Chuyện này rất không tưởng! Nhưng … sao mình có một chút cảm giác tin tưởng hắn có thể làm được?
Trần Thiên Hùng vươn tay nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương của mình, cố gắng làm cho tư duy của mình càng thêm ăn khớp một chút, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Trương Dương, nói rằng: Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
- Cho tôi một cái lý do để tôi tin phục.
- Anh có chú ý thị trường chứng khoán không?
- Thị trường chứng khoán?
Trần Thiên Hùng buông ra hai tay.
- Người như chúng tôi, kiếm đều là tiền mồ hôi nước mắt, sẽ không đem tiền ném tới loại hắc động này đâu, cho nên...
- Được rồi, ở trên tay của tôi giữ năm mươi vạn cổ phiếu Bạch thị dược nghiệp, một tuần trước, có thể bán hơn hai trăm vạn, hiện tại chỉ còn lại không đến tám mươi vạn.
- Cậu còn kinh doanh cổ phiếu?
Trần Thiên Hùng có chút ngạc nhiên, hắn biết, một vài con em thế gia giữ cổ phiếu là rất bình thường, nhưng không mấy người còn trẻ như vậy đi chơi cổ phiếu.
Trương Dương lắc lắc đầu:
- Đối với cổ phiếu tôi không hiểu dù chỉ một chút, nhưng tôi có thể làm cho cổ phiếu Bạch thị trực tiếp mất giá trị, thậm chí là thu mua nó.
- Thu mua Bạch thị?
Trần Thiên Hùng kinh ngạc bật cười:
- Tuy rằng tôi biết gần đây Bạch thị dược nghiệp gặp thương tổn, thị trường cổ phiếu chuyển tiếp đột ngột, nhưng hiện tại đã muốn xuống đáy cốc, một hai ngày, cho dù không thể khôi phục đến đỉnh cao nhất, nhưng trở lại giá trên đồng tuyệt đối không có vấn đề.
- Anh nói không sai, nó có thể tăng ngược trở lại!
Trương Dương gật gật đầu, cầm ấm trà rót vào cái chén của Trần Thiên Hùng một ly:
- Nhưng Hùng ca, tốt nhất anh nên bán nó, cố gắng có thể lấy về tiền vốn.
- Cậu chắc chắn như vậy sao?
Trần Thiên Hùng nói rất nhẹ, trầm tư, nhìn ánh mắt Trương Dương, không giống như là đang nói dối.
Trương Dương trầm ngâm một chút, chậm rãi nói rằng:
- Cổ phiếu Bạch thị vì cái gì mất giá, anh không biết nhỉ?
- Đương nhiên biết, tập đoàn Bạch thị bỏ ra lượng tiền lớn, một thời gian trước tuyên truyền chính mình đã cùng công trình Long Duệ của Mai Đại ký hợp đồng, hợp tác sản xuất dược vật kháng ung thư độc nhất vô nhị toàn cầu, kết quả tại thời điểm mấu chốt, lại bị Tinh Vân dược nghiệp cướp mất, giai đoạn trước đầu tư không còn lại chút gì, giấc mộng siêu cấp kháng ung thư cũng tan, càng mấu chốt chính là ngày đó tin tức truyền thông nhiều lắm, cổ phiếu Bạch thị không suy sụp cũng khó.
- Nhưng …
Trần Thiên Hùng nhìn nhìn Trương Dương, nói rằng:
- Một cú ngã xuống chỉ là bởi vì Bạch thị gặp đả kích tới quá đột ngột, sau khi phong ba đi qua, Bạch thị một lần nữa tỉnh lại cũng không khó, cậu phải biết bánh ngọt lớn nhất của Bạch thị dược nghiệp là hợp tác sản xuất và nhập khẩu dược vật cùng nước Cúc Hoa và Đại Lý … Thất Đằng, thị trường lớn, cơ sở vẫn còn đó!
- Thật vậy?
Trương Dương gật gật đầu:
- Không tồi, về dược vật kháng ung thư Bạch thị không theo được, nhưng nó còn có Thất Đằng ở sau lưng giúp họ chống đỡ, nhưng, nếu ngay cả những thứ Thất Đằng sản xuất cũng bị thay thế toàn diện rồi thì sao?
- Không có khả năng!
Trần Thiên Hùng lắc đầu liên tục.
- Tuy rằng tôi không hiểu sâu đối với dược phẩm, nhưng những dược liệu bên Cúc Hoa vẫn rất không tồi, đặc biệt sinh vật dược nghiệp mà nói, những thứ có lợi với quốc gia của chúng ta là không ít...
- Nam Tinh số sản xuất ra, những dược liệu của Thất Đằng thì tính cái gì?
Trên mặt Trương Dương hiện lên một tia tự tin thản nhiên, trong thời đại gen, những tật bệnh gen mật mã chỉ cần phá dịch được, còn cần dược vật của Cúc Hoa cùng những quốc gia phương Tây sao, tồn tại chỉ là một vấn đề: lượng sản xuất như thế nào.
Nhưng nếu muốn nhằm vào một Thất Đằng mà nói, không có bất cứ vấn đề gì, tin tưởng với năng lực hệ thống Nữ Oa, hoàn toàn có thể thu phục.
- Không tồi, Nam Tinh số quả thật ủng hộ nhân tâm, nhưng đây có thể là hiện tượng ngẫu nhiên.
- Nếu tôi cho anh biết đây không phải là ngẫu nhiên thì sao?
Trần Thiên Hùng cảm thấy hôm nay đầu óc của mình bị lay động, nhưng lời nói của Trương Dương lần thứ hai để hắn lắc đầu:
- Nếu như nói qua mười năm hoặc là hai mươi năm sau, tôi tin tưởng, nhưng hiện tại thì không có khả năng!
- Trừ phi cậu cho tôi một cái căn cứ chính xác có thể tin phục theo.
- Tôi không có chứng cớ gì, nhưng hạng mục công trình Long Duệ tôi đang tham dự, cũng không ngại thẳng thắn nói cho anh biết, sở dĩ Bạch thị không có được cơ hội hợp tác, nguyên nhân cũng là do tôi.
Trương Dương cảm thấy mình và một bậc đại ca loại này đi nói vấn đề dược nghiệp, tựa hồ có chút khôi hài, cho nên quyết định đi thẳng vào vấn đề mà thẳng thắn với hắn,
- Bây giờ là Nam Tinh số , kế tiếp có lẽ là vắc-xin phòng bệnh ung thư, tiếp theo nữa, dược bệnh trị liệu tim, huyết quản, đường hô hấp hệ ... Đương nhiên, đây đều cần anh nguyện ý tin tưởng.
- Cậu nói là sự thật?
Trần Thiên Hùng nắm chén trà, tay hơi hơi run rẩy, ngay sau đó lập tức lắc lắc đầu:
- Không có khả năng, tôi không tin.
Tỉ lệ tử vong do tật bệnh của Hoa Hạ cao nhất thế giới, như thế nào tại miệng Trương Dương nói ra, giống như mây bay vậy, đây là khoa học viễn tưởng trên thế giới thôi.
- Nếu như nói Bạch thị vì cái gì lâm thời bị đá rơi xuống, còn chưa đủ chứng minh, vậy thì tôi cũng không có biện pháp.
Trương Dương đứng dậy, thu hồi chi phiếu, trực tiếp chạy lấy người.
- Từ từ …
Trần Thiên Hùng cắn chặt răng, do dự trong chốc lát, đứng lên:
- Tôi tin tưởng cậu một lần!
Đi tới cửa, Trương Dương hơi hơi thở phào một hơi, đem chi phiếu đặt lại trên bàn, hỏi:
- Khi nào thì tôi có thể nhìn thấy bọn họ?
- Sàn Vũ Dạ, hai giờ sau.
Trần Thiên Hùng đẩy chi phiếu lại cho Trương Dương:
- Tiền thì tôi không cần, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.
Hắn không phải người có dã tâm, nhưng hắn cũng không cam lòng cứ sống tầm thường như vậy qua ngày. Nếu đúng như lời nói của Trương Dương, ngay cả Bạch thị, Trương Dương đều có thể phá đổ, khẳng định yêu cầu rất nhiều sự giúp đỡ, người như chính mình, Trương Dương tuyệt đối rất cần. Đó cũng là cơ hội duy nhất Trần Thiên Hùng cần nhanh nhẹn nắm bắt để thoát khỏi thế giới hắc ám buồn nôn này, hắn đã gần bốn mươi tuổi, hắn cho mình một cơ hội lựa chọn, cho dù cơ hội này thoạt nhìn có chút hoang đường.
Nhưng có thể thành không, hắn không quản, bác cược một phen đi!
Trương Dương nhìn nhìn hắn, cố chấp nhận chi phiếu, nói rằng:
- Hùng ca anh giúp tôi hôm nay tôi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ.
Sàn Dạ Vũ, ở trung tâm phố Tiên Thủy, có thể nói nơi này là mảnh đất loạn lạc nhất phố Tiên Thủy, cũng có thể nói nơi này là nơi bình yên nhất ở phố Tiên Thủy.
Nói nó loạn, là vì nơi như vậy, toàn là đám người lưu manh, không một người nào không lắc lư cuồn cuộn cơ bắp. Còn nói nó bình yên nhất, là bởi vì không có ai dám ở chỗ này gây chuyện.
Rạng sáng h, nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng không khí không còn được như lúc đêm, xung quanh đây đám lưu manh tùy tiện loạn đi lại không thể nghi ngờ đã bớt đi rất nhiều, bốn quán bi-a lớn cũng sớm đóng cửa, trước của từng đám người ngồi xổm ba năm người thoạt nhìn như là không có việc gì, nhưng họ lại cảnh giác mà nhìn chằm chằm đường cái.
Trong quán Bi-a, cũng là một phong cảnh quen thuộc nơi này.
Hơn ba mươi người cơ bắp mặc y phục đen giờ phút này đang vây quanh quán bi-a, hình thành một vòng vây, trên tay mỗi người cơ bản đều cầm đồ vật, nhiều nhất không thể nghi ngờ là dao.
Giữa vòng vây, bảy tên run rẩy bị người ta dùng đao chỉ vào quỳ rạp xuống.
Trương Dương nhìn qua trên mặt mỗi người bọn họ, Trần Thiên Hùng nói rất đúng giờ, hai giờ sau chính là hai giờ sau. Những tên xế chiều hôm nay tham dự ấu đả đã bị tóm bảy tên, một tên khác không biết là nghe được tin đồn hay là nguyên nhân nào khác, đã đào thoát.