Đế Quốc Mỹ Nữ

chương 74: chính thức khởi công (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Từ từ, chị nói biệt thự này bây giờ là của em?

Cho đến hiện tại, Trương Dương mới chính thức kịp phản ứng, đây là biệt thự từ trên trời rơi xuống ư? Như thế nào giống như đang nằm mơ vậy.

Kiều Hi Nhi nhún vai, hỏi:

- Có vấn đề sao? Hôm trước Thượng Quan giáo sư không phải nói phải giúp cậu tìm nhà sao, chính là nơi này, dù sao hoang phế cũng là hoang phế, chẳng phải sướng cho cậu, mặt khác thuận tiện nói cho cậu biết, bên kia núi chính là chòi canh gác khu này, cho nên phương diện an toàn càng không cần lo lắng, duy nhất phiền toái chính là, siêu thị cách nơi này có một chặng lộ trình, cậu … cần học lái xe không?

- Không phải chứ, căn nhà này cho dù là cho em, em cũng không thể ở nơi này, em còn phải đi học mà.

- Đi học? A, đúng, chị quên ...

Kiều Hi Nhi mang theo Trương Dương đi đến bên cạnh ban công ngắm cảnh, gõ cửa sổ trong suốt, nói rằng:

- Kính chống đạn, nhìn như không có, đối diện chính là nội thành của Thành phố Mai Ninh, ngồi ca nô đi, không đến năm phút đồng hồ.

- Cả kính chống đạn đều dùng tới, đây là biệt thự cho tổng thống nghỉ phép sao?

Trương Dương nhìn theo ngón tay trắng nõn dài nhỏ của nàng, quả nhiên, phía đối diện cách một đoạn biển lấn kỳ thật chính là nội thành Mai Ninh, thoạt nhìn như là gần trong gang tấc.

Trương Dương hồ nghi hỏi han:

- Chẳng lẽ về sau mỗi ngày em đều ngồi ca nô đi qua đó học?

- Đương nhiên không, cậu quên, bên này có phân hiệu của Mai Đại, trung tâm nghiên cứu Bá Hướng dược vật y học của học viện mới hoàn thành cách nơi này cũng chỉ phút đường xe, trước khi thuốc thử Nam Tinh Đảo số ra đời, Trương Dương đáng thương thân mến, tạm thời cũng chỉ có thể ủy khuất cho cậu ở nơi này.

- Vậy biệt thự này về sau thật sự là thuộc về em?

- Ngày mốt giúp cậu công việc chứng nhận bất động sản, như vậy đủ có thành ý không?

- Hắc, nói như vậy, nếu em tìm vài người đến ở cùng, các chị cũng sẽ không ngăn cản đúng không?

Kiều Hi Nhi nghe vậy, xoay người lại, nhìn nhìn Trương Dương, trên mặt lộ ra một nét tươi cười ý vị thâm hiểm:

- Đương nhiên, cho dù cậu muốn nuôi hàng chục người ở biệt thự, cũng sẽ không có người nào quản cậu, cho nên cậu có thể lớn mật yên tâm mà đem tiểu Lộ Lộ nhà cậu tới sống cuộc sống hai người ngọt ngào . . . À, không, chị cũng phải ở đây tạm một thời gian. Nhưng cậu yên tâm, nhà này cách âm hiệu quả vô cùng tốt.

Nàng cúi đầu nhìn đồng hồ tay một chút, nói rằng:

- Thời gian không còn sớm, lúc này Đinh giáo sư cùng Trịnh giáo sư, còn có tổ viên khác của công trình Long Duệ hẳn là đã đến trung tâm nghiên cứu dược vật Bá Hướng, ba mươi ngày sau, Nam Tinh Đảo số phải có mặt tại thế gian, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.

- Bọn họ cũng lại đây? Không phải nói hôm nay bọn họ cùng với Hách viện sĩ còn có cả tiến sĩ Hi Nhĩ đồng thời xâm nhập tham thảo công trình Long Duệ của chúng ta sao?

- Công tác nghiên cứu và thảo luận thực sự ngày hôm qua đã tiến hành, hôm nay chẳng qua là quan phương tỏ thái độ một chút mà thôi, cho nên chỉ cần Thượng Quan giáo sư là đến nơi, đừng quên thời gian của chúng ta thiếu hụt đến đáng thương. . . Thật không biết lúc trước sao lại đáp ứng cậu, một tháng hoàn thành công tác chế tạo thử thuốc thử một dược vật kháng ung thư, công việc như vậy, rất khó khăn, tôi nhất định là bị ma quỷ ám ảnh.

Kiều Hi Nhi bất mãn mà lầu bầu, nói.

Nói xong, nàng liếc mắt với Trương Dương một cái, tự cố chậm rãi đi xuống lầu.

Nhìn bóng dáng cao gầy, thấy thế nào, tựa hồ có vẻ có chút cảm giác cô đơn.

- Joyce!

Trương Dương hô tên tiếng Anh của Kiều Hi Nhi.

Cước bộ Kiều Hi Nhi hơi chút hoãn một chút, quay đầu trở về, lại hỏi:

- Làm sao vậy?

- Chuyện tối ngày hôm qua, thực sự xin lỗi!

Vô luận như thế nào, Trương Dương vẫn cảm thấy chính mình thiếu Kiều Hi Nhi một lời xin lỗi, cứ việc hắn không phải cố ý, nhưng hiện tại tạo thành kết cục cho Kiều Hi Nhi có nhà không được về, rốt cuộc vẫn là chính mình sai.

Kiều Hi Nhi nhìn hắn một cái, cười nhún nhún vai, đáp:

- Không giống cậu nhỉ, có cái gì mà xin với chả lỗi, nói đến … để tôi kiếm không một cái giải thưởng Nobel, nếu cậu không ngại thì tốt ...

- Thật sự?

- Thật sự, thực đến không thể thực hơn, thực như đại mimi trên người tôi . . .

- Chị quá tự tin?

- Phì, đừng nói hưu nói vượn, tin hay không một bàn tay tôi biến cậu thành bánh nhân thịt?

Kiều mỹ nữ đạp đạp mà rất nhanh đi xuống thang lầu.

- Đáng tiếc tối hôm qua cậu chỉ gọi điện thoại cho tôi mà thôi, nếu chạy đến tìm tôi, nói không chừng tôi sẽ cảm động, liền lấy thân báo đáp.

- A. . . Quan tâm đến chị không được sao?

Nghe vậy, Kiều Hi Nhi đột nhiên dừng bước lại, làm hại Trương Dương thiếu chút nữa va vào nàng, nàng quay đầu, đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương, giống người bán đồ ăn thu được tờ tiền giá trị vậy, tỉ mỉ mà nhìn, nhìn thấy Trương Dương có chút bối rối, nàng đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mờ mờ bình thường tuyệt đối khó gặp.

- Thiệt hay giả?

- Thật sự!

Trương Dương nghiêm trang chững chạc mà nói, đương nhiên hắn biết, chính mình bộ dáng nghiêm trang chững chạc, nàng có lẽ cũng không tin, nhưng lương tâm tự nói với mình, chính mình tựa hồ thật sự có chút thích nha đầu kia.

- Thật hơn cả đại mimi của chị …

- Phì, Trương Dương, cậu thực đào hoa!

Kiều Hi Nhi quay mặt trở về, tốc độ đi xuống lầu nhanh hơn:

- Nếu dám thích tôi, tôi chết cho cậu xem.

- Có nhất thiết thiếu đạo đức vậy không, tôi thích chị, dựa vào cái gì chị phải chết?

- Cậu là tôi, xem cậu có chết hay không.

Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, hình tượng mình trong nội tâm nàng liền như vậy thôi sao.

Đi ô-tô chạy tới tới gần trung tâm nghiên cứu dược vật Bá Hướng, chỉ tốn không đến phút, Trương Dương tính ra, nhiều lắm cũng chỉ - km lộ trình.

Trung tâm nghiên cứu dược vật Bá Hướng ở vào vị trí trung tâm phân hiệu của trường Mai Đại, bên này trường đều là vừa mới hoàn thành không bao lâu, đến bên này học cơ bản cũng đều là tân sinh viên năm , năm , về lý luận, người nhận ra Kiều Hi Nhi sẽ không quá nhiều.

Nhưng Kiều mỹ nhân vẫn đem áo gió, mũ cũng đeo lên, lại treo đeo cả kính râm, giống một đặc vụ, kéo Trương Dương lén lút mà vọt vào trung tâm nghiên cứu dược vật Bá Hướng.

Phòng thí nghiệm nơi này rõ ràng lớn hơn so với phòng thí nghiệm phân tử tế bào bên trụ sở chính của trường, đi vào, cách cửa thủy tinh trong suốt, liền có thể nhìn thấy hơn mười người áo dài trắng đang bận rộn ra vào.

Sau khi đi qua hai cửa kiểm tra, hai người cuối cùng mới tới phòng thay quần áo trước phòng thí nghiệm, thay quần áo xong, còn phải vào phòng tiếp nhận xử lý vô khuẩn, sát độc bằng đèn tử ngoại, giằng co gần nửa giờ, hai người mới vào phòng thao tác vô khuẩn một mình.

Giáo sư Đinh Bằng Sơn, giáo sư Trịnh Duẫn Thái cùng với hai tiểu mỹ nữ mi thanh mục tú còn có một đôi kính mắt sớm đã ở nơi đó chờ bọn họ, nhìn bọn họ đến, giáo sư Đinh Bằng Sơn liền ngừng lại thao tác đang làm dở, giới thiệu cho Trương Dương từng người trong phòng vô khuẩn.

Người cùng để đuôi ngựa như Kiều mỹ nữ kêu Diệp Tiểu Như, thạc sĩ tế bào sinh vật học, một người khác để tóc dài, hơi chút béo họ Điền tên Điềm, thạc sĩ dược học phân tử Bá Hướng, tuổi hai người thoạt nhìn đều chỉ hơn so với Kiều Hi Nhi - tuổi, gần ba mươi tuổi gì đó. Còn một người đeo kính mắt dày cộp tên Ngô Hạo, cũng là thạc sĩ dược vật học Bá Hướng, tuổi của hắn hơi chút lớn một ít, ba mươi lăm ba mươi sáu, nhìn độ dày kính, cũng biết là một loại người như Lưu Thanh.

Xem bộ dáng bọn họ đều là điển hình những người nghiên cứu khoa học, trong mắt mỗi người tựa hồ cũng chỉ có những đồ vật mắt thường nhìn không thấy sống ở bên trong dụng cụ vô khuẩn kia. Nguồn tại ện FULL

Nhưng sau khi tiến sĩ Đinh giới thiệu bọn họ cho Trương Dương xong, ba người bật người trừng thẳng kính mắt, giống như nhìn thấy gấu trúc quốc bảo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Dương, nếu không phải giáo sư Đinh Bằng Sơn và giáo sư Trịnh Duẫn Thái ở đây, phỏng chừng đã sớm nhào lên đây.

- Trương Dương, bọn họ bốn. . . à, ba người ...

Giáo sư Đinh Bằng Sơn nhìn nhìn, ý là ngoài Trương Dương và Kiều Hi Nhi, chỉ có ba người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio