảo hảo cảm tạ Xích Linh một phen, lấy ra hai bình dược tề đêm qua chế được, đặt lên trên cái rãnh đo lường.
Dữ liệu của dược tề lần đầu tiên dùng ý thức lực chế tác, dược tính chỉ có đan tư, mới vừa đạt đến giá trị thấp nhất dược tính hạ phẩm, có chút sai lầm, dược tề lần này của cậu liền tuyên bố thất bại.
Liền kiểm tra bình dược thứ hai, dược tính có tốt hơn một chút, đạt tới . đan tư, quả nhiên cần phải luyện tập nhiều hơn mới được.
Sa Nặc Nhân suy đoán, Xích Linh chắc chắn sẽ cùng Karni đi cái di tích cổ kia, chỉ còn thời gian mấy tháng, hy vọng có thể trị hết bệnh của Xích Linh, đồng thời cũng phải tích trữ nhiều dược tề hơn, giữ lại dự phòng. Nghe ý Karni nói, bên trong di tích cổ hơn nửa nguy cơ trùng trùng, bằng không cũng sẽ không trông chờ vào cơ giáp của cậu.
Nói làm liền làm, lập tức liên lạc Công Ngọc Diễm, gửi qua một danh sách tên dược thực thật dài cho hắn, hơn nữa mỗi loại số lượng đều đạt hơn trăm. Sa Nặc Nhân bán cơ giáp cho Lâm Hàm kiếm được tiền, cũng bị cậu xài gần hết, bất quá cũng may, thực tài đều mua đủ. Cậu liền chọn một ít dược tề Resse thường dùng, ngay cả dược thực phụ trợ của Ngưng Thần Tề, Bách Phúc Tuyết cùng Trú Nhan Tề, cũng bị cậu mua về. Khoảng thời gian này, cậu cần quyết chí tự cường, nhất định phải mau chóng học chế tác được vài loại dược tề này vì chuẩn bị đi mạo hiểm!
Hai ngày sau, tất cả dược thực đều được đưa đến, cậu liền nghiêm túc nói với các trưởng bối ―― cậu muốn bế quan! Ai cũng không gặp, ngay cả Xích Linh cũng không gặp, một ngày ba bữa được người hầu đưa tới cửa, chờ cậu hết bận sẽ tự mình bê vào ăn, không cho bất luận người nào quấy rối cậu!
Sau đó dưới ánh mắt không rõ của ba vị trưởng bối, kiên định trở về gian phòng của mình, khóa trái cửa, tắt quang não cùng chuông cửa, chân chính ngăn cách cùng bên ngoài!
Vì vậy, Sa Nặc Nhân bế quan.
Hai ngày trước Sa Nặc Nhân cũng đã nói qua với Xích Linh một lần, nói muốn bế quan, anh nghĩ cậu ít nhất cũng phải đợi thi đấu thế gia kết thúc mới quay về bế quan, sau lại không liên lạc được người, tự mình tìm đến cửa, được người hầu ngoài cửa báo cho, tôn thiếu gia đang bế quan, ai cũng không gặp. Xích Linh thế mới biết, Sa Nặc Nhân là nghiêm túc, đến thi đấu thế gia cũng không xem chuyên tâm nghiên cứu dược tề. Sa Nặc Nhân cố gắng như vậy, anh cũng không thể cản trở, vì vậy cũng phái hai bảo tiêu lại đây, mỗi ngày canh giữ ở cửa, bảo vệ cậu.
Trong lúc bế quan, trong lòng Sa Nặc Nhân không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài nghiên cứu phương pháp phối chế dược tề bên trong mảnh xương, rèn luyện ý thức lực cùng tinh thần lực, dùng hai loại phương pháp phân biệt luyện tập chế dược, trong phòng bày đầy chai chai lọ lọ, dược thực nát thành bột, dược tề thành phẩm, toàn bộ tâm tư của cậu đều đắm chìm trong học tập dược tề.
Ở trận thi đấu cơ giáp thế gia Sa Nặc Nhân các loại biểu hiện ra, khiến toàn bộ người Đế Quốc đều biết, Sa gia có cái tôn tử khó lường. Nhưng ở vị trí của Sa gia dưới đài thi đấu, Sa Nặc Nhân lại không lộ diện, có phòng viên hiếu kỳ, đơn độc vì việc này phỏng vấn Sa Phí Đề, Sa Phí Đề chỉ hàm súc nói cậu đang học tập, cũng không nhiều lời. Điều này làm cho mọi người biết Sa Nặc Nhân có đài cơ giáp thần kỳ trong miệng mọi người rất lợi hại, đồng thời cậu cũng là một người thích học tập.
Đương nhiên, coi như cậu nói bế quan, cũng không thiếu những người muốn gặp cậu, người hầu cùng bảo tiêu ngoài cửa, quả thực bận!
Bất quá, không quản ai tới, tất cả đều không gặp được Sa Nặc Nhân. Vì vậy dần dần, người tới tìm cậu đều biết cậu đang bế quan, thật sự ai cũng không gặp, chậm rãi cũng không đến nữa.
ed: vì đi nhập học nên mình bận đến tối thứ mới có chương mới nhé. cũng phải nói thêm là vì vào năm học sẽ bận hơn nên một tuần chỉ post được - chương thôi nhé. t - cn mình rảnh thì sẽ thêm chương cho m.n. chúc m.n đọc truyện vui vẻ. Tối an nhé cả nhà!!!