Đế Quốc Mỹ Nữ

chương 172: hai cô gái dịu dàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy Trương Dương như phải đi, Lưu Bích Oánh có phần nóng nảy vội vàng kéo Trương Dương lại, lộ ra khuôn mặt cười tít mắt mà nói:

- Trương tổng, vừa rồi… vừa rồi Chu tỷ chỉ là nói đùa với anh thôi, anh thật sự cho chúng tôi mượn địa điểm chứ?

- Đương nhiên thật thế. Hơn nữa tôi đã nói rồi, quan trọng hơn hết là các cô đã là cố vấn cho Công ty Nữ Oa thì nếu công ty chúng ta lúc mà gặp vấn đề gì về pháp luật cần các cô cố vấn cũng tiện.

- Chẳng qua… các cô vừa mới tốt nghiệp đúng không? xem tại TruyenFull.vn

Trương Dương xem chừng đoán được ý, hai cô này nhìn mặt cũng thấy hiền lành, nhìn mặt nào cũng là thục nữ mà lại dám có gan tự mình đứng tên mở văn phòng luật, không biết mình là hai chị em dịu dàng sao?

- Trương tổng, trình độ nghiệp vụ của chúng tôi ngài cứ yên tâm.

Lưu Bích Oánh nhấc tay cam kết.

- Chu tỷ lúc trước là nhân viên văn phòng luật Duệ Tư nổi tiếng Mai Ninh này, tôi mặc dù mới tốt nghiệp thạc sĩ luật nhưng cũng đã có tư cách hành nghề, tôi còn giành được giải thưởng thi đấu hùng biện tuổi trẻ, có thể lấy cho anh xem.

- Duệ Tư? Văn phòng luật rất nổi tiếng, vậy vì sao mà hai cô lại chạy đến đây? Tôi nghe nói nơi đó đãi ngộ không thấp chút nào.

Trương Dương nhìn nàng một cái quái dị mà hỏi.

- Chuyện này…

Lưu Bích Oánh liếc nhìn Chu Bích Dao một cái, cắn cắn môi dưới, sau cùng lấy hết dũng khí nói:

- Nói anh biết cũng không có gì sợ…

Cô vừa há miệng định nói tiếp thì Chu Bích Dao cản cô, nhìn Trương Dương mà nói:

- Nếu Trương tổng có thành ý như vậy, trước tiên chúng tôi cảm tạ anh. Nhưng không biết lúc nào chúng tôi có thể dọn qua được.

- Bất cứ lúc nào!

- Cám ơn Trương tổng, chờ khi chúng tôi làm ăn tốt lên nhất định sẽ chi trả tiền thuê cho ngài.

Chu Bích Dao nghiêm trang trịnh trong tuyên bố.

- Được!

Trương Dương chỉ lo nếu nói từ chối nhận tiền các cô này lại nghĩ hắn muốn bao dưỡng hai cô thì cũng không được.

- Đúng rồi, các cô còn chưa có ký hợp đồng với công ty của chúng ta?

Trương Dương nghĩ đến ngày trước thoạt nhìn Lưu Bích Oánh như rất vội vã, hơn nữa các cô này coi như vẫn đang trong tình thế vô cùng khó khăn thế nào mà lại im hơi lặng tiếng kể từ hồi đó.

- Vậy…

Chu Bích Dao lại cắn cắn môi dưới, bộ dạng muốn nói mà lại thôi nhưng bên cạnh Lưu Bích Oánh nhịn không được, tiếp lời mà nói:

- Trương tổng có lẽ anh không biết, mấy ngày nay có một đám lưu manh cứ chờ đúng giờ chúng tôi tan làm dưới cổng kiếm chuyện gây sự. Chúng tôi vừa ra khỏi thì bọn chúng liền cho người xì sơn, đập khóa, làm cho chúng tôi kinh doanh không thuận lợi.

- Thảo nào!

Trương Dương nghĩ lại thời điểm mình đi vào, nhìn cái đống đồ vật hỗn độn trước cổng ra là có người cố ý quấy rối.

- Trương tổng, anh mau đi đi không khéo đám lưu manh kia lại đến thì anh lại vạ lây.

Lưu Bích Oánh có ý tốt nhắc nhở hắn.

Sợ lưu manh? Trương Dương không khỏi bật cười kinh ngạc, quay lại nhìn bọn họ hỏi ngược lại:

- Thế sao các cô không sợ?

- Chúng tôi đương nhiên không sợ, Chu tỷ đã luyện qua karatedo, tôi cũng có tập công phu, hơn nữa đây là khu trung tâm náo nhiệt, bọn họ có thể làm gì được?

- Một khi đã như vậy sao các cô lại không báo cảnh sát?

- Có báo chứ. Cảnh sát đến đây thì bọn họ bỏ chạy, cảnh sát đi rồi bọn họ lại quay lại. Cho dù bị bắt một nhóm người thì bọn họ lại đổi nhóm khác, người ta có tiền còn chúng tôi lại chẳng có biện pháp nào?!

Trương Dương xem như hiểu được hai mỹ nữ này bị đám lưu manh kia theo dõi nói không chừng muốn đòi bắt các nàng về làm dâu ấy chứ. Vốn là hắn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng vừa nghe nói có lưu manh trong mắt hắn lập tức chúng biến thành một đám tích phân hệ thống.

Tối hôm qua sau khi tiêu phí năm mươi cái tích phân, hiện tại hắn chỉ còn có ba mươi bốn cái tích phân nên nhìn thế nào cũng thấy rất trơ trọi nếu là sửa chữa đám lưu manh này nói không chừng lại được thêm khối điểm tích phân chứ chẳng chơi.

- Đám lưu manh đó có bao nhiêu người?

- Khoảng bảy tám tên!

Lưu Bích Oánh chu miệng có chút buồn bực mà nói.

- Nhưng đáng ghét!

Bảy tám tên? Ánh mắt Trương Dương không khỏi vụt lên một tia ngời sáng:

- Cô vừa nói bọn họ cứ đúng giờ là lại tới đây? Còn bao lâu chúng tới?

- Ước chừng khoảng bốn giờ. Hiện tại Trương tổng anh mà đi là vừa vặn có thể tránh bọ họ.

Lưu Bích Oánh có chút sốt ruột mà nói thêm.

- Hắc… chuyện này cấp bách hơn, chỗ này có toilet chứ?

Trương Dương nhìn đồng hồ chắc chẳng mấy chốc đám lưu manh kia sẽ đến, vừa hay chuyến bay của hắn là tận chín giờ tối, thời gian vẫn còn dài.

- Hành lang nhỏ bên ngoài, nó ở ngay bên phải.

Lưu Bích Oánh nói.

- Cám ơn!

Trương Dương vừa nói cám ơn liền đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng.

Hắn không đi WC mà lập tức đi xuống cầu thang, mới xuống được hai tầng lền nhìn thấy một đám bảy tám tên tam mao mang theo ống tuýp, nước sơn thậm chí còn đánh cả biểu ngữ to đùng mà đi lên phía trên.

Xem ra đám người này chính là đám hai cô kia nhắc đến.

Đám người này nhìn thấy Trương Dương cũng không chút nghi ngờ, nhưng người thứ nhất vừa định đi qua trên tay còn cầm lăm lăm một ống tuýp thoắt cái đã không thấy ống tuýp đâu nữa!

- A! Ống tuýp của ta đâu?

Tên lưu manh này đầu tóc trụi lơ chỉ để lại một chỏm nhỏ vàng hoe chính giữa đầu nhìn nhìn cánh tay phải rỗng tuếch, còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra?!

- Ơ kìa, người anh em, đây không phải là nhà của đám đả cẩu các anh em đâu. Thế quái nào mà lại rụng đến đây?

Tên lưu manh lông vàng bên tai đột nhiên nghe được một thanh âm, theo tiếng nhìn lại mới phát hiện một bộ dáng thực thư sinh đang đứng lại cầu thang trước hành lang, tay còn đang cầm cái ống tuýp giả vờ giả vịt nhìn bọn họ.

- Đả cẩu?

Tên lưu manh tóc vàng thiếu chút nữa tức khí mà nổ, đồ vật này chính là vũ khí chuyên dùng để đánh nhau, thế nhưng hiện tại hắn dám nói đám người của mình là đả cẩu…

- Tên khốn, ống tuýp của ta thế quái nào lại ở trong tay ngươi?

