Vô Song mỉm cười nói:
- Người ta rồi cũng phải chết, có đúng không?
Vài giọt nước mắt lăn xuống trên mặt Dạ Oanh. Nàng rất hiểu trong tình cảnh gian nan nguy hiểm mà hai người vừa trải qua, rốt cục là nguyên nhân gì làm cho Vô Song có thể kiên cường như vậy, nhưng nàng cũng không thể hứa hẹn gì với hắn.
Nếu như có thể, nàng rất hy vọng lúc trước người mình yêu là chàng thiếu niên này.
- Không, ngươi sẽ không chết, ta cũng không cho ngươi chết!
Giọng Dạ Oanh như chém đinh chặt sắt, nàng chậm rãi nâng Vô Song dậy, ngữ khí của nàng đơn giản mà quyết liệt:
- Vô Song, ta không muốn ngươi chết, bởi vì nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ lập tức tự sát. Chúng ta đã từng ước hẹn, kiếp này đã không thể làm thê tử của ngươi, kiếp sau ta nhất định sẽ làm! Nhưng hiện tại, chúng ta vẫn phải cố gắng sinh tồn, ta không muốn ngươi xuôi tay bỏ cuộc, bởi vì ta không muốn kiếp sau mình gả cho một người nhu nhược!
Vô Song nghe mà kinh ngạc, không biết nói gì, có lẽ hắn cũng không có gì để nói...
Dạ Oanh cứ như vậy cõng hắn đi, cũng giống như trước kia Vô Song đã cõng nàng trong vùng rừng núi ở biên giới Chỉ Thủy, tuy đường sá gian nan nhưng không hề do dự.
Con thuyền sinh mạng đang chở đầy hy vọng có thể chạy tới bờ đối diện của đại dương mênh mông, nhưng đối với Vô Song mà nói, hy vọng của hắn lại trở nên hết sức buồn cười, bởi vì hy vọng của hắn là ở kiếp sau.
Nên vì mau chóng đoàn tụ ở kiếp sau mà chết đi lập tức, hay nên vì Dạ Oanh mà kiên trì sống sót? Hắn cũng không biết mình nên lựa chọn như thế nào, nhưng nhìn màn đêm đang dần dần buông xuống, những vì sao trên trời bắt đầu lấp lánh tinh quang, hắn hôn mê lúc nào không biết.
Bão đã tới.
Mưa gió lạnh lùng kéo tới.
May mà Dạ Oanh phát hiện ra một căn nhà gỗ bỏ hoang.
Nhà gỗ đã cũ kỹ, nơi nơi dột nát, Dạ Oanh cố gắng đi sửa lại mái nhà một chút. Sau đó nàng vào nhà đốt lửa, sưởi ấm cho cả hai người.
Thỉnh thoảng ngẫu nhiên có những giọt mưa rơi thẳng vào đống lửa, phát ra những âm thanh lép bép, mang lại một chút sức sống cho đêm mưa bão này.
Vô Song lẳng lặng nằm trên mặt đất, nhìn lên trần nhà thì thào:
- Ta là người Nhai quốc.
Dạ Oanh bừng tỉnh ngộ: Nguồn tại http://
- Chả trách ngươi có thuật bơi lội giỏi như vậy, chả trách ngươi giỏi về Xuyên Tâm tiễn. Ly Sở từng nói, thợ săn trong rừng rất ít người biết sử dụng Xuyên Tâm tiễn.
Nhai quốc cũng là cường quốc trên biển duy nhất của đại lục Quan Lan. Gần như tất cả dân chúng Nhai quốc vừa sinh ra đã là đứa con của biển cả, từ lúc mới sinh ra bọn họ đã phải học cách lặn ngụp trong sóng gió. Tuy rằng năng lực chiến đấu trên bộ của bọn họ không mạnh, nhưng năng lực thủy chiến của bọn họ lại là độc bộ thiên hạ.
Giống như thợ săn trong rừng, Thủy quân cũng đòi hỏi rất cao về thuật bắn cung. Phương thức chiến đấu thực dụng nhất trong thủy chiến chính là công kích từ xa, nhờ vào sức mạnh của công kích tầm xa mà cố gắng tiêu diệt một phần quân địch, sau đó lúc hai thuyền giáp mạn sẽ đánh giáp lá cà. So sánh với tình cảnh tên bay như vãi trấu trên chiến trường trên bộ hay nguy cơ rình rập từng bước trong rừng, thuật bắn cung trong thủy chiến càng chú trọng về độ chính xác hơn, mà không coi trọng phương thức bắn bao trùm. Nguyên nhân của chuyện này vô cùng đơn giản, tên bắn xuống biển sẽ không thể thu về, bắn ra một mũi là ít đi một mũi. Bởi vậy thuật bắn cung trên biển trước nay vẫn coi trọng sự trầm ổn và chuẩn xác, chứ không coi trọng phương thức bắn dày đặc bao trùm trên chiến trường và phản ứng nhanh nhẹn của thợ săn trong rừng.
Không ai có thể ngờ rằng Vô Song là người Nhai quốc, lúc này hắn tiết lộ ra xong cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, dường như vừa bỏ xuống gánh nặng ngàn cân.
Hắn nhìn Dạ Oanh cười nói:
- Ta không chỉ là người Nhai quốc, thân phận thật của ta chính là...Thái tử của Nhai quốc!
Oo
Đêm đã khuya, sấm chớp đùng đùng, gió mưa tầm tã.
Dạ Oanh kinh ngạc lắng nghe thiếu niên trước mặt mình kể về cuộc đời của hắn.
Thật ra cũng không có gì nhiều để nói, chỉ là một trận tranh đoạt quyền lực cũ rích thường xảy ra trong các vương triều mà thôi. Đệ đệ cướp ngôi báu của huynh trưởng, vì bảo vệ ngôi báu mà truy sát Thái tử lúc ấy còn nhỏ tuổi khắp nơi. Vì giữ mạng, Thái tử không thể không mai danh ẩn tích, ẩn cư trong chốn thâm sơn cùng cốc, trốn tránh kẻ thù.
Khi hắn trốn chết chỉ vừa tròn bảy tuổi, bên người cũng có vài trăm hộ vệ trung thành. Nhưng vì kẻ thù đuổi giết mãi không tha, người đi theo hắn ngày càng ít đi. Mặc dù như vậy, nhưng những người đi theo hắn vẫn hết sức trung thành không hề bỏ cuộc, bởi vì trong lòng bọn họ còn một niềm tin: Phục quốc.
- Thật ra cũng không phải là chuyện phục quốc hay không phục quốc gì cả, kẻ soán đoạt vương triều chính là thúc thúc của ta, Quốc chủ Nhai quốc vẫn là họ Nhai, cũng không có sửa quốc hiệu, cho nên ta cảm thấy nói phục quốc cũng không hẳn là đúng. Những thần tử đi theo bảo vệ ta vẫn cứ nghĩ rằng sẽ có một ngày, ta có thể dựng cờ, chiêu binh mãi mã, dẫn dắt tất cả dân chúng trong nước phản công. Vì mục tiêu này, bọn họ cố gắng âm thầm gây náo loạn, dụ dỗ mua chuộc đại thần, ám sát, hãm hại, không chuyện gì là không làm, mà không cần biết làm như vậy khiến cho cuộc sống vốn đang yên lành của dân chúng lâm vào ly loạn.
-...Bọn họ dạy dỗ ta, bồi dưỡng ta, để cho ta học tập thuật trị quốc, dạy ta cách chỉ huy tác chiến, muốn ta học làm Quốc chủ. Nhưng ta không hiểu, trong sách nói kẻ làm Quốc chủ nhất định phải thương dân, vậy vì sao chúng ta chỉ vì tranh đoạt quyền lực mà chuyện gì cũng không từ: Gây náo loạn, dụ dỗ mua chuộc đại thần, ám sát, hãm hại...Bọn họ còn nói trung thần của kẻ địch là vật cản của chúng ta. Chuyện này quả thật buồn cười, cùng lúc dạy chúng ta phải sống lương thiện, phải yêu dân, cũng cùng lúc lại muốn lợi dụng dân, hại dân, chỉ sợ đối phương thống trị tốt quốc gia của mình, chỉ sợ đối phương là Quốc chủ anh minh.
-...Ta hỏi bọn họ vì sao như vậy, bọn họ nói vì muốn duy trì dòng dõi chính thống của quốc gia, luôn cần sử dụng một ít thủ đoạn. Thúc thúc của ta là kẻ đại gian đại ác, cướp đoạt ngôi báu, vì chính đạo, bất kể thế nào cũng không để quốc gia rơi vào tay một kẻ gian ác như vậy. Đúng vậy, thúc thúc ta là kẻ gian ác, nhưng không cần biết ông ta gian ác đến mức nào, từ sau khi ông ta lên làm Quốc chủ, chỉ mất mấy năm đã khiến cho quốc gia phát triển không ngừng, dân chúng an khang. Nếu đem so với thời gian phụ vương ta còn tại vị thì tốt hơn gấp mấy lần. Mà kẻ thật sự mang đến khổ sở cho dân chúng lại là bọn người có ý đồ đưa quốc gia trở vào tay người có dòng dõi chính thống như ta. Như vậy, rốt cục ai là ác, ai là thiện?
-...Ta vô cùng mê muội, không biết rằng rốt cục mình đúng hay sai, không biết cái gọi là phục quốc rốt cục là vì chính bản thân ta hay vì bản thân bọn họ, rốt cục là nhân đức thương dân và giữ gìn dòng dõi chính thống, chuyện nào quan trọng hơn? Ta cũng không biết...Những người đi theo ta nói rằng, chỉ cần khôi phục lại được dòng dõi chính thống, tự nhiên có thể lấy chiêu bài yêu nước thương dân làm kế sách thống trị thiên hạ. Nhưng kế sách tốt ở đâu ra? Ta tự biết bản thân mình, ta căn bản không có tài trị nước! Ta nói không cần phục quốc, bọn họ bèn khổ sở khuyên bảo, không tiếc lấy cái chết để can ngăn. Bọn họ nói rằng bọn họ biết ta là rường cột của nước nhà, yêu nước thương dân, không đành lòng để cho sinh linh đồ thán. Nhưng thật ra ta chỉ cảm thấy chán ghét mà không hề cảm thấy hứng thú với ngôi Quốc chủ.
-...Bọn họ nói với ta rằng cho dù không phục quốc, vậy cũng phải trả thù cha. Nhưng lúc ấy ta lại nghĩ những năm gần đây, bọn họ đã giết đi biết bao người vô tội. Những người ấy cũng có con, vậy con cái họ có muốn báo thù không?
-...Rốt cục tới một ngày ta cảm thấy chán ghét hết thảy, chán ghét quyền lực, chán ghét chiến tranh, chán ghét đấu đá với nhau không phải ngươi chết thì ta chết, cho nên ta lặng lẽ trốn đi, rời khỏi Nhai quốc. Lúc ấy ta không sợ làm cho những người đi theo ta thất vọng, vẫn quyết định buông bỏ mục tiêu phấn đấu của cả đời ta...Ta bỏ trốn một mình, rời khỏi Nhai quốc, theo đường biển chạy tới Chỉ Thủy.
-...Ta sống một mình ở Chỉ Thủy hai năm, cuộc sống vô cùng gian khổ, bởi vì cái gì ta cũng không biết, ta không biết cách lao động kiếm sống, cho nên không thể kiếm tiền, chỉ còn nước vào rừng săn bắn mà sống. Cho đến khi ta gặp được Thiển Thủy Thanh, gặp được nàng...Ta vĩnh viễn không quên những gì xảy ra ở vùng rừng núi biên giới Chỉ Thủy, người khác cứ tưởng là ta cứu nàng, thật ra chỉ có ta biết là nàng đã cứu ta, nếu như không có nàng, có lẽ ta đã chết dưới tên của Ly Sở. Bởi vì ta chỉ là một người nhu nhược, chỉ biết trốn tránh mà thôi. Mà bắt đầu từ hôm đó, ta đã không còn trốn tránh!
Dạ Oanh càng nghe càng kinh ngạc, không biết nên nói những gì, nàng nhìn Vô Song, trên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của hắn lúc này toát ra một chút vẻ kiên cường, pha lẫn vẻ bất đắc dĩ và hối hận.
Vô Song lại tiếp tục nói:
- Ta không biết là quyết định của ta có chính xác hay không, nhưng ta biết rằng khi ta lựa chọn không làm thất vọng dân chúng Nhai quốc, ta lại có lỗi với những người đã từng đi theo ta vào sinh ra tử. Cho nên từ lúc đó ta đã hiểu ra một chuyện: Bất kể ta lựa chọn như thế nào, luôn luôn vẫn có người bị tổn thương.
Bất kể ta lựa chọn như thế nào, luôn luôn vẫn có người bị tổn thương! Nghe thấy câu này, lòng Dạ Oanh khẽ khàng rung động. Đúng vậy, khi xuất hiện mâu thuẫn, trốn tránh không phải là cách giải quyết, bởi vì bất kể ta lựa chọn như thế nào, luôn luôn vẫn có người bị tổn thương. Như vậy Dạ Oanh thì sao, nàng nên lựa chọn sao đây...
Nàng nở nụ cười chua xót:
- Xem ra ngươi đã chuẩn bị trở lại Nhai quốc, đi tìm những người từng trung thành với ngươi, làm chuyện mà ngươi nên làm, có phải không? Gạt bỏ đúng sai, thiện ác sang bên, cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của mình, chuyện này...vô cùng chính xác, là chân lý muôn đời!
Vô Song khẽ gật đầu, "Dạ Oanh, nàng quả thật rất giỏi đoán ý nghĩ người khác, quả nhiên nàng đã hiểu được lòng ta, đáng tiếc là nàng không thuộc về ta..."
Đột nhiên, Vô Song ngồi bật dậy, đưa tay nắm lấy Dạ Oanh hét lớn:
- Ta không còn nhịn được tên khốn không hề đếm xỉa tới nàng nhưng lại chiếm được trái tim nàng! Dạ Oanh tỷ, theo ta đi đi! Chúng ta bỏ mặc tất cả những chuyện ở nơi này, nàng theo ta về Nhai quốc, ta muốn nàng làm nữ nhân của ta, làm Vương hậu của ta! Ta có thể vì nàng mà giết sạch người trong thiên hạ, giống như Thiển Thủy Thanh có thể làm vì Vân Nghê vậy!
Dạ Oanh còn đang giật mình, Vô Song đã ôm chầm lấy Dạ Oanh, hôn nàng tới tấp.
Hắn hôn hết sức cuồng nhiệt, tình cảm bùng lên mãnh liệt không hề kềm chế chút nào. Sau khi đã kể rõ tâm sự của mình, tất cả tình cảm của hắn đã hoàn toàn bộc phát trong giờ phút này, không còn cách nào đè nén trong lòng như trước. Hắn siết chặt lấy Dạ Oanh, gần như làm cho nàng nghẹt thở, nhất quyết không chịu buông ra. Dạ Oanh lại cứ ngây người ra để mặc cho hắn làm gì tùy ý, không hề phản kháng.
Soạt!
Tiếng y phục rách vang lên, y phục của Dạ Oanh đã bị Vô Song xé nát, hắn chồm tới, muốn chiếm hữu hoàn toàn nữ nhân mà hắn đã thương nhớ từ bấy lâu nay. Lúc này hắn kích động đến nỗi run rẩy toàn thân, tất cả thương thế và đau đớn trong giờ phút này không cánh mà bay, hắn muốn giải phóng tất cả tình cảm chất chứa trong lòng và tinh lực của tuổi thiếu niên.
Dạ Oanh lặng lẽ nằm trên mắt đất, để mặc cho môi Vô Song hôn lên mặt, lên môi lên người, mặc cho tay hắn vuốt ve...
Một lúc sau...
Dạ Oanh chợt nói:
- Ta là nữ nhân của Thiển Thủy Thanh!
Động tác của Vô Song dừng phắt lại.
Giống như bị một tia sét giáng trúng đầu, hắn ôm đầu khóc rống lên.
Những lời này đã hoàn toàn xé nát con tim hắn.
Dạ Oanh ngồi dậy, đưa tay vuốt ve mặt Vô Song:
- Nếu như ngươi thật sự cần ta, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ không từ chối. Thế nhưng...ta là nữ nhân của chàng, chuyện này, không thể nào thay đổi!
Vô Song khẽ lắc lắc đầu, lại nằm dài ra trên mặt đất.
Hắn nhắm mắt lại, nếu như có thể, hắn thà rằng mãi mãi không bao giờ tỉnh lại...
- Xin lỗi nàng...
Hắn nói.