Đế Quốc Mỹ Nữ

chương 220: cậu là tên tiểu tử thối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thủ trưởng? Chúng ta đợi họ hay không?

- Nói thừa, đương nhiên đợi rồi.

Kiều Vân Phong trở thân mình ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm đoạn đường phía trước, quả nhiên, Kiều Hi Nhi cùng với Trương Dương đang đưa cô nàng bị thương Hứa Đan Lộ lên xe. Bộ dạng của họ không sai so với những gì người cảnh vệ của ông truyền đạt lại, ba người dùng dằng hồi lâu, cái tay của Trương Dương chỉ thiếu chút là đặt lên mông Kiều Kiều của ông, không chú ý còn ngỡ đây là muốn nảy lên ấy chứ.

Tục ngữ có câu: Con gái là tình nhân kiếp trước của cha, lúc này nhìn thấy con gái bảo bối của mình bị người đàn ông khác đối đãi như vậy, trong lòng Kiều Vân Phong vẫn là có chút bực bội.

Cô con gái bảo bối này của ông từ nhỏ không được ông chăm sóc, dạy bảo, luôn luôn đi theo ông nội của cô, tuy rằng sau này khi đã lớn lên ông cũng đã bù đắp lại cho cô trong một khoảng thời gian dài, nhưng điều lấy làm tiếc chính là cô lại bỏ chốn Bắc Kinh phồn hoa mà chạy tới Mai Đại làm việc.

Quả nhiên là con gái bất trung mà! Sau khi nhìn thấy ba người phía trước lên xe, Kiều Vân Phong mắt không rời khỏi chiếc xe hiệu Land Rover phía trước dùng dằng không chịu chuyển bánh.

Lại nói về chuyện ba người Trương Dương phía trước, sau khi lên xe Kiều Hi Nhi và Hứa Đan Lộ đều chọn trèo lên ghế sau mà ngồi, rồi cùng nhau tán gẫu mà tạm vứt Trương Dương lạnh lẽo một bên.

Một lát, Trương Dương không nhịn được mà mở miệng nói oán giận:

- Kiều tỷ, chị không có việc gì thì chạy tới đây làm chi? Công việc ở phòng thí nghiệm hiện nay không phải là rất bận hay sao?

Nếu như mà Kiều Hi Nhi hiện giờ không có ở đây thì không chừng lúc này Trương Dương hắn đã có thể cùng Hứa Đan Lộ làm cái chuyện đó chuyện đó rồi! Chị này, chị phải biết là nhiều ngày nay chưa được giải tỏa, giờ này là đang bức xúc ghê ghớm lắm đấy.

- Nói cái gì, chị đây là đang bảo vệ cho Lộ Lộ đấy nhé. Ai biết tên đại háo sắc như cậu có khi vừa ra tới cửa lại ức hiếp Lộ Lộ ngay hay không. Bác sĩ cũng đã nói rồi hiện giờ vẫn đang là thời kỳ dưỡng bệnh, vẫn nên tránh làm một số động tác vân động kịch liệt.

Kiều Hi Nhi đắc ý nhìn bản mặt tẽn tò của Trương Dương, thuận tiện lôi kéo Hứa Đan Lộ mà nói:

- Tôi nói câu này có đúng hay không hả Lộ Lộ?

Hứa Đan Lộ liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, rồi lại nhìn về Kiều Hi Nhi, đột nhiên hé miệng cười mà nói:

- Dương tử, anh rất kém.

- Cái gì mà anh rất kém?

- Em vốn ban đầu cứ tưởng là anh đã sớm bắt được Kiều tỷ tỷ rồi. Thế mà hôm nay mới phát hiện ra là anh còn chưa có làm được nhé.

Hứa Đan Lộ đưa mắt ngắm nhìn Kiều Hi Nhi, thấp giọng cười nói:

- Lộ Lộ thấy có đúng hay không? Kiều tỷ tỷ vẫn còn là một cô nương trong sáng như hoa cúc dại.

- Lộ Lộ, cô muốn chết hả?

Kiều Hi Nhi nghe vậy tức khắc xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng bừng, vươn thẳng cánh tay mà bẹo chiếc eo thon nhỏ của Hứa Đan Lộ.

- Ơ kìa, tôi đang bị thương mà.

Hứa Đan Lộ giảo hoạt mà nhanh chóng trốn cánh tay của cô.

- Được rồi, rõ ràng hai người có cả đống cơ hội cơ mà, chỉ có điều...

Cô dừng lại một chút, đột nhiên cô quay đầu sang phía bên nhìn thoáng qua rồi thản nhiên mà nói rằng:

- Chỉ có điều trước mắt, Dương tử vẫn cần có biện pháp cắt bỏ cái đuôi phía sau kia mới là chuyện chính.

Trương Dương nghe vậy cũng thấy kinh ngạc, hắn liền nhìn lại kính chiếu hậu trên xe. Quả nhiên, đang có một chiếc xe cờ đỏ màu đen bám sát hành trình của hắn không nhanh, không chậm.

- Làm sao em biết?

Trương Dương không khỏi cảm phục ánh mắt tinh anh của Hứa Đan Lộ. Hắn cùng với Kiều Hi Nhi sau khi đón Lộ Lộ đều toàn tâm chú ý đến cô cho nên không hề hay biết mình có người theo dõi.

- Cũng không có gì, chiếc xe đó mặc dù là treo biển của Mai Ninh nhưng có điều người lái xe ngồi phía trước đại khái không phải người ở đây, nhiều lần thiếu chút nữa không để ý đi chệch hướng cho nên em mới thoáng để ý một chút.

Lộ Lộ này, ngay cả những chi tiết nhỏ như vậy cũng đều chú ý tới, trong lòng Trương Dương không khỏi khâm phục bội phần. Nhưng mà, hắn nhíu mày, nơi này hiện tại là nội thành không có cách nào để cho xe chạy quá nhanh được, muốn cắt đuôi cũng khó.

- A Văn cùng Lão Ý vừa vặn đến bên cạnh đây, chúng ta để cho bọn họ xem qua một chút.

Lộ Lộ dùng thanh sắc không đổi mà lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, sau đó dặn dò vài câu.

Cái này khiến Trương Dương càng thêm bội phục cô, Lộ Lộ này, chính mình rời đi không được bao lâu mà cô đã có thể thoải mái giao việc cho bọn Lão Ý, A Văn làm, thật đúng là khiến hắn phải mở rộng tầm mắt mà.

Gần tới giờ tan ca của buổi trưa, chính là thời khắc đông đúc trên mọi ngả đường. Giờ phút này, trên đại lộ của thành phố, dòng xe người đi lại cuồn cuộn, chạy tới chạy lui khắp nơi.

Bỗng thình lình tại một điểm giao cắt có đèn xanh đèn đỏ, một tiếng vang thật lớn phát lên giữa dòng xe cộ đang đi lại.

- Bùm!

- Thủ trưởng, cẩn thận!

Người lái xe trên chiếc xe của Kiều Vân Phong mặt ủ mày ê mà quay đầu lại nhìn Kiều Vân Phong đang ở phía sau mình, rồi lại đem cái vẻ mặt không biết phải làm sao mà nhìn chằm chằm chiếc xe Land Rover phía trước đang chạy xa khuất dần, hung hăng mà vỗ vào vô lăng.

- Không phải đâu, lão Trình. Ông cũng đã có hai mươi mấy năm lái xe…

Một bên viên cảnh vệ không chút oán trách mà nói.

- Ôi, xe chúng ta…

Người lái xe liếc nhìn sắc mặt đen lại của Kiều Vân Phong, vẻ mặt ủ rũ nói.

- Thủ trưởng, tôi xuống xe xem sao.

Kiều Vân Phong bất đắc dĩ mà phất phất tay, cậu này thực là tiểu tử thối.

Người tài xế sau khi mở cửa xe, bước xuống nhìn quanh vài lần lại nhanh chân trèo lên xe, phẫn nộ mà nói lại:

- Thủ trưởng, nếu thật sự là mấy người giúp tên nhóc con kia thì thật là độc ác, một đống đinh sắt, cả ba lốp xe đều thủng rồi.

Kiều Vân Phong nghe vậy tức khắc hiểu ra vấn đề ngay, không hề giận dữ mà ngược lại ông cười nói:

- Cái thằng nhóc này cũng có chút thú vị đây. Thế nào lại có thể nhìn ra chúng ta đang theo dõi hắn chứ?! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Làm sao bây giờ, Thủ trưởng?

Kiều Vân Phong khép hờ hai mắt,nhẹ nhàng đưa thân mình dựa vào ghế xe, thở dài, thản nhiên mà nói rằng:

- Đem tư liệu Trương Dương mang theo cho tôi xem một chút.

Viên cảnh vệ của ông vội vàng lấy tư liệu đưa lại, Kiều Vân Phong cầm lấy, nhìn vài lần rồi đột nhiên cười nói.

- Được rồi, không cho chúng ta theo thì chúng ta tìm người khác là được.

- Thủ trưởng, đi đâu?

- Đổi lại xe, chúng ta tới Tiên Thủy phố.

- Tới Tiên Thủy phố?

- Ừ, tìm cái lão bằng hữu của nó.

Kiều Vân Phong gập tư liệu đang cầm trên tay lại, tiện tay đặt luôn vào trong túi công văn bên cạnh.

Tới Tiên Thủy phố, Trần Thiên Hùng cùng với Đại Phu vừa từ công trường trở về, liền phát hiện trước cửa nhà mình có ba người đang đứng đợi.

Trần Thiên Hùng nhìn mấy người tới vài lần, không khỏi ngẩn người, thanh sắc bất động mà nói Đại Phu đứng gác lại tại cửa nhà, sau đó mời mấy người vừa tới vào trong.

Đến trong phòng, hắn theo bản năng mà nghiêm một cái:

- Thủ trưởng khỏe không?

Thì ra người vừa đến là Kiều Vân Phong, mà Kiều Vân Phong mười năm về trước lại chính là phó đoàn của hắn.

Hắn chính là được Kiều Vân Phong đích thân tuyển chọn đến đại đội chiến đấu đặc biệt, cho nên có thể nói là Kiều Vân Phong đối với hắn có ơn tri ngộ. Mà Kiều lão gia tử cũng lại chính là Thủ trưởng quân khu đại đội tác chiến đặc biệt năm xưa, nên hắn đối với những người trong Kiều gia tự nhiên nghe là biết.

- Trần Thiên Hùng, nhiều năm không gặp như vậy, không nghĩ là cậu lại tới ở đây, nghe nói tại vùng này cũng có tiếng tăm lắm.

Kiều Vân Phong nhìn Trần Thiên Hùng bằng một tia tức giận thấy rõ trên gương mặt của ông.

Trần Thiên Hùng nghe vậy, mặt liền đỏ lên. Đứng qua một bên, thấp giọng nói.

- Thủ trưởng dạy bảo chí phải.

- Được rồi, tôi biết, hiện tại cậu cũng không phải là người như trước nữa, bây giờ đã là trưởng phòng bảo an của Công ty Nữ Oa của Trương Dương đó đúng không? Như vậy có biết tôi cùng Trương Dương có quan hệ như thế nào chứ?

- Biết, ngài là nhạc phụ tương lai của Trương tổng.

- Tôi nói cậu…

Kiều Vân Phong cười khổ một trận.

- Được rồi, tôi hỏi cậu. Cậu đường đường là sĩ quan bộ đội đặc chủng, như thế nào lại chạy tới nơi này làm nhân viên bảo an? Tên Trương Dương kia có chỗ nào lợi hại mà đáng giá để cậu bán mạng cho hắn?

- Thủ trưởng, có phải là ngài lo lắng cho đại tiểu thư cho nên là muốn đến tìm hiểu một chút tổng chi tiết về Trương Dương phải không?

Kiều Vân Phong nghe vậy, tức giận mà nói rằng:

- Cái gì mà tìm hiểu chi tiết, được rồi, tùy cậu nghĩ như thế nào cũng được. Cậu nói xem, cái tên Trương Dương đó là người như thế nào?

- Trương tổng là người trượng nghĩa, nói lời có chữ tín, ngày sau nhất định có triển vọng ghê ghớm.

Trần Thiên Hùng dừng lại một chút rồi nói tiếp.

- Hơn nữa, Trương tổng đối với đại tiểu thư cũng có một mối tình thắm thiết. Lần đầu Thiên Hùng tôi gặp Trương tổng cũng là bởi Kiều đại tiểu thư mang theo Trương tổng cố ý đến trước Tiên Thủy phố mà tìm chúng tôi…

Hắn cười cười, sau khi mời Kiều Vân Phong ngồi xuống, đem sự tình lần đầu gặp gỡ Trương Dương nói với cựu thủ trưởng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio