Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

chương 87: kế hoạch chạy trốn (đã beta)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi tỉnh lại, Sa Nặc Nhân bắt đầu hiến vật quý.

"Những thứ này là Bách Phúc Tuyết, đây là Ngưng Thần Tề, bên này có Hợp Nguyên Tề, kia nữa là Tụ Khí Tề, cái đám đó... Còn gì nữa không." Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, liền đem Trú Nhan Tề để lại, đây là dược chỉ cậu cần uống, chế tác cũng không nhiều, vẫn là không nên lấy ra.

Xích Linh nhìn cậu đem một hộp lại một hộp dược tề để lên bàn, những dược tề này, vô luận là một loại nào lấy ra cũng đủ kinh động rồi, mà Sa Nặc Nhân mỗi một loại lại chế tác nhiều như vậy, mỗi loại đều hơn trăm, điều này làm cho Xích Linh phi thường kinh ngạc. Anh biết dược tề sư mỗi lần chế dược không thể đều sẽ thành công, đặc biệt là cấp bậc dược tề càng cao, tỷ lệ thành công càng thấp, cho nên dược tề phẩm chất cao cũng rất đắt giá, Sa Nặc Nhân trong hai tháng thời gian ngắn ngủi, cư nhiên chế ra nhiều như vậy!

"Đều cho anh." Sa Nặc Nhân đem dược tề được xếp như một ngọn núi nhỏ giao cho Xích Linh, "Mấy ngày nữa, anh có thể nâng cao sức chiến đấu, mấy bình Tụ Khí Tề đó có thể giúp tốc độ của anh tăng lên, gần nhất em sẽ chế ra nhiều hơn một chút cho anh."

Xích Linh mỉm cười, "Cám ơn Nặc Nặc, sau này cần dược thực gì lại nói với anh, anh vì em chuẩn bị."

Sa Nặc Nhân vui vẻ gật đầu, cậu đang lo không có tiền mua thực tài đây, Xích Linh đã giải quyết vấn đề khó khăn của cậu, vì vậy không chút khách khí đưa một tấm danh sách thật dài cho Xích Linh.

Xích Linh: "..."

Xích Linh cau mày, "Trước em mua thực tài cũng đều là mua như vậy?"

Sa Nặc Nhân: "Đúng vậy."

Xích Linh điểm điểm danh sách, "Này cũng nói cho người khác biết phương pháp phối chế dược tề của em khác nhau ở chỗ nào?"

Sa Nặc Nhân: "..."

Sa Nặc Nhân chần chờ nói: "Công Ngọc Diễm hẳn là sẽ không..."

Xích Linh thở dài, "Sau này chuyện như vậy giao cho tôi xử lý, cũng không phải hoài nghi A Diễm, chỉ sợ người lưu tâm trong bóng tối điều tra, những phương pháp phối chế dược tề này rất quý giá, vẫn nên cẩn thận một chút."

Sa Nặc Nhân: "Như Bách Phúc Tuyết cùng Ngưng Thần Tề, cho dù có người có tâm điều tra ra phương pháp phối chế, cũng chỉ có thể tra ra dược phụ, không có vị thuốc chính là Nguyên Quả này, người khác không thể làm được."

Xích Linh: "Tóm lại vẫn nên cẩn thận một chút."

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Được, em sẽ cẩn thận."

Xích Linh đem dược tề đều thu vào trong không gian, "Mấy ngày nữa, anh đưa em về Servina."

Sa Nặc Nhân tha thiết mong chờ nói: "Vậy còn anh?"

Xích Linh: "Anh bên này còn có chút chuyện, em về trước đi học cho tốt."

Sa Nặc Nhân theo dõi anh, quan sát tỉ mỉ, "Karni đâu? Hắn nói mang em đi di tích cổ chơi, chìa khóa đã tìm được chưa?"

Xích Linh nói: "Tìm được, hắn về nước để chuẩn bị."

Xích Linh vốn không muốn nói cho cậu biết chuyện này, chỉ sợ cậu muốn cùng đi, nơi đó vô cùng nguy hiểm, năm đó ở bên trong đội thương nhân kia, cũng có phụ thân huynh muội Francey ―― lão Francey cùng trưởng tử của hắn Phương Đình, bọn họ vì có thể mở ra một di tích cổ mà vô cùng hưng phấn, đều ảo tưởng bên trong có vô số trân bảo, chỉ tiếc, mới vừa vào cửa không bao xa, bọn họ liền bị vật không rõ nguồn gốc tập kích, cơ hồ chuyện xảy ra chỉ trong khoảng khắc, lúc đó cuối cùng thoát được chỉ có Phương Đình tuổi tác nhỏ nhất, những người khác đều chết rồi, ngay cả lão Francey cũng chết ngay trước mặt Phương Đình.

Phương Đình không có tiếp tục đi vào trong, ven đường nhặt một cái mang về kỷ niệm, cuối cùng di tích cổ khép kín, chìa khóa rơi vào trong tay Phương Đình. Đồ vật hắn lấy ra được từ di tích cổ, chính là phương pháp chế tác Francey gia bây giờ.

Francey gia cũng không có che giấu, khi biết được Đế Quốc đang đi tìm chiếc chìa khóa đó, gia chủ Francey đương thời ―― Phương Đình, chủ động đưa ra nguyện ý muốn giao ra chìa khóa, điều kiện là, Francey gia cũng phải có người đi vào, Đế Quốc tiếp thu điều kiện của hăn. Bây giờ tất cả mọi người đang chuẩn bị để tiến vào di tích cổ, thế lực khắp nơi, đều cố gắng tăng cường sức mạnh của mình, chuẩn bị sau khi tiến vào di tích cổ thi triển đại thân thủ. Trước đó bọn họ đã đạt thành hiệp định, sau khi tiến vào, tất cả đồ vật tìm được, đoạt được đều thuộc về tư hữu, điều này kích phát dã tâm của các thế lực khắp nơi.

Căn cứ Phương Đình nhiều năm nghiên cứu, suy đoán chỗ đó có khả năng có một loại cấm chế nào đó, lúc đó người tiến vào tuổi tác lớn nhỏ không đồng đều, lại chỉ có một mình hắn sống sót, hơn nữa không có bị công kích, hắn vẫn luôn hoài nghi, bên trong có phải hay không có hạn chế về tuổi tác, lúc đó hắn tuổi, đi ở phía sau hắn chính là người trẻ tuổi tuổi, người kia cũng bị công kích, chỉ có một mình hắn. Vì vậy hắn suy đoán, có phải là người vượt quá tuổi tiến vào, đều bị công kích? Nơi bọn họ tiến vào chỉ mới là ngoài cửa, còn không có vào sâu liền bị công kích lớn như vậy. Suy đoán của hắn cũng được Đế Quốc xếp vào tiêu chí để chọn lọc người, không thể để cho người đi vào vô vị tìm chết, cho nên chọn người phái đi, đều là tuổi trở xuống.

Sa Nặc Nhân vội hỏi: "Em cũng muốn đi."

Xích Linh nhàn nhạt nói: "Không được."

Sa Nặc Nhân nhảy dựng lên, quyết không nhượng bộ, "Em đã cùng Karni nói xong rồi."

Xích Linh nói: "Anh đã thay em cự tuyệt."

Sa Nặc Nhân trợn tròn mắt, cả giận: "Anh không có quyền thay em quyết định, em muốn đi!"

Cậu còn chuẩn bị vào bên trong di tích cổ xem xem có tụ khí lồng hay không đây!

Xích Linh vừa nghe lời này, biểu tình liền lạnh xuống, "Đừng tưởng rằng bên người có cơ giáp cùng Pidgey là vô địch rồi, anh nói không được đi chính là không được đi!"

Sa Nặc Nhân hoảng sợ, Xích Linh đã thật lâu không dùng ngữ khí lạnh lùng như thế cùng cậu nói chuyện, tức giận nghẹn nửa ngày, mới nói: "Không đi liền không đi, ai hiếm lạ."

Vì phòng cành mẹ đẻ cành con, Xích Linh quyết định ngày thứ hai sẽ đưa Sa Nặc Nhân trở về. Sa Nặc Nhân kiên quyết không cho anh đưa, nói cái gì cũng không được, cậu muốn chính mình mua vé tàu trở lại.

Xích Linh cho là cậu vẫn còn đang tức giận, nếu không cho anh đi cùng, chỉ có thể phái bốn tên bảo tiêu đưa cậu trở về.

Trên đường đưa cậu tới trạm không gian, dặn dò cậu trở lại đi học cho giỏi, muốn cái gì anh sẽ thay cậu tìm, chờ anh trở về.

Sa Nặc Nhân dọc theo đường đi rầu rĩ không vui, không nói lời nào.

Sau khi xuống xe, một mình theo trạm không gian bỏ đi, cũng không để ý tới Xích Linh.

Xích Linh đứng ở bên cạnh xe, hô cậu một tiếng, "Nặc Nặc."

Sa Nặc Nhân dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.

Xích Linh mặt không hề cảm xúc mở hai tay ra, ý tứ là ôm một chút.

Sa Nặc Nhân lưỡng lự hai giây, mới đi trở về, chui vào trong ngực của anh, hai người ôm tạm biệt.

Xích Linh hôn hôn tóc của cậu, cái gì cũng chưa nói, "Đi thôi."

Sa Nặc Nhân đi được hai bước, quay đầu lại nhìn anh, Xích Linh vẫn đứng bên ngoài nhìn cậu. Quay người, bước nhanh đi vào phòng chờ đợi, bốn tên bảo tiêu một tấc cũng không rời trông coi bên cạnh.

Thời điểm bọn họ tới đây, Sa Nặc Nhân mới vừa bước vào phòng chờ, không đến năm phút đồng hồ, liền có thông báo xoát vé lên thuyền.

Sa Nặc Nhân nhìn xung quanh, Xích Linh đã đi rồi, anh ngày hôm nay còn có việc bận rộn, vốn định qua mấy ngày nữa mới đưa Sa Nặc Nhân quay về, lại bị cậu cự tuyệt.

Trước khi lên thuyền, Sa Nặc Nhân muốn đi WC, cậu hơi động, bốn tên bảo tiêu liền đi theo.

Sa Nặc Nhân: "... Các người có thể ở chỗ này chờ ta."

Bảo tiêu A: "Điện hạ phân phó, muốn một tấc cũng không rời khỏi ngươi."

Sa Nặc Nhân: "..." Trong lòng mạnh mẽ đâm cho hắn hai dao, chỉ có thể cười gượng, mang theo bốn tên bảo tiêu thân cao mã đại đi WC.

Sa Nặc Nhân: "Ta muốn đi vào, các ngươi cũng phải theo vào sao?"

Bảo tiêu đi vào phòng rửa tay kiểm tra, mỗi một phòng riêng đều đẩy ra, chỉ có một phòng là khóa lại, bên trong có người.

Thấy bọn họ tỉ mỉ như thế, Sa Nặc Nhân xạm mặt lại, Xích Linh đây là sợ cậu trốn giữa đường, mới có thể kiểm tra tỉ mỉ đến vậy đi? Nếu như vậy, không trốn, quả thực đáng tiếc!

Tiến vào phòng riêng trong WC, đem cánh cửa khóa trái, Sa Nặc Nhân bò lên trên bồn cầu, cậu đã quan sát qua địa hình, từ phòng riêng này lên trên là cái cửa thông gió, cậu có thể từ cửa thông gió bên trong bò ra ngoài, như vậy cậu liền tự do!

Sa Nặc Nhân run rẩy bò tới trên đỉnh phòng riêng, thấy nắp thông gió, muốn đem nó tháo ra, nhưng đáng tiếc khí lực có hạn, lôi kéo nửa này cũng không ra dược, có thể thấy được tưởng tượng với hiện thực chênh lệch rất lớn. Giữa lúc cậu đang nỗ lực, bỗng nhiên chú ý tới phòng riêng bên cạnh có người đang ngẩng đầu nhìn cậu, là một người trẻ tuổi tướng mạo phi thường tuấn mỹ, bất quá chỉ khoảng tuổi.

Sa Nặc Nhân: "..."

Người trẻ tuổi: "Ngươi đang làm gì..."

Sa Nặc Nhân: "Xuỵt!!" Căng thẳng nhìn ra ngoài xem, bảo tiêu không nghe thấy.

Người trẻ tuổi nhỏ giọng nói: "Có cần giúp một tay không?"

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, có chút xoắn xuýt, "Ngươi có thể giúp ta tháo nắp thông gió này ra sao?"

Người trẻ tuổi có chút không rõ, một lát sau mới gật đầu, Sa Nặc Nhân đại hỉ. Chỉ thấy người trẻ tuổi đứng ở trên bồn cầu, hai tay lôi tấm phiến, hơi dùng sức, phiến thông gió liền bị kéo xuống.

Sa Nặc Nhân vui vẻ nói: "Chờ sau khi ta bò vào trong, ngươi đem thông gió nắp lại, giả bộ một chút, cảm tạ đại ca!"

Vì vậy Sa Nặc Nhân ngốc nghếch giống như koala, víu cửa thông gió, hai chân đạp đá loạn xạ, muốn leo lên, cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi phụ một tay, đem cậu đẩy mạnh lên.

Cái loại chạy trốn như vậy, khiến cho Sa Nặc Nhân rất hưng phấn, "Đại ca xưng hô như thế nào? Ân cứu mạng, tương lai tái báo."

Người trẻ tuổi có hơi do dự, mới nói: "Hoa Diên Vĩ Diên, tên của ta."

Sa Nặc Nhân vội nói: "Cảm tạ, Diên ca, sau này còn gặp lại." Sau đó bạch bạch bạch bò đi.

Diên: "..."

Đem phiến thông gió đặt lại chỗ cũ, Diên ra khỏi phòng vệ sinh, bốn tên bảo tiêu canh giữ ở cửa liếc hắn một cái, tiếp tục không nhúc nhích trông coi, Diên mang theo kính râm, cất bước rời đi.

Bảo tiêu tiếp tục đợi ở cửa mười phút, không thấy người đi ra, gõ cửa vô số lần, không thấy tiếng trả lời, mới biết xảy ra vấn đề rồi, vọt vào phòng rửa tay, đến một bóng người cũng không thấy. Bốn tên bảo tiêu quả thực bị dọa điên rồi, bốn người cấp tốc phân công nhau tìm kiếm.

Sa Nặc Nhân thuận theo đường ống thông gió, vẫn luôn bò ở một nơi nhỏ hẹp, mặt mày lấm lem xám xịt, phi phi phun ra mấy miệng bụi, không nghĩ tới đường ống thông gió bẩn như vậy, đâu đâu cũng có khói bụi đen thùi lùi, nhìn lại một chút y phục trên người, quả thực bẩn như ăn mày.

Sa Nặc Nhân không có dừng lại lâu, nhấc chân liền bò khỏi chỗ đó, tâm lý phi thường đắc ý, nghĩ đến sau khi Xích Linh biết, bộ dáng tức giận đến hét ầm lên, trong lòng liền mừng thầm.

Trên thực tế, thời điểm Xích Linh nhận được tin tức bảo tiêu truyền đến, đang đi tới hội thảo luận đi di tích cổ.

Anh phát một tin nhắn trở lại, phái thêm nhân thủ, nhất định phải tìm được.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, gọi qua cho Sa Nặc Nhân, bất ngò chính là cư nhiên vẫn chuyển được.

Quang não đột nhiên vang lên, Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, vừa nhìn thấy là Xích Linh gọi tới, phản xạ có điều kiện liền cắt đứt.

Sau đó, một tin nhắn được gửi tới: "Ở nơi nào? Chuyển được tin!"

Sa Nặc Nhân cơ hồ có thể tưởng tượng ra được Xích Linh đang nổi giận ở ngay đây, suy nghĩ một chút, liền tắt quang não.

Cậu đã tính xong, chuẩn bị trong bóng tối theo dõi Xích Linh, chờ anh lên thuyền, chính mình lại nghĩ cách trà trộn đi vào, chờ đến đàn phái tinh vực, cũng không thể đem cậu đuổi trở về, chỉ có thể cố hết sức dẫn cậu đi vào, khà khà khà.

Thời điểm Xích Linh gọi qua lần nữa, phát hiện đã tắt, đã không còn có thể hình dung là táo bạo, anh quả thực muốn bạo phát! Bạo phát!

Iman đi qua góc tường, phát hiện Xích Linh đang đứng ở bên cửa sổ thở hổn hển, dáng dấp phi thường phẫn nộ.

Chậm rãi lại gần, "Làm sao lại đứng ở chỗ này? Hội thảo luận chưa bắt đầu sao?"

Phát hiện là Iman, Xích Linh áp chế lửa giận trong lòng, "Ngươi... Cũng muốn đi?"

Iman gật đầu, "Hắn cần một người bảo trì cơ giáp, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ta là phù hợp."

Xích Linh cau mày, "Hắn không nói cho ngươi nơi đó rất nguy hiểm sao?"

Iman mỉm cười, "Cũng bởi vì nguy hiểm, ta mới chịu đi cùng."

Xích Linh không nói gì nữa, bên mình đang loạn thành một đoàn, cũng không có tâm tình quản người khác.

ed: buồn ngủ nên đăng chương sớm cho m.n nè

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio