Đế Quốc Mỹ Nữ

chương 304: đồ khốn, anh không mang nón à?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Dương vừa trượt tay, từ bên cạnh nội y của Hứa Đan Lộ trực tiếp xâm nhập vùng cấm địa, một bên cắn môi anh đào hồng nhuận của cô, đứt quãng mà nói:

- Kệ cô ta, chuyện gì... Cũng không trọng yếu bằng làm cái này. . .

- Hắc hắc.

Trương Dương nhấc cặp đùi thon dài tuyết trắng của Hứa Đan Lộ, ôm nàng lên, đi đến bên giường, nói là giường, kỳ thật đây là sô pha mà thôi.

Rộng ước chừng một mét hai, lông dê nhung, vừa ấm vừa mềm.

Trương Dương ôm nàng, thật cẩn thận mà đặt nàng lên trên giường, nàng cuộn tròn chân dài tuyết trắng lên, váy nàng rất ngắn, vừa cuộn tròn, cái gì phía dưới đều cho ra ánh sáng hết, quần lót màu đen vô che vô ngăn bại lộ dưới mi mắt Trương Dương, ẩn ẩn có thể thấy được màu đen bên trong. . .

Nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Trương Dương, Hứa Đan Lộ bất mãn mà vươn ra chân dài đạp Trương Dương mấy đá.

Trương Dương vươn tay bắt cổ chân nàng, cười xấu xa, kéo nàng lại đây, chậm quá mà cởi áo nàng.

- Tên vô lại, càng ngày càng xấu xa.

Đều đến loại tình trạng này , nàng cũng lười đi ngăn cản, đột nhiên ngồi dậy, hung hăng mà cắn trên vai Trương Dương một hơi:

- Nhanh lên!

Cuối cùng, lại hướng về cửa phòng theo dõi kia liếc một cái, hỏi:

- Cửa khóa kỹ chưa đấy?

- Khóa rồi, vừa mới vào đây anh liền khóa cửa mà!

- Hừ, sớm có dự mưu!

- Đương nhiên.

Trương Dương buông tay khỏi eo nàng ra, sau đó vươn tay vuốt váy nàng hướng lên trên một vuốt.

Trực tiếp vuốt đến ngực, nhất thời, một màu tuyết trắng ánh vào mi mắt.

Trương Dương kêu một tiếng, nha đầu kia mặc chính là cái loại ẩn hình, không có đai an toàn, vuốt váy một cái, tuyệt đại bộ phân thỏ ngọc tuyết trắng liền trực tiếp bại lộ ra bên ngoài. . .

- Không được cởi váy. . .

Hứa Đan Lộ rên khẽ một tiếng. Phản thủ vi công. . .

Hồi lâu sau, người đã mềm nhũn thành một khối Hứa Đan Lộ đột nhiên từ trên giường lăn lông lốc trở mình dậy, hướng về phía Trương Dương nằm úp sấp ở trên giường đá một cước. Lại liên tục đập hắn vài quyền:

- Đồ xấu xa, chết chưa . . .

- Làm sao vậy?

Trương Dương còn đắm chìm trong hạnh phúc được khôi phục điểm tích phân, hôm nay vì học thuật phi tiêu cao cấp. Hao phí năm điểm tích phân, thật không dễ dàng, cuối cùng kiếm trở về ba điểm, chờ cao Cao Kỳ trở về, lại lấy từ trên người nàng điểm, mắt thấy liền có năm mươi điểm.

- Vừa rồi anh không mang cái kia. . .

- Cái gì?

Hứa Đan Lộ vươn tay hung hăng đấm hắn một phen:

- Đồ khốn, cái nón kia!

- Ách. . . Chúng ta đã dùng qua bao giờ?

- Ai nha nha, em bóp chết anh.

Hứa Đan Lộ không ngừng đánh, cau cái miệng nhỏ nhắn, thấy vẻ hắn đáng thương mà nói rằng:

- Nhưng hôm nay không được. Hôm nay hình như không phải thời kỳ an toàn mà!

- Thì làm sao vậy?

Khuôn mặt Hứa Đan Lộ đỏ lên:

- Cái gì làm sao vậy, ngu ngốc, nếu vạn nhất có, làm như thế nào?

- A, có à?

Trương Dương còn không kịp phản ứng.

- Anh muốn làm bố?

- Hừ . . .

Hứa Đan Lộ ra đòn như thiên lôi cuồn cuộn, đánh hắn một phen:

- Em chỉ nói là vạn nhất mà thôi, ai nói đã có.

- Ôi dào, để anh phí công cao hứng.

Trương Dương phẫn nộ mà càng làm tới, rúc đầu trong bộ ngực tuyết trắng của nàng.

- Anh thật sự sẽ cao hứng?

Hứa Đan Lộ cắn cắn môi dưới. Nghiêm túc hỏi hắn.

- Ừ, đương nhiên.

Trương Dương nhẹ nhàng vuốt lên bụng bóng loáng non mịn của nàng, nghiêm túc mà nhìn nàng:

- Vậy không tốt sao, anh chờ đợi có một bé con của chúng ta đó!

Hứa Đan Lộ nghe vậy, trên mặt nhất thời lộ ra một tia tươi cười Trương Dương nhìn không thấy, vươn tay nhẹ nhàng vuốt hai má Trương Dương, ôn nhu nói rằng:

- Ừm, có những lời này của anh thì em an tâm.

Nghe vậy, Trương Dương xoay người lại, càng mạnh tay hướng vào bộ vị mẫn cảm của nàng:

- Nếu như vậy, một lần khó giữ được hết, lại một lần nữa, không chừng còn có thể sinh đôi!

Hứa Đan Lộ xoay thân mình:

- Hừ, không náo loạn với anh, anh xem màn hình theo dõi, không thấy Đường Thất Thất đâu . . .

- Hả?

Trương Dương lập tức ngẩng đầu, quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính, phát hiện Đường Thất Thất vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia như trước giống một pho tượng phật, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tiện đà quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Đan Lộ, hai tay mạnh mẽ tách ra cặp đùi nàng.

- Dám gạt ta, xem ta xử em như thế nào!

- Ai da, không được!

Hứa Đan Lộ vội vàng loạn xoay, chân dài tuyết trắng kẹp đến gắt gao, chu cái miệng nhỏ nhắn, mắt đẹp mang theo ý cười nghiêm trang chững chạc nói.

- Không được, rất đau!

- Rất đau cũng phải vào! Vì nghiệp lớn con cháu Trương gia của anh, em nhịn được mà!

- Ai nha. . . Anh nhìn lại màn hình đi!

- Đừng nghĩ lừa ta.

Trương Dương chuẩn bị tiếp tục cày cấy. . .

- Thật mà, chị Thanh đã trở lại.

Hứa Đan Lộ chỉ vào màn hình theo dõi nói.

- Hả?

Trương Dương nghiêng đầu, quả nhiên, có hai bảo mẫu trong biệt thự, Thanh tỷ lái xe Audi màu đen đã chậm rãi đi vào biệt thự. Thanh Tỷ là một người hàng xóm nhà cha của Hứa Đan Lộ, nguyên là một người nữ binh xuất ngũ, kỳ thật cũng đã ba mươi tuổi, năm kia chồng chị bị tai nạn xe cộ, để lại một con gái tuổi. Không may, năm kia con gái chị được chẩn đoán bệnh ung thư máu, may mà có quen Lộ Lộ, nên mới có thể miễn phí điều trị ở trung tâm Nữ Oa, hiện nay con gái cô đã được chữa gần khỏi, hai mẹ con ở biệt thự bên cạnh không xa trung tâm Nữ Oa.

Lộ Lộ biết nàng tham gia quân ngũ, hơn nữa nàng biết lái xe, vì thế đã trả mỗi tháng một vạn tiền lương mời nàng về làm, chủ yếu là hỗ trợ xử lý việc của biệt thự cùng lái xe tiếp đón và đưa tiễn khách, ngẫu nhiên còn giúp việc nấu cơm.

Còn một người trong biệt thự kêu Vương tỷ, cũng là người quen của cha Hứa Đan Lộ, tuổi của nàng lớn hơn Thanh tỷ đại hai ba tuổi, con gái đang học ở ngay tại khu phân hiệu trường trung học Mai Đại, nàng thuận tiện làm quản gia, chủ yếu là hỗ trợ nấu cơm và chỉ huy nhân viên quét tước vệ sinh.

Hai người kia đều là người Hứa Đan Lộ có thể tuyệt đối tín nhiệm, cho nên Trương Dương cũng có thể yên tâm.

Từ máy theo dõi thấy được, chỉ có Thanh Tỷ trở về, hai tỷ muội Hứa Đan Oánh và Hứa Đan Đồng còn chưa có trở lại, nhưng khi nàng xuống xe hình như trong tay mang theo một đống đồ vật.

Sau đó điện thoại Lộ Lộ đặt ở trước màn hình máy tính liền vang lên, lúc này nàng có cớ. Lập tức trần truồng mà từ trong ngực Trương Dương tránh thoát, rảo bước, quơ hai thỏ ngọc tuyết trắng, đi lấy điện thoại.

Nàng nhận điện, một bên nhìn Trương Dương, một bên vội nhéo xuống dưới cái váy bị vuốt đến trên ngực che khuất cảnh xuân, hàn huyên vài câu. Nàng nhìn nhìn Trương Dương, cười tủm tỉm nói rằng:

- Là Đan Oánh, nói. Nội y B màu đen và áo lót đã sẵn sàng, mà còn giặt rồi, đang ở trong tay Thanh tỷ.

- Ừm. . . Xem như em lợi hại.

Trương Dương bất đắc dĩ mà bò lên giường. Mặc quần áo tử tế.

Quả nhiên quần áo vừa mới mặc xong, Thanh tỷ đã đến gõ cửa.

Hứa Đan Lộ nhìn vừa Trương Dương mới mặc xong quần, hé miệng cười thầm:

- Đồ xấu xa, vừa nãy không nghe ta, khẳng định để Thanh tỷ đánh vỡ alo.

Trương Dương vươn tay sờ phía dưới váy nàng, sờ soạng một phen:

- Đánh thì đánh, Thanh tỷ là người từng trải. . . A, đừng!

Hứa Đan Lộ xấu hổ:

- Đừng đùa, còn không mau đi mở cửa.

- Ha ha!

Trương Dương vẻ mặt đắc ý, đương nhiên. Cửa vẫn phải ngoan ngoãn đi mở.

Mở cửa, quả nhiên Thanh tỷ liền đem đồ vật trong tay đưa cho Trương Dương:

- Đồng Đồng cùng Oánh Oánh nói các cô ấy còn muốn đi dạo một thời gian, sau đó các cô ấy tự bắt xe trở về, tôi không nói được họ, đành đồng ý.

- Vâng!

Trương Dương gật gật đầu. Chuyện đã xảy ra buổi chiều, Trương Dương cũng không kỹ càng tỉ mỉ nói với Hứa Đan Oánh, tin rằng người của Hắc Đào Bát không dễ dàng tìm ra các nàng, hơn nữa có người âm thầm bảo hộ bọn họ, vấn đề không lớn.

Cầm quần áo trong tay Thanh tỷ, hắn cũng không nhìn. Liền để lại Hứa Đan Lộ lên lầu hai.

- Anh yêu, cố lên!

Hứa Đan Lộ cười tủm tỉm mà nói.

Trương Dương mở cửa phòng đi vào, đóng cửa lại.

Trên mặt Hứa Đan Lộ lộ ra một tia tươi cười tinh tế, nghiêng đầu nhìn nhìn Thanh tỷ, rũ xuống mi mắt, thản nhiên mà nói rằng:

- Thanh tỷ, giúp em đi mua một hộp tránh thai.

Trên mặt Thanh tỷ lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn Hứa Đan Lộ, do dự mà nói rằng:

- Lộ Lộ, hai người …

- Chị đừng hỏi nhiều…

Hứa Đan Lộ cười tủm tỉm mà nhìn nàng, vươn tay vỗ vỗ bả vai của nàng, nhẹ giọng nói rằng:

- Đừng cho Dương tử biết.

- Nhưng mà, uống thứ này nhiều không tốt, nghe nói nếu uống nhiều, dễ dàng dẫn đến vô sinh.

Trên mặt Thanh tỷ hiện lên một tia lo lắng.

Hứa Đan Lộ vẫn thản nhiên mà cười như trước:

- Không có việc gì, em biết có chừng mực, chị mua đi, nhớ là ngàn vạn không thể cho anh ấy biết, em không muốn anh ấy có chút gánh nặng nào.

- Được rồi!

Thanh tỷ bất đắc dĩ mà gật gật đầu, nhìn Hứa Đan Lộ một cái.

- Nhưng, em cứ gạt cậu ta như vậy, cũng không phải biện pháp hay, kỳ thật chị cảm thấy, biện pháp con gái buộc đàn ông lại tốt nhất chính là sinh một đứa nhỏ.

Nghe vậy, Hứa Đan Lộ cười cười, nắm tay nàng, nhìn nàng, ôn nhu nói:

- Thanh tỷ, em biết chị tốt với em, nhưng người đàn ông của em, cho dù em không có con, em tin tưởng anh ấy cũng sẽ không phụ em!

- Chị đi đây!

- Vâng, nhanh lên, không thì ở nơi đó lâu, cho dù uống thuốc kia cũng thực không dễ dàng mất đi hiệu lực đâu.

Thanh tỷ nhìn Hứa Đan Lộ một cái, lắc lắc đầu, nhưng vẫn vội vàng đi xuống lầu.

Hứa Đan Lộ thấy nàng rời đi, khóe miệng hơi hơi hướng về phía trước, lộ ra một tia tư vị không biết là cái gì, tiện đà vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình, thấp giọng mà lầm bầm:

- Con tương lai của mẹ, thực xin lỗi con, kỳ thật mẹ cũng thích có con, nhưng cứ như vậy, ba của con sẽ có rất nhiều rất nhiều ràng buộc, chúng ta kiên nhẫn đã, đợi cho hết thảy yên ổn, mẹ nhất định sẽ cho con ra đời!

Trương Dương mở cửa phòng, khóe mắt Đường Thất Thất vẫn luôn tĩnh tọa liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, nhìn thấy vật trong tay của hắn, ngừng lại nửa giây, lập tức lại quay đầu đi.

- Đồ vật đặt đó được rồi, ngươi có thể đi rồi.

Trương Dương nhìn nhìn cái bánh mì đặt trên mặt bàn, ngoài ý muốn phát hiện, vị trí đặt bánh mì có dịch động một chút, tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng vừa rồi khi đi ra, kỳ thật là hắn có cố ý lưu ý vị trí.

Nhưng, bánh mì cũng không bị động vào, nhưng rõ ràng, đích thật là nàng đói chịu không được.

Hắn cũng không trả lời lời nói của Đường Thất Thất, mà tự lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hứa Đan Lộ:

- Bảo Vương tỷ đem cơm lại đây đi.

Đường Thất Thất nghe vậy, mày liễu hơi hơi nhíu lại, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng uổng phí tâm tư , ta sẽ không ăn.

Trương Dương cười tủm tỉm mà đáp:

- Cô sẽ ăn.

- Hừ, thứ trên người của tôi, chẳng lẽ anh còn có thể ép tôi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio