- Trong lòng ngươi tự biết là được rồi.
Thực ra Trương Dương cũng chỉ mới là suy đoán mà thôi. Cái ngày Đỗ Ngọc Hằng chết một cách không minh bạch đó và cả tranh thủ khoảng thời gian mấy ngày ở nhà tĩnh dưỡng mấy vết thương cho lành hẳn, hắn đã sử dụng phần mềm hệ thống phá tường lửa tìm kiếm mọi tung tích những ngày qua của Thái Vũ và Đỗ Ngọc Hằng. Kết quả kinh ngạc mà hắn phát hiện được chính là tại thời điểm hai ngày trước khi cổ phiếu tập đoàn Dịch Mậu bắt đầu giảm liên tiếp thì Thái Vũ đã cùng với Đỗ Ngọc Hằng mướn phòng Tổng thống tại Hoàng Hi đại tửu điếm. Thái Vũ cũng đã ở lại đó trong thời gian vài ngày.
Sau khi Trương Dương xâm nhập hệ thống của Hoàng Hi, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đã tìm kiếm được trong đám video giám sát của Hoàng Hi đại tửu điếm có thói quen ghi hình và lưu giữ lại các đoạn ghi hình trong thời gian ba mươi ngày.
Trương Dương tìm hiểu nguồn gốc ghi hình bản chính các đoạn video, sau khi nghiên cứu một khoảng thời gian liền phát hiện đúng là hai người Đỗ Ngọc Hằng và Thái Vũ cùng nhau xuất hiện trong Hoàng Hi đại tửu điếm nhiều lần, nhìn thế nào đi nữa khẳng định là giữa hai người có tư tình.
Bởi vậy hắn đã đưa ra một cái kết luận kinh người rằng, người của Thái gia và Đỗ gia liên thủ thao túng tập đoàn Dịch Mậu, khi phát hiện không thành công thì Đỗ Ngọc Hằng đã bị Thái Vũ giết người diệt khẩu.
Nhưng mà hắn cũng không có chứng cứ rõ ràng cho nên cũng chỉ có thể coi là đoán được mà thôi.
Chỉ có điều là cho dù là hắn phỏng đoán như vậy, hắn vẫn là cảm thấy có chút ngờ vực cho nên đã tận lực tìm tòi theo những thông tin hắn gom nhặt được. Ví dụ như hắn tra được rằng người thuê ba chiếc xe Toyota màu đen kia là một người tên là Triệu Đồ, nhưng rõ ràng là cái gã Triệu Đồ này đã sử dụng giấy tờ giả. Và điểm mấu chốt nhất chính là, cái người tên Triệu Đồ này cũng đã từng xuất hiện tại tửu điếm Hoàng Hi đó, lén lút gặp mặt Thái Vũ.
Điểm mấu chốt nhất chính là, hắn từ băng ghi hình theo ghi lại từ camera theo dõi của đại đội cảnh sát giao thông có được ảnh chụp của lái xe nghiền chết Đỗ Ngọc Hằng ngày đó, cho dù là hắn lúc đó đeo kính râm, quấn khăn quàng cổ kín mít, hết sức che dấu nhân dạng thì sau khi trải qua đối chiếu nhân dạng của phần mềm hệ thống mà hắn có liền phát hiện có đến phần trăm trùng khớp giữa tên lái xe và người có tên Triệu Đồ đó.
Tuy rằng mấy thứ hắn thu thập được không cấu thành chứng cứ gì chính xác để buộc tội Thái Vũ, nhưng hắn chính là muốn sửa soạn một chút rồi sau đó đồng thời sẽ gửi đến cho cảnh sát và Đỗ gia.
Chỉ thế cũng đã khiến cho Thái gia không ít phiền toái rồi.
Đương nhiên, hiện tại hắn chẳng tội gì nói rõ ràng cho Thái Vũ cả. Nếu nói với hắn bây giờ, thì ngay sau khi Thái Vũ trở về, người của Thái gia sẽ lập tức tìm mọi cách hủy bỏ những chứng cứ bất lợi cho họ.
Mà suy cho cùng thì Trương Dương hắn hiện tại cũng không có khả năng tại Hải Thiên Các này vô duyên vô cớ mà giết chết Thái Vũ được.
Trêu cợt hắn, tra tấn hắn là một chuyện. Nhưng nếu là trắng trợn giết chết hắn ngay tại chỗ thì đương nhiên là không có khả năng.
Nhưng mà cái biểu tình của Trương Dương không nói gì mà chỉ cười cười càng khiến cho Thái Vũ lúng túng thêm, nhìn thấy cái biểu cảm chắc chắn của Trương Dương như vậy, trực giác mách bảo hắn rằng Trương Dương đã nắm giữ chứng cứ về tội của hắn rồi.
Nhưng hắn ngoài miệng vẫn cứ là không chịu có thái độ buông xuôi mà nói.
- Nhiều chuyện hay không là do ngươi suy nghĩ thôi. Ngươi tưởng ngươi nghĩ và nói như thế nào đều được hay sao. Ta cũng chẳng muốn nói thêm những lời vô nghĩa với ngươi nữa. Có bản lĩnh thì để thiếu gia đây không một tổn hại nào bước ra khỏi đây. Tất cả xéo… tránh qua một bên đi.
Nói thật rằng, giờ phút này cái bụng của Thái Vũ đã khiến cho toàn thân hắn mất hết sức lực rồi, cái bao tử đã cố gắng lấy hết mọi thứ trong đó tống tiễn ra ngoài từ lâu rồi, hắn hận là giờ đây không thể lập tức tìm được một chỗ tốt mà tắm táp từ đầu đến chân một phen rồi sau đó là có được một bữa cơm no cái bụng rỗng hiện tại, cho nên hắn liền cảm thấy chính mình nên nói chuyện vẫn cứ nên mềm mỏng một chút thì hơn.
Hắn đương nhiên biết Trương Dương không có khả năng ngay tại chỗ này mà xử lý hắn được, nhưng nếu là hắn thực sự chọc giận gã Trương Dương này mà nói hắn dừng lại trận chiến này thì hắn có thể tìm ai mà nói lý lẽ được đây? Cho nên đã đổi chữ “cút” thành chữ “tránh” cho nhẹ nhàng.
- Ha ha, được thôi, nếu muốn đi rồi cũng có thể.
Trương Dương vươn tay chỉ một cái bàn cạnh đó, trên bàn có bày sẵn ba chén đồ uống khác nhau là nước chanh, oa ha ha và nước sôi.
- Rất đơn giản, ngươi chỉ cần lựa chọn trong số đó một chén nước, uống xong là có thể đi ra khỏi đây bằng cửa chính đàng hoàng.
Thái Vũ nghe vậy, sắc mặt liền trắng bệch một trận, trời đất, lão tử không thể toi mạng như thế được. Mới vừa rồi uống có một hơi thôi cũng đã bị tả đến thế này rồi, nếu mà giờ lại uống thêm nữa không phải là trực tiếp lôi cả đại tràng của hắn ra hay sao.
- Ngươi tính giết ta sao.
Thái Vũ nghĩ rằng Trương Dương chắc chắn là không dám thẳng tay giết hắn, cho nên hắn quyết tâm không chịu uống, xem hắn làm gì được.
- Ba chén nước được bày trước mặt ngươi đây, trong đó có một chén được bỏ vào thuốc xổ tốc độ cao, nhưng hai chén còn lại thì không có. Nói cách khác dễ hiểu hơn, thì ngươi có hai phần ba cơ hội có thể lập tức rời khỏi đây nguyên vẹn.
Cao Kỳ cười tủm tỉm mà theo dõi hắn.
- Hoặc là, chúng ta sẽ cho ngươi uống hết từng chén một. Đương nhiên, nếu là đã đến nước đó thì thức uống mà ngươi được hưởng chỉ có một loại duy nhất chính là chén nước được bỏ loại thuốc xổ tốc độ cực nhanh ấy mà thôi.
Cô vừa nói xong, vài người đàn ông cầm gậy đứng hai bên liền mỉm cười tiến đến phía hắn, trực tiếp tỏ thái độ trông đợi ý kiến của Thái Vũ.
- Hai phần ba cơ hội?
Thái Vũ có chút động lòng, nhìn vào tình hình hiện tại chính hắn hôm nay muốn an toàn mà rời đi khỏi đây chỉ sợ là không dễ dàng như vậy mà thôi. Nếu thực sự là hắn có hai phần ba cơ hội thì chính hắn nguyện ý nếm thử ngay. Nhưng quan trọng là lời đám người kia nói có lẽ nào là sự thật được?
- Đúng vậy! Hai phần ba cơ hội, nhưng cũng có thể gọi tắc xi miễn phí cho ngươi nữa…
Thái Vũ cười lạnh một hồi.
- Ta làm sao có thể biết rằng các ngươi có lừa ta hay không?
- Ngươi yên tâm, nếu chúng ta lừa gạt ngươi thì gái già này lập tức biến thành sân bay.
Cao Kỳ cố sức ưỡn bộ ngực với cặp đại meo meo ra, cười khanh khách mà đáp lại lời Thái Vũ.
Cái lời thề này quả đúng là cực độc đây, nhưng mà cái lời thề loại này lại là cái loại chẳng đáng đồng tiền chút nào, hắn cảm thấy tấm lòng của bọn họ sẽ không tốt đến như vậy, suy nghĩ một hồi hắn vẫn là lắc đầu mà nói.
- Ta không tin!
- Không tin, vậy không còn cách nào khác. A Cẩu, bắt lấy hắn cho hắn uống hết…
Cao Kỳ hưng phấn mà đĩnh đạc nói.
- Từ từ…
Thái Vũ vội vàng lùi về phía sau một bước, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Dương.
- Ta muốn ngươi lập lời thề ta mới tin.
Trương Dương liếc mắt nhìn Cao Kỳ một cái, nụ cười ẩn dấu ý nghĩ sâu xa như thể trong lòng hắn đã dự liệu từ trước, rồi gật đầu nói.
- Được, ta có thể cam đoan với ngươi. Nếu ngươi uống một ly bất kỳ trong số đó thì có thể đi ra khỏi nơi này. Còn nếu là ta lừa gạt ngươi thì nữ nhân bên cạnh ta sẽ phải mang lục mạo. Được rồi chứ, ngươi đừng có dong dài thêm nữa, lão tử này không có nhiều thời gian nhàn rỗi đâu.
Thái Vũ vừa nghe vậy cũng cảm thấy lời Trương Dương nói ra vẻ có chút đáng tin hơn lời Cao Kỳ một chút, đành cắn răng mà nói.
- Được!
Hắn không nói thêm lời thứ hai, thẳng bước tiến về phía trước cái bàn kia, nhìn qua nhìn lại vài lần ba chén nước để sẵn trên đó, do dự một hồi, phải chọn chén nào mới an toàn được đây. Ở mặt ngoài thoạt nhìn thì khả năng chứa thuốc cao nhất chính là nước chanh, rất không có khả năng chính là nước sôi còn oa ha ha thì năm mươi - năm mươi. Vừa rồi chính hắn đã uống phải nước chanh có chứa thuốc mà.
Nhưng mà đối phương hắn là không thể buông tha dễ dàng cho chính hắn như vậy được, cho nên không có khả năng ngốc đến nỗi lần thứ hai lại bỏ thuốc vào cốc nước chanh chứ? Cho nên, giờ thì cốc nước chanh thoạt nhìn là không có khả năng cao nhất. Chỉ có điều nói ngược lại, vừa là không có khả năng lại là có khả năng cao nhất.
Nhưng nếu là hắn lựa chọn nước sôi mà uống thì trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, bởi vì họn họ biết hắn thích uống nước sôi, cũng có thể còn cho rằng nước sôi dường như khó phát hiện ra có thuốc hay không, nói không chừng bên trong có chứa thuốc thực ấy chứ.
Hay là chọn oa ha ha mà uống đi. Cái này xem ra là an toàn nhất, bởi vì tính toán hai cái cốc nước kia như thế nào cũng đều cảm thấy hệ số nguy hiểm rất cao.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn quyết đoán vươn tay cầm lấy ly Oa ha ha.
Vừa định đưa đến bên môi, hắn ngay lập tức lại do dự, có thể hắn nghĩ cốc này không có khả năng chứa thuốc cao nhất nên bọn họ cũng nhất định là có thể nghĩ đến thế… như vậy, bọn họ… Trời đất, thật hèn hạ!
Chỉ nghĩ đến điều này thôi hắn lại quyết đoán mà đem ly oa ha ha đang kề cạnh môi đưa xuống.
Quả nhiên, hắn phát hiện đám hỗn đản đang đứng bên kia với biểu tình vui sướng nhanh chóng trở nên tiếc nuối đôi chút.
Nhất định chính là Oa ha ha chứa thuốc rồi, khốn kiếp!
- Dương tử…
Cao Kỳ vươn tay chọc chọc vào eo Trương Dương, thấp giọng mà nói.
- Em cùng anh đánh cuộc một keo nhé?
- Đánh cuộc cái gì nào?
- Chúng ta cá xem hắn sẽ uống phải ly nào. Nếu em đoán trùng thì buổi tối em mời anh đi xem phim một lần.
- Thật không? Vậy em nói thử xem.
Đi xem phim à? Chính hắn thực sự còn rất ít khi đi, đây chính là nơi mà đám người trẻ tuổi rất thích thú khi đến, nghe nói trong bóng tối đen tuyền rất có khả năng xảy ra nhiều chuyện hay ho.
Cao Kỳ hé miệng cười, vươn tay che lấy miệng rồi ghé sát vào bên tai Trương Dương mà nhẹ giọng nói hai chữ.