Trương Dương cười gượng một trận.
- Không được, dù sao cũng là cậu ăn chực, hơn nữa đồ ăn thịnh soạn như vậy, hỏi cậu vài câu không được à, đúng không, Hứa bá mẫu?
Còn viện binh, Trương Dương nhìn nhìn Hà trân, nhạc mẫu tương lai của hắn phỏng chừng đã bị Lâm Âm mua chuộc khi ở nhà bếp, lại phụ họa theo đuôi mà gật đầu.
- Không có việc gì, Tiểu Trương, vậy cháu theo cho vui đi.
Trương Dương bất đắc dĩ, gật gật đầu:
- Được được, vậy cô hỏi đi.
- OK!
Lâm Âm giơ chiếc đũa, chỉ chỉ đồ ăn trên mặt bàn, cười tủm tỉm mà nói rằng:
- Nơi này có đĩa đồ ăn, tôi cùng Hứa bá mẫu, còn có Đan Đồng, Đan Oánh, mỗi người làm một món, cậu nếm thử chút, sau đó thì đánh giá một chút về đĩa đồ ăn này ngon hay không.
- Để ta thử một chút? Hừ, có ý định hại ta hả?
Trương Dương hiểu được, người ta đây là đang trả thù mà, bởi vì đĩa đồ ăn thì trong đó có đĩa chính là mẹ vợ cùng hai cái cô em vợ làm, nói ra ưu khuyết điểm, đây không phải là tự tìm chuyện sao? Nói người nào kém đều không được mà.
- Đúng vậy, anh rể, anh nếm thử chút, nói một câu.
Hứa Đan Oánh bật người tham gia, Trương Dương nhìn nàng một cái, thương nhầm người rồi, cô em vợ ơi, cô không biết bây giờ anh rể như là miếng băng mỏng sao?
- Anh rể, em cũng tán thành.
Hứa Đan Đồng cũng nhấc tay, đây quả thực là đang bao vây. Trương Dương nhìn nhìn Hứa Mao Căn, lại nhìn nhìn Lâm Nhạc, do dự mà nói:
- Sao mọi người không hỏi hai vị bá phụ, bọn họ mới là chuyên gia.
- Bọn họ ư, lão Hứa hưởng thụ tay nghề chúng ta rồi, ăn một lần sẽ biết, không có ý nghĩa, Lâm lão cũng vậy, tự nhiên hiểu rõ đối với tay nghề con gái của mình nhất, nơi này chỉ có cháu chưa từng ăn đồ chúng ta làm, cho nên cháu đánh giá là tốt nhất.
Hà Trân cười tủm tỉm mà nói rằng.
Trương Dương không nói gì, thầm nghĩ, ăn cơm thì ăn cơm đi, làm trò này đó làm gì, cuối cùng đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng về Hứa Đan Lộ. Mặt Hứa Đan Lộ cười như không cười như trước, xem ra xin giúp đỡ không được rồi.
Tốt lắm, ta liền khoe khoang cho các ngươi một chút, không biết đại ca có hệ thống tích phân sao, chỉ cần biết rằng ai làm là được. Để ta thử một chút. Không có gì là không thể.
Kết quả vừa hỏi hệ thống Nữ Oa, muốn biết đĩa đồ ăn ai làm, cư nhiên phải bỏ ra năm điểm tích phân một đĩa, nói cách khác muốn biết hết đĩa nào là đồ ăn người nào làm. Phải trả giá mười lăm điểm hệ thống tích phân, đổi thành OOXX thì mất năm lần đó. Đây cũng quá khoa trương, đánh chết Trương Dương cũng không làm, nếu hai tích phân còn có thể suy nghĩ chút.
Vậy đoán bừa đi, với năng lực hiện tại của ta còn làm không được à?
Hắn nhìn nhìn đồ ăn trên bàn.
Giò heo hầm, tôm hùm chiên bơ, cá hấp hoàng đế, gà hương tô.
Chỉ nhìn một lần, trong lòng Trương Dương đã tính ra, loại đồ ăn như giò heo thường chỉ có người trung niên tương đối có tâm ý làm, cho nên hẳn là nhạc mẫu đại nhân, hắn nếm một thìa nhỏ. Nước canh ngon miệng, bì lợn vào miệng cũng mềm, phi thường khai vị.
Lại nhìn nhìn món tôm hùm, sắc hương vị toàn vẹn, chỉ mới ngửi mùi. Đều cảm thấy ngón trỏ muốn động; Cá hấp hoàng đế, thịt ngon, thật cẩn thận ăn một miếng, cho gia vị vừa phải. Hơn nữa không có mùi tanh của cá; Cuối cùng là gà hương tô, vào miệng là một trận thích giòn. Bên trong thịt gà giòn, hỗn loạn một vị nóng hổi, có thể nói rất ngon.
Hừ, đĩa đồ ăn này thật sự là bốn người làm?
Trương Dương không biết nói gì, trình độ đầu bếp cao cấp nhất. Người nấu ăn trong biệt thự ban đầu một thời gian là Trương Dương và Hứa Đan Lộ làm, sau này thật vất vả mời được Vương tỷ cùng Thanh tỷ. Nhưng, hai người bọn họ tuy rằng tay nghề hơn Trương Dương cùng Hứa Đan Lộ gấp trăm lần, nhưng so với mấy đồ ăn hôm nay, còn là có chênh lệch không nhỏ.
- Thế nào? Có kết quả chưa?
Bốn người cơ hồ là cùng lúc mở miệng hỏi hắn, tuy rằng nói nơi này cũng không có ý gì tranh cường háo thắng, nhưng dù sao mỗi người đều hy vọng tài nấu nướng của mình được người khác khẳng định.
Trương Dương nhìn các nàng một cái, trong lòng đã có đáp án, giò heo là nhạc mẫu đại nhân làm, gà hương tô hơn phân nửa là Hứa Đan Oánh, tôm hùm có thể là người mà Hứa Đan Lộ nói qua thích ăn hải sản - Hứa Đan Đồng. Mà là minh tinh, yêu cầu bảo trì dáng người nhất định là Lâm Âm, cho nên cá hấp hoàng đế là nàng làm chạy không thoát.
- Đều rất ngon, ăn thật ngon, có thể nói tiêu chuẩn khách sạn năm sao.
Trương Dương dựng thẳng lên một ngón tay cái khen.
- Chúng ta cũng tự biết, anh không cần nói.
Lâm Âm theo dõi hắn, cười tủm tỉm mà nói.
- Bốn đĩa đồ ăn kia cái nào làm tốt nhất? Cái gì kém nhất? Nói nghe!
- Nhất định phài nói?
- Nhất định!
- Tôi nói sai, cũng đừng trách tôi.
- Không thành vấn đề!
Trương Dương nghe các nàng bốn trăm miệng một lời, ngữ khí kiên định, nhưng không thành vấn đề mới là lạ.
- Được rồi, bốn đĩa đồ ăn này, ngon nhất chính là giò heo, béo mà không ngấy, vào miệng mềm sụn.
Vừa nói vào đề vừa liếc hướng Hà Trân một cái, quả nhiên trên mặt nàng lộ ra một tia vui mừng, xem ra chính mình đoán không sai.
- Tôm hùm chiên, à, thịt nước ngon, điều chỉnh lửa thật tốt, có thể liệt vào hạng thứ ba.
Nói xong lại nhìn Hứa Đan Đồng, quả nhiên, đôi mắt Hứa Đan Đồng vừa chuyển, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch, thứ tự không cao, nhưng cũng không phải một người cuối cùng, không tính quá đả kích nàng.
Trương Dương nhìn nhìn còn lại gà hương tô cùng cá hấp hoàng đế, nghĩ nghĩ, không thể đắc tội với Lâm Âm, cho dù là gà hương tô đích xác làm không tồi, nhưng cũng chỉ có thể ủy khuất cô em vợ, dù sao nàng là người mình thân nhất, tương đối không hề gì.
- Cá hấp hoàng đế này, béo mà không ngấy, hơn nữa không có chút mùi tanh, có thể nói cũng là tuyệt phẩm.
Trương Dương nhìn Lâm Âm, trên mặt người này quả nhiên lộ ra chút tươi cười, mặc dù có chút gượng ép.
- Xếp thứ hai!
- Gà hương tô à?
Hứa Mao Căn không rõ ý tưởng, mở miệng hỏi.
- Gà hương tô... Ha hả!
Trương Dương nhìn nhìn cô em vợ chính mình, nháy mắt với nàng, ý là nói.
- Em đừng trách anh rể ha!
- Gà hương tô cũng không tồi, nhìn như vậy nhưng ngược lại có bẩy phần tiêu chuẩn, chẳng qua thịt gà này hơi nhiều mỡ, hơn nữa cô xem, nhẹ tách ra, bên trong còn mang theo tơ máu đây, nhưng tuy rằng tiêu chuẩn giống nhau, nhưng cuối cùng là nấu có dụng tâm, hy vọng lần sau tiến bộ.
- Cũng chính là người xếp cuối cùng à?
Hứa Đan Oánh cau mày hỏi hắn.
- Ừ!
Trương Dương gật gật đầu, cô em cau mày, ta cũng chỉ có thể cho em xếp cuối cùng thôi!
- Trương Dương!
Lâm Âm hoắc mắt đứng lên, một bên Hứa Đan Lộ nhanh chóng giữ chặt nàng.
- Ngươi... Ngươi dựa vào cái gì nói gà hương tô có tia máu, chỗ nào mà béo...
- Hả...
Trương Dương nhìn nàng một cái, nhìn nhìn lại những người khác, phát hiện ngoài Hứa Mao Căn, những người khác đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ đồng tình nhìn mình.
Hừ, chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi? Không khoa học mà, ngươi là đại minh tinh làm gà hương tô làm gì chứ, Trương Dương không biết nói gì.
Đang cảm thấy đâm lao phải thoe lao, di động vang lên, tính là cọng rơm rạ cứu mạng của hắn đi, nhìn nhìn điện báo, phát hiện là một dãy số đặc biệt, Đường Thất Thất gọi tới.
- Trương Dương, ta có việc tìm ngươi.
Đường Thất Thất lạnh như băng mà nói rằng.
- Có việc à?
Trương Dương lúc này mới phản ứng lại được, trong nhà còn có nhốt một Đường Thất Thất mà, hơn nữa tối hôm qua nàng vừa mới bị mình cưỡng hiếp cái kia, đây chính là nỗi khổ, giết lại không thể giết, tha lại không thể tha, hắn vội sửa ngữ khí lại.
- Làm sao vậy?
- Có chuyện tìm ngươi, hỏi nhiều như vậy để làm chi.
Trương Dương nhìn nhìn mọi người quanh bàn ăn, gật gật đầu:
- Được, tôi đã biết, nhưng cô cho tôi phút, tôi ở bên ngoài.
- Nhanh lên!
Đường Thất Thất không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại.
- Cái này... Bá phụ, bá mẫu, cái này... thật ngại, cháu có chút việc gấp, đi trước, mọi người ăn ngon miệng ha.
Trương Dương nghĩ, dù sao có Lâm Âm ở đây, chính mình thật đúng là không tiện đâu, vậy cũng là một cơ hội, trước tiên rời đi.
- Chậm đã...
Lâm Âm cau mày, tức giận trên mặt hiển nhiên không có một chút tiêu tán.
- Ngươi còn không có nói rõ ràng cho ta, gà hương tô rốt cuộc chỗ nào khó ăn.
- Cái này, ăn rất ngon, ngon tuyệt vời.
Trương Dương nhìn đồng hồ, phút chạy về biệt thự, thời gian vừa vặn miện cưỡng đỉ, cũng không thể trì hoãn ở nơi này thêm.
- Ngươi đừng có lừa ta, hôm nay nếu không nói rõ ràng, ta không để yên cho ngươi, tức chết được!
- Tôi sai rồi, gà hương tô của cô ăn ngon nhất, đi trước, cúi chào.
Trương Dương xách áo bành tô trên ghế dựa mặt sau, chuẩn bị đi.
- Ngươi...
Lâm Âm lần này phỏng chừng thật sự quá nóng nảy, Trương Dương vừa đi, nàng củng đi theo đến cửa, những người khác nhìn họ đang hai mặt nhìn nhau, may mắn Hứa Đan Lộ đứng lên, giải thích cùng bọn họ:
- Hai người bọn họ có chút hiểu lầm nhỏ trước đó, không có việc gì, để tự bọn nó nói ra cũng tốt, lát nữa nha, con sẽ giải thích với mọi người, không có gì đáng ngại.
Đi tới cửa Trương Dương nghe được lời nói của Hứa Đan Lộ, nhất thời đoạn tuyệt hết hy vọng có thể trông cậy vào Hứa Đan Lộ kéo Lâm Âm đi, hơn phân nửa là bí mật chính mình trước kia nói cùng nàng bị chọc thủng, tức giận quá mà.
- Cái này, Lâm Âm đại tỷ...
Trương Dương cười hì hì nhìn Lâm Âm nói.
- Tôi nói thật, gà hương tô cô làm ngon lắm...
Hắn nhìn nhìn những người ở bên trong, đoán các nàgn hẳn là không nghe thấy gì, thấp giọng nói thần nói:
- Kỳ thật cô làm ngo nhất mà, tôi thề!
- Chậm đã, tôi còn không biết anh bây giờ là muốn chạy à, anh không phải nói tôi làm khó ăn sao, trừ phi anh làm cho tôi món gà hương tô thật ngon, nếu không hôm nay anh đừng nghĩ đi được, hơn nữa anh cũng biết nếu tôi cáu, nói khi học đại học anh đã từng muốn rình coi tôi tắm rửa...
- Rình coi cô tắm rửa? Tôi làm khi nào vậy chứ?
Trương Dương muốn khóc, nhìn nàng kéo áo bành tô chính mình, một bộ dạng tức đến khó thở, đánh giá việc này nàng thật đúng là làm được.
- Anh cứ đi đi.
- Được, được, được, đại minh tinh, tôi sợ cô, cô noi đi, muốn tôi làm như thế nào?
- Trừ phi anh làm ra món gà hương tô ăn ngon hơn so với tôi làm!
- Hừ, cái này khó khăn... Được, tôi đáp ứng.
Trương Dương vì thoát thân, chỉ có thể đáp ứng, hệ thống không phải có thuật nấu nướng cao cấp hay sao, đi học nó, thu phục ngươi.
- Nhưng nếu tôi làm ngon hơn cô thì sao?
- Những ân oán của chúng ta được xóa bỏ.
- Được, nhưng cô còn phải đáp ứng tôi một cái điều kiện...
- Điều kiện gì?
Trương Dương nhìn nàng, suy nghĩ một chút nói:
- Hôn tôi một cái!
- Anh...
- Có đáp ứng hay không tùy cô.
Trương Dương làm bộ định đi, thầm nghĩ loại điều kiện này hẳn là cô sẽ không đáp ứng đâu.