Tóc vàng phát hỏa, ngay tức khắc hướng về phía Trương Dương mà bước tới.

- Đứng lại!

Tóc vàng còn chưa kịp bước tới, trong tay Trương Dương đã chĩa thẳng mũi tiêm chính giữa chóp mũi hắn. Tên tiểu hoàng mao này thiếu chút nữa đã đụng trúng vào ngay đầu mũi tiêm.

- Ngươi không biết ông lớn là ai sao?

Tóc vàng chống nạnh, hai mắt trợn tròn mắng.

- Vậy ngươi có biết ta là ông lớn nào không?

Trương Dương khe khẽ tung ống tuýp trên tay lên, vừa chầm chậm mà hỏi ngược lại tóc vàng.

- Mày là cái quái gì?

- Cái quái gì? Ông nói cho chúng mày biết, hành lang này ông đây thi công, đường này là do ông mở. Từ nay có ông mày đứng ở đây, chúng mày muốn đi ngang qua phải bỏ lại quần!

- Tên khốn, chúng tao đang muốn tìm người vui vẻ đây, các anh em, lên!

Tóc vàng xem chừng hiểu ra người này tuyên bố rõ ràng là muốn gây sự!

Bên trong văn phòng luật Bích Oánh, Chu Bích Dao cùng Lưu Bích Oánh đột nhiên nghe truyền đến âm thanh vang vọng của một trận ẩu đả phía ngoài, sau đó còn có vài tiếng thét, lại qua tiếp một lát tiếng động đã lắng lại.

Chu Bích Dao không khỏi có chút khẩn trương mà nhìn Lưu Bích Oánh nói:

- Không phải đám lưu manh lại tới đấy chứ? Đúng rồi… Trương tổng đâu, hắn đi toilet lâu như vậy mà thế nào còn chưa quay lại? Không khéo lại đụng trúng đám lưu manh?

- Vâng, toilet vừa vặn lại ở ngay chân cầu thang.

Hai mỹ nữ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi vội vàng mà mở cửa phòng đi ra, mới đi được vài bước liền nhìn thấy ngay chân cầu thang kia có một người tay phủi phủi bụi trên người chuẩn bị rời đi.

Mà ở chung quanh dưới chân hắn có bảy tám tên mặt mũi bầm dập, mặt mũi quét be bét sơn bên cạnh hành lang, nằm úp mặt xuống đất khóc thảm thiết.

- Chúng em không dám đến đây nữa đâu, chúng em sai rồi, thực xin lỗi!

- Chúng em có mắt như mù, đại ca đại lượng tha cho chúng em?

Hai mỹ nữ trợn tròn mắt, xử lý từng này người thì bản lĩnh đến thế nào? Bộ dáng cái người anh hùng giúp hai chị em xử lý đám lưu manh này không phải là cái người nói muốn đi nhà cầu - Trương Dương hay sao?

- Ô kìa, thiếu chút nữa em quên.

Lưu Bích Oánh vỗ đầu, che cái miệng nhỏ nhắn thấp giọng kêu lên.

- Chu tỷ, Trương tổng chính là người mà ngay cả sát thủ cũng có thể dễ dàng đánh bại mà, ngày trước em cũng đã tận mắt chứng kiến.

Chu Bích Dao cắn cắn môi dưới nhìn Trương Dương, vừa định đuổi theo hắn nhưng Trương Dương ngay cả một chút ý định quay đầu lại cũng không có, đã đi khuất rồi.

- Oánh Oánh, em nói chuyện này có nên tín nhiệm Trương Dương không?

Nhìn chằm chằm bóng dáng Trương Dương, Chu Bích Dao do dự một chút rồi mở miệng hỏi.

Lưu Bích Oánh cắn hàm răng vào chiếc môi anh đào trên cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm, thoáng lộ ra hai má lúm đồng tiền mới nói:

- Là một người rất tốt, chị còn chưa thấy anh ta làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy.

- Vậy... chúng ta liền dọn qua bên đó?

Chu Bích Dao nhìn Lưu Bích Oánh hỏi, mà trên thực tế có lẽ là hỏi chính mình.

- Dọn qua đi! Đỡ phải chịu cảnh mấy tên trời ơi khác lại đây quấy rầy Chu tỷ!

- Con nhỏ này, quấy rầy ai còn chưa biết chắc đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio