Lần bao vây tiêu diệt thứ tư có thể là lần hành động quân sự rất khó hình thành của người Đế quốc Kinh Hồng, bởi vì uy thế của Thiển Thủy Thanh liên tục chiếm thành đoạt đất mà bất đắc dĩ phải tiến hành. Mặc dù từ sau thất bại của lần bao vây tiêu diệt thứ ba cho tới nay, người Đế quốc Kinh Hồng vẫn luôn nghĩ cách tiến hành lần bao vây tiêu diệt thứ tư, nhưng thủy chung vẫn không đưa ra được một phương án nào cụ thể. Chuyện Xích Phong Uyển gả sang Đế quốc Kinh Hồng mở ra một con đường sáng cho lần bao vây tiêu diệt thứ tư, số năm vạn chiến mã Xích Phong Uyển mang tới có nghĩa rằng bọn họ sẽ có thể một lần nữa hành động giống như lần bao vây tiêu diệt thứ ba. Nhưng bọn họ cũng không biết rằng Xích Phong Uyển đã chuyển số chiến mã đó sang cho Thiển Thủy Thanh để đổi lấy một mối lợi cho người Đại Đế quốc Tây Xi, mà hành động cứu tù binh của Thiển Thủy Thanh đã khiến cho người Đế quốc Kinh Hồng vô cùng bối rối. Dưới tình huống như vậy, bọn họ bắt buộc phải phát động sớm lần bao vây tiêu diệt thứ tư, lại bước lên con đường cũ của lần bao vây tiêu diệt đầu tiên: Điều động đại quân với quy mô lớn dàn hàng ngang mà tiến, dùng sức mạnh bủa lưới đè ép đối thủ.
Đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ trực tiếp tới hành động quân sự hiện tại của Thiển Thủy Thanh.
Khác với lần trước chính là lần này Thiển Thủy Thanh không phải đánh xong rồi chạy, mà là sau mỗi lần đánh chiếm một nơi xong sẽ dừng chân ở đó một khoảng thời gian, sau đó mới chậm rãi rời đi. Lại thêm trước sau cũng chỉ quanh quẩn ở miền Trung Nam của Đế quốc Kinh Hồng, xem ra có ý định ở lại lâu dài.
Vì thế một ít quan viên của Đế quốc Kinh Hồng cho rằng: Nguyên nhân là vì tuy Thiển Thủy Thanh đạt được một số lượng lớn tù binh sau khi đánh chiếm doanh tù binh để bổ sung lực lượng, nhưng cũng vì chinh chiến gần một năm qua khiến cho chiến mã của Thiết Huyết Trấn bị tổn thất nặng nề, đã không còn chiến mã dư thừa cấp cho số tù binh của Quân đoàn Ưng Dương, càng không có thời gian cho bọn họ luyện tập cỡi ngựa, bởi vậy cho nên không thể nào không di chuyển chậm lại.
Nói cách khác, tuy rằng binh lực của Thiết Huyết Trấn tăng lên gấp đôi, nhưng ưu thế về tốc độ để duy trì sự sinh tồn của bọn họ đã mất đi. Heo lúc nào cũng dễ bắt hơn là chuột, mặc dù heo mạnh mẽ hơn, lực phản kháng cũng lớn hơn, nhưng rốt cục cũng không thể trốn khỏi tay người. Thiển Thủy Thanh tự cho là thực lực tăng mạnh, thật ra vô tình đã tự trói buộc chính mình, ngược lại tự diệt vong chính mình. Vả lại tù binh của Quân đoàn Ưng Dương sau khi sống cuộc sống lao động khổ sai trong một thời gian dài, thân thể đã mất đi những phẩm chất cần có của một tên chiến sĩ, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Thiết Huyết Trấn, mà không phải là giúp đỡ. Bởi vậy nên lần bao vây tiêu diệt thứ tư này có thể cho đại binh thẳng tiến, dùng thế núi đổ từ trên cao xuống để đè ép địch nhân.
Lý thuyết thành lập trên cơ sở không tưởng này lại được rất nhiều đại thần trong triều ủng hộ, hơn nữa được bọn quan văn cầm đầu. Thậm chí ngay cả Ích Tử Khiêm luôn luôn tỏ ra lão luyện thành thục cũng cho rằng có chút đạo lý, bởi vậy đã thúc đẩy lần bao vây tiêu diệt thứ tư này hình thành một cách qua loa. Sau Cô Chính Phàm nổi trận lôi đình với thuyết này, lập tức viết một phong thư cho khoái mã hỏa tốc mang về thành Bá Nghiệp: "Thần tử sai lầm hại nước, hại đại quân mệt mỏi. Nếu vấn đề mà cả đám mọt sách còn nhìn ra, vậy tại sao Thiển Thủy Thanh nhìn không ra? Thiết Huyết Trấn cứ quanh quẩn ở vùng Trung Nam mà không chịu đi, ắt có âm mưu gì đó, nếu không hết sức cẩn thận sẽ bị bọn chúng thừa cơ. Nếu bệ hạ nhất quyết phát binh vùng Trung Nam, thần nguyện thỉnh mệnh cầm quân đối phó Thiển Thủy Thanh, không dám nói là thắng chắc, ít nhất sẽ không thua thê thảm!"
Lương Khâu Húc nổi trận lôi đình, quát tháo ầm lên rồi trả lời cho Cô Chính Phàm: "Đã nói 'không chắc thắng', vậy cầm quân làm gì? Chưa đánh đã nói bại, khiến cho lòng quân sĩ khí rệu rã, phạt ngươi đóng cửa kiểm điểm ba mươi ngày! Hàn Phong quan là nơi hiểm yếu, không được để sơ xuất, Cô ái khanh cứ cẩn thận thủ cho vững chắc ở đó, chuyện khác không cần hỏi tới. Trẫm sẽ đích thân dẫn đại quân quyết chiến, tiêu diệt thằng lỏi Thiển Thủy Thanh tại vùng Trung Nam!"
Khi Cô Chính Phàm đọc thư trả lời của Quốc chủ, lập tức ngửa mặt lên trời than dài:
- Xong rồi, xong rồi, lần này hoàn toàn xong cả rồi!
Cứ như vậy, lần bao vây tiêu diệt thứ tư vì lời khuyên của Cô Chính Phàm mà trở nên nghiêm trọng, rốt cục biến thành Lương Khâu Húc ngự giá thân chinh.
Sau khi tin tức này truyền ra, có người trầm trồ khen ngợi, nói rằng đã ba lần bao vây tiêu diệt thất bại, rất cần ngự giá thân chinh để nâng cao sĩ khí, Lương Khâu Húc có thể coi là một đấng minh quân rất có tiền đồ. Nhưng khi tin này rơi vào tay Thần Thánh Chiến Chuy Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, hắn ngây người ra một hồi lâu, rốt cục kết luận một câu:
- Vận mạng Đế quốc Kinh Hồng tới đây là hết, nếu Thiển Thủy Thanh còn không biết nắm bắt cơ hội này, chỉ e Thiên Lôi sẽ đánh xuống đầu hắn để trừng phạt tội ngu xuẩn!
Mà sau khi Sa Khố Nhi Luân Cách Long Đặc nghe được tin này, ông ta trầm tư hồi lâu, rốt cục nói:
- Cái quyết định thành bại trong trận chiến này không phải là năng lực chỉ huy của Thiển Thủy Thanh, mà phải xem Lương Khâu Húc ngu xuẩn tới mức nào!
Về phần Thiển Thủy Thanh lúc ấy đang nghỉ ngơi hồi phục binh mã ở vùng Thái Tang, nghe được tin này bèn lẩm bảm:
- Ông trời quả thật là hèn hạ, không đánh thì không ban cho ích lợi!
Đối với lễ vật trọng hậu trời cho này, Thiển Thủy Thanh lập tức bốc thuốc theo toa vô cùng nghiêm túc, hắn phát ra một thông cáo như vầy: "Nếu Lương Khâu Húc đích thân xuất trận, Thiển Thủy Thanh hắn cũng không ngại vận dụng hiểu biết về chinh chiến sa trường của hắn so tài trực diện một lần với vị Quốc chủ Đế quốc Kinh Hồng này, sẽ không lảng tránh, cũng không dùng thủ đoạn đánh lén. Nếu Lương Khâu Húc đồng ý với đề nghị này, Thiết Huyết Trấn xin chờ đối thủ ngay dưới chân thành Thái Tang, đến lúc đó mọi người gặp mặt giữa sa trường, để xem rốt cục ai mới là chủ nhân chân chính của mảnh đất Kinh Hồng!"
Bản thông cáo này của Thiển Thủy Thanh lập tức khơi lên những lời bàn luận ồn ào náo nhiệt trên toàn đại lục. Đối với sự to gan lớn mật, kiêu ngạo cuồng vọng của Thiển Thủy Thanh, xem như mọi người được chứng kiến rõ ràng thêm một lần nữa.
Phải biết rằng trong lần ngự giá thân chinh này, Lương Khâu Húc mang theo chừng ba mươi vạn đại quân, binh lực mạnh nhất trong bốn lần bao vây tiêu diệt. Không chỉ binh sĩ đầy đủ, trong đó còn bao gồm cả tám vạn Ngự Lâm quân tinh nhuệ. Số Ngự Lâm quân này là trăm người chọn một trong số những tay hảo thủ, không chỉ chiến đấu dũng cảm, lại còn hết sức trung thành và tận tâm với Quốc chủ. Còn quân thủ thành ở các nơi khác mặc dù thực lực yếu ớt, nhưng kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, Thiển Thủy Thanh hắn muốn dựa vào binh lực ba vạn của Thiết Huyết Trấn mà muốn đối đầu trực diện sao? Không lẽ hắn nghĩ mình là Đại đế Sa Tư Hãn chuyển thế đầu thai ư? Những tiền lệ lấy một chọi mười đạt được thắng lợi trong lịch sử không phải là không có, nhưng thường là lấy quân tinh nhuệ đánh với quân ô hợp mới có thể thắng được, ngay cả lấy quân tinh nhuệ đánh với quân bình thường, cũng rất khó gặt hái được chiến tích huy hoàng như vậy.
Nhưng đối với thông cáo này, cố nhiên khiến cho đại đa số người tỏ ra phẫn nộ, nhưng các nhân vật cầm quân ở các nơi lại không thấy bất ngờ chút nào. Cách Long Đặc nói như vầy:
- Cho dù Lương Khâu Húc hắn dẫn theo sáu mươi vạn đại quân xâm nhập Đại thảo nguyên Tây Phong ta, ta cũng dám lấy ba vạn chiến sĩ du mục đối đầu trực diện với hắn!
Tư Ba Tạp Ước thì khiêm tốn hơn một chút:
- Một vạn võ sĩ Thánh đường là đủ!
Cái gọi là một vạn võ sĩ Thánh đường này, thật ra là một vạn trọng giáp thiết kỵ thêm vào bốn vạn trọng trang bộ binh.
Về phần Cô Chính Phàm, sau khi biết được tin này cũng không thấy nói năng gì...
Ông ta đang bị Quốc chủ cưỡng chế đóng cửa kiểm điểm...
Tuy nhiên Lương Khâu Húc thấy thông cáo này lại vô cùng mừng rỡ, đối với ông ta mà nói, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở. Ông ta bèn lập tức thông cáo toàn thiên hạ rằng chấp nhận khiêu chiến của Thiển Thủy Thanh, đích thân dẫn ba mươi vạn đại quân quyết chiến cùng Thiết Huyết Trấn.
Hai bên ước hẹn với nhau: Ngày Mười Lăm tháng Tám, ở ngoài thành Thái Tang, quyết một trận tử chiến!
Oo
Lúc ấy rất nhiều người không hiểu vì sao Lương Khâu Húc ngu xuẩn tới mức phải ngự giá thân chinh đánh với Thiển Thủy Thanh, chẳng lẽ bài học thất bại của ba lần bao vây tiêu diệt còn chưa đủ cho ông ta sao?
Nhưng sự thật là như vậy, Lương Khâu Húc hiểu rất rõ hung hiểm trong đó, ông ta là vua của một nước, thật ra không hiểu biết gì về quân sự, nếu ông ta ngự giá thân chinh chỉ huy tác chiến, thật ra có bao nhiêu mạng cũng không đủ hiến dâng cho Thiển Thủy Thanh. Nhưng đối với vị Quốc chủ Đế quốc Kinh Hồng Lương Khâu Húc này mà nói, thật ra có một việc mà ông ta vẫn hằng canh cánh bên lòng.
Đó chính là Quốc chủ của Đế quốc Thiên Phong, năng lực chỉ huy quân sự từ trước tới nay thiên hạ đều biết là dũng mãnh. Từ Thảo Nguyên Vương Thương Lê cho tới Bình Dã Vương Thương Dã Vọng, vị nào cũng từng là Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong, không chỉ là Hoàng đế ưu tú, cũng là Thống soái quân sự tài ba. Năng lực quân sự xuất sắc của năm vị nguyên thủ quốc gia đã tạo nên một Đế quốc quân sự hùng mạnh, tuy nằm giữa các quốc gia địch nhưng thủy chung vẫn chiếm trạng thái chủ động, có thể thấy được năng lực của các vị ấy như thế nào. Nhất là Hoàng đế đời thứ Hai, trận nào cũng xông lên trước làm gương cho binh sĩ, cuối cùng tử trận sa trường, được người đời sau kính ngưỡng, gần như trở thành vị Bá chủ anh hùng mà Quốc chủ, Hoàng đế của tất cả các quốc gia trên đại lục đều thừa nhận.
Mà Lương Khâu Húc vì Thiển Thủy Thanh tung hoành ngang dọc ở Đế quốc Kinh Hồng quá lâu, khiến cho danh dự của ông ta trên đại lục ngày càng sa sút, bởi vậy rất cần hành động gì đó để chứng minh bản thân mình. Biện pháp tốt nhất không có gì bằng ngự giá thân chinh, chỉ cần đánh bại Thiển Thủy Thanh, ắt tất cả những lời khen ngợi để dồn dập tới. Con người ta hành sự có đôi khi chính là như vậy: Căn cứ vào việc mình nên làm gì để quyết định, chứ không căn cứ theo năng lực của chính mình, khiến cho kết quả thông thường là thảm bại.
Thật ra bản thân Lương Khâu Húc cũng không phải là một vị quân vương hoàn toàn không có chút ưu điểm nào, ít ra ông ta vẫn tốt hơn Vũ Văn Liễu rất nhiều. Nhưng chuyện gì cần phải dốc mười phần sức lực để làm, ông ta chỉ bỏ ra có một phần, kết cục thông thường còn thảm hơn phế vật. Người như vậy trở thành Quốc chủ, coi như là tai họa của quốc gia.
Ngoài ra sở dĩ Lương Khâu Húc phạm sai lầm như vậy, phần nhiều là bị ảnh hưởng bởi Ích Tử Khiêm. Mà vị Thừa tướng Đế quốc Kinh Hồng này sở dĩ phạm sai lầm như vậy, cũng là bị Minh Thành lừa gạt. Sau khi doanh tù binh bị Thiển Thủy Thanh đánh hạ, Ích Tử Khiêm có hỏi Minh Thành tình huống về doanh tù binh. Minh Thành dựa theo lời Ly Sở, đem hết tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Tây Lĩnh Dã, nhưng không nói rõ chuyện y bị Ly Sở ép buộc, âm thầm cải thiện chế độ ăn uống, chữa trị thương thế cho doanh tù binh. Ngược lại y còn dám bảo đảm với Ích Tử Khiêm: Tù binh đi theo Thiết Huyết Trấn trong vòng ba tháng, chắc chắn không thể nào chiến đấu. Còn như chiến sự ở thành Tứ Bình đều là do quân cũ của Thiết Huyết Trấn đánh, tù binh Quân đoàn Ưng Dương chỉ phất cờ hò reo, mê hoặc quân ta, binh sĩ thật sự có năng lực chiến đấu của Thiết Huyết Trấn chỉ có hơn một vạn mà thôi. Cánh quân này dám nghênh ngang tấn công các nơi trong Đế quốc ta chỉ là miệng hùm gan sứa, vì vậy đây chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Thiết Huyết Trấn.
Đối với Minh Thành mà nói, hiện tại y cũng đã không thể quay đầu. Cho nên sau khi y hiểu rõ sự kiện ở doanh tù binh, chính thức đầu hàng Thiết Huyết Trấn, Ly Sở đã cam đoan với y, nếu như Thiết Huyết Trấn có bị Đế quốc Kinh Hồng tiêu diệt toàn quân, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành vi bán đứng của y. Để làm điều kiện trao đổi, chính là y phải giúp Thiết Huyết Trấn truyền ra tin tức mà bọn họ cần. Nếu có một ngày Thiết Huyết Trấn may mắn làm chủ Đế quốc Kinh Hồng, như vậy Minh Thành cũng sẽ được coi như công thần, chẳng những được giữ lại tất cả gia sản, mà còn được trọng thưởng thêm.
Cứ như vậy, Minh Thành lại buộc phải đầu tư chính trị phiêu lưu một lần. Sau Bối Lý Mạn và đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu, y trở thành đồng minh thứ ba của Thiết Huyết Trấn.
Ngày Mười Tám tháng Bảy, Lương Khâu Húc đích thân dẫn ba mươi vạn đại quân xuất phát từ thành Bá Nghiệp chạy tới Trung Nam của Đế quốc Kinh Hồng. Tuy nhiên ngày đầu tiên ra khỏi thành, Lương Khâu Húc đã gặp một chuyện vô cùng mất hứng: Tham Lang tướng của viện Trung Xu là Lữ Chính Vĩnh đột nhiên ngăn trước long giá, quỳ xuống đất khóc lớn:
- Bệ hạ ôi, không thể được! Ngự giá thân chinh, lao sư động chúng, hao tiền hại dân không nói, quan trọng là tên Thiển Thủy Thanh kia hung tàn giảo quyệt, đa mưu túc trí, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bệ hạ đi lần này chính là rơi vào bẫy của hắn, Thiên tử không thể cúi đầu trước mái nhà tranh, chốn sa trường đao thương vốn không có mắt, bệ hạ tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy được. Nếu không vạn nhất có chuyện gì, giang sơn Đế quốc Kinh Hồng ta khó mà giữ được!
Lương Khâu Húc tức giận đến nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy:
- Tên khốn Lữ Chính Vĩnh này, đang lúc xuất sư ngươi lại ở đây nói hươu nói vượn làm giảm quân uy! Người đâu, kéo hắn ra ngoài, chém cho ta!
Đáng thương cho Lữ Chính Vĩnh, cứ như vậy bị chém đầu, thủ cấp bị bêu trên cửa thành Bá Nghiệp.
Sau khi dặn dò Thái tử ở lại trông coi đất nước, đại quân của Lương Khâu Húc kéo đi rầm rộ như bầy châu chấu, thanh thế cuồn cuộn mênh mông. Ngự giá đến nơi đâu dân chúng đều phải tránh, chỉ có các quan ra lễ bái.
Giống như ngọn đuốc sáng rực giữa đêm đen, động tĩnh của đại quân Lương Khâu Húc lớn như vậy, ngay cả Thiển Thủy Thanh ở ngoài ngàn dặm xa xôi cũng có thể nghe thấy. Đội thám báo của hắn thậm chí nhắm mắt cũng có thể biết được hướng đi của quân Đế quốc Kinh Hồng, đại quân các lộ đi về phía nào, cánh quân nào có bao nhiêu quân, ngự giá ở giữa lúc này đang ở chỗ nào...hết thảy nhất nhất đều nắm hết sức rõ ràng.
Vấn đề lớn nhất của ngự giá thân chinh đã hiện ra trong chuyện hành quân: Đối với Thiết Huyết Trấn mà nói, hành trình của ba mươi vạn đại quân không có gì gọi là bí mật.
Thậm chí Thiển Thủy Thanh có thể bấm đốt tay mà biết được lúc này đối phương đã tới nơi nào.
Ngày Hai Mươi tháng Bảy, Bích Không Tình dẫn dắt Thiết Phong Kỳ rốt cục cũng chạy tới thành Thái Tang, câu đầu tiên của hắn là:
- Nghe nói các ngươi chia hết chiến sĩ của Quân đoàn Ưng Dương, không chừa lại chút nào cho ta sao?
Phương Hổ cười to:
- Xôi thịt chia không đều, con rùa Bích Không Tình không hài lòng kìa!
Bọn Tông Trác nghe vậy cười khổ không thôi, đã có thời gian Tông Trác cũng từng tranh đoạt chiến sĩ với các tướng lĩnh đồng cấp với hắn, xem quân nhân ưu tú là tài sản vô cùng quý giá. Hiện giờ vừa thoát khỏi đại nạn, phải làm lại từ đầu ở chức Doanh Chủ, nỗi khổ bị cấp trên giành giật nay trở lại trên người mình, tuy nhiên ngẫm nghĩ cho kỹ cũng thấy hay hay...
Ngày Hai Mươi Bốn tháng Bảy, sau khi trải qua sáu ngày hành quân, rốt cục ba mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng đã chạy tới vùng Phong Liễu. Khi tin tức này rơi vào tai Thiển Thủy Thanh, hắn lập tức mở bản đồ ra múa may một hồi, trông vẻ vô cùng sinh động và phong phú:
- Sáu ngày đi được một trăm hai mươi dặm, chia đều một ngày hai mươi dặm, tốc độ hành quân như vậy thật là khó được!
Từ khi Thiết Huyết Trấn vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, một ngày chạy hai, ba trăm dặm là chuyện bình thường. Hành trình của các lộ quân trong hơn nửa năm nay đã hơn hai vạn dặm, hiệu suất hành động nhờ vào tốc độ cao như vậy đã có thể coi là đứng đầu quân đội các quốc gia. Hành trình của ba mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng không bằng được một phần mười của Thiết Huyết Trấn, chỉ chuyện này thôi cũng có thể thấy được rằng, tuy rằng nhân số đối phương lên tới ba mươi vạn, nhưng nhiều mà vô dụng.
Một vấn đề khác nữa của chuyện ngự giá thân chinh cũng đã dần dần lộ ra trong lúc hành quân: Chỉ huy quá nhiều, hiệu lệnh không thống nhất, khiến cho hiệu suất quá thấp.
Đối với chuyện này, lời của Bích Không Tình là hay nhất:
- Trên đường đi ta đã hỏi thăm rõ ràng, tuy rằng Lương Khâu Húc ngự giá thân chinh, nhưng hắn ta không làm Chủ soái, mà bổ nhiệm một viên lão tướng trung thành tên Lỗ Thanh làm Chủ soái của ba mươi vạn đại quân, có thể thấy rằng hắn ta cũng không tới nỗi không biết gì cả. Nhưng vấn đề cũng nằm ngay ở đó, lần này Lương Khâu Húc xuất chinh gần như đều dẫn theo tất cả các võ tướng trong triều. Có tám Tướng quân hàm tứ phẩm, bốn Tướng quân hàm tam phẩm, còn có một Trụ Quốc Thượng Tướng quân, năm nay đã tám mươi tuổi. Dưới tình huống như vậy, tên Lỗ Thanh kia có bao nhiêu bản lãnh đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn có thể phát huy được bao nhiêu...
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Đạo lý về tướng lĩnh chỉ huy, luôn luôn là thêm một người thì yếu đi một phần. Trong quân chỉ cần một thủ lĩnh, nhưng đại quân của Lương Khâu Húc lại có ít nhất là ba thủ lĩnh. Thứ nhất là bản thân Lương Khâu Húc, thứ hai là Lỗ Thanh, thứ ba là các Tướng quân có quan hàm không thấp hơn Lỗ Thanh nhưng lại không chịu nghe theo Lỗ Thanh sai khiến. Hừ hừ, ta sợ rằng cho dù Lỗ Thanh hắn đưa ra lệnh chuẩn bị trước khi chiến đấu cũng sẽ bị đồng nghiệp nghi ngờ, Quốc chủ trách móc...
Mộc Huyết cũng nói:
- Nếu đại chiến xảy ra, chỉ sợ người thì hạ lệnh xông tới, kẻ thì hạ lệnh thối lui cũng không chừng...
Thác Bạt Khai Sơn hừ lạnh:
- Tướng ở bên ngoài có thể không cần nghe theo lệnh vua, nay vua cũng ở bên ngoài luôn, vậy lệnh vua ban ra thì sao?
Tông Trác cũng bĩu môi:
- Ngự giá thân chinh...Chiến sự ngu xuẩn nhất trong thiên hạ không có gì bằng ngự giá thân chinh, có lẽ hắn muốn bắt chước Dã Vương ta, tỏ ra tinh thông binh pháp, am hiểu chiến thuật chăng? Dù là các vị Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong ta, từ sau khi Hoàng đế đời thứ Hai tử trận sa trường, cũng không có vị nào tiến hành ngự giá thân chinh. Lương Khâu Húc bản lãnh có hạn nhưng tâm chí không nhỏ, chỉ bằng vào hắn còn theo không kịp Dã Vương, nói chi đến Tiên hoàng, quả thật là tìm chết!
Thiển Thủy Thanh tổng kết:
- Dù sao đi nữa, Lương Khâu Húc cũng đã ngự giá thân chinh, đúng hẹn mà đến, chúng ta sẽ không để cho hắn phải đến không. Các huynh đệ, trận chiến này, Thiển Thủy Thanh ta chúc cho Lương Khâu Húc hắn thọ mệnh trăm tuổi, chỉ bằng vào một trận chiến Trung thu này mà lưu danh thiên cổ!
- Trung thu quyết chiến, thiên cổ lưu danh!
Các tướng cùng kêu lên, sau đó cười ha hả.
Oo
Tin tức Thiết Huyết Trấn sắp quyết chiến cùng Lương Khâu Húc giống như chắp cánh, bay đi khắp cả đại lục vô cùng nhanh chóng. Nhưng nhân vật chính trong trận quyết chiến kia là Lương Khâu Húc, lúc này đại quân của ông ta đang bò như rùa. Truyện được copy tại
Ngày Hai Mươi Sáu tháng Bảy, đại quân của Lương Khâu Húc rốt cục tăng tốc, hai ngày chạy tám mươi dặm, rốt cục chạy tới vùng thành Phượng Hoàng.
Thành Phượng Hoàng là một tòa trọng trấn ở miền Bắc Đế quốc Kinh Hồng, bởi vì phòng ngự vô cùng nghiêm mật, nên Thiết Huyết Trấn vẫn chưa có cơ hội gây ra hỗn loạn ở vùng này. Mặc dù khắp nơi loạn lạc, nhưng nếu xét trên toàn quốc, thật ra vẫn còn nhiều nơi vẫn có thể giữ được trạng thái yên bình ở mức độ nhất định. Gốc cổ thụ Đế quốc Kinh Hồng giống như đang bị một tổ mối khổng lồ gặm nhấm, trước khi trong lòng bị đục khoét trống rỗng, nhìn bên ngoài thì hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, ít ra những nơi mà Lương Khâu Húc đi qua đều là như vậy.
- Khốn kiếp, khốn kiếp! Hậu quân vì sao không đi tới đúng theo lộ trình hành quân?
Trong đại trướng chỉ huy, Lỗ Thanh đang tức giận đến đứng ngồi không yên. Lão ta dẫn quân vừa tới thành Phượng Hoàng, chợt nghe hậu quân đi đường vòng, không đi theo lộ trình Thanh Châu đúng như kế hoạch, lại chạy một vòng qua khỏi Thanh Châu. Báo hại lúc này Lỗ Thanh chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi, bởi vì Lương Khâu Húc đang ở hậu quân.
Phó tướng của lão là Chiêm Viễn Sơn bất đắc dĩ nói:
- Vùng Thanh Châu dân chúng đang nổi loạn, các vị đại nhân cho rằng, nếu để bệ hạ nhìn thấy cục diện loạn lạc như vậy thì không thích hợp. Hơn nữa nếu để đại quân đi ngang qua đó, cũng không dám bảo đảm là không bị ảnh hưởng của dân chúng tập kích, bởi vậy nên phải đi vòng xa một chút.
- Hừ, chỉ là giấu đầu hở đuôi, không phải là muốn che giấu sự kém cỏi bất tài của chúng trong việc thống trị hay sao? Lộ tuyến hành quân đã định xong xuôi, các nơi hậu cần cung ứng lương thảo cũng đã quy định xong dựa theo lộ trình hành quân. Hiện tại đột nhiên thay đổi như vậy, các nơi ứng biến không kịp, chuẩn bị không đầy đủ, vạn nhất Thiển Thủy Thanh vòng ra sau lưng đánh lén quân ta, vậy chúng ta phải làm sao?
Chiêm Viễn Sơn trả lời:
- Các vị đại nhân nói rằng, mặc dù tên Thiển Thủy Thanh này hung tàn độc ác, nhưng xưa nay vẫn là người thủ tín, coi như có chút thành tín. Hắn đã nói sẽ quyết chiến trực diện với quân ta, vậy lần này ắt sẽ không giở ra thủ đoạn gì nham hiểm, bởi vậy không cần lo lắng đường lui. Lại nói ở đây dù sao cũng là lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng, Thiển Thủy Thanh muốn âm thầm lặng lẽ kéo quân qua bao nhiêu thành thị của quân ta, sợ rằng vô cùng khó khăn.
Lỗ Thanh ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha, Thiển Thủy Thanh là người biết giữ lời hứa ư? Quả thật là chuyện buồn cười! Nghĩ lại trận chiến Lam Thảo pha, Thạch Dung Hải vì sao bị hắn đánh bại? Nếu có thể chỉ một trận chiến mà đánh bại ba mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng ta, hắn giữ lời hứa mới gọi là ngu xuẩn! Trên chiến trường, hai quân đối chọi với nhau, vì cầu thắng lợi có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, tin lời của địch nhân chẳng khác nào là tự sát! Còn chuyện đây là lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng ta thì đã sao, Thiển Thủy Thanh hắn tung hoành trên Đế quốc Kinh Hồng ta còn chưa đủ hay sao? Quả thật là gạt mình lừa người!
- Nhưng mà...theo như thám báo phía trước của quân ta về báo lại, cho tới lúc này, Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn của hắn quả thật vẫn còn ở bên ngoài thành Thái Tang, không có dấu hiệu gì là đi khỏi. Đầu tường dày đặc cờ xí, trạm gác, nơi nơi đều có người tuần tra, hẳn là không có vấn đề gì!
- Hừ, ai có thể bảo đảm đó không phải là cờ ngụy trang của đối phương? Phải biết rằng đây mới thật sự là sở trường của Thiển Thủy Thanh, hơn nửa năm qua, Thiết Huyết Trấn chỉ toàn dựa vào chiến pháp dương Đông kích Tây, đánh lén ngụy trang mà kéo dài sự sống!
- Thuộc hạ cảm thấy rằng việc này không giả, bởi vì Lỗ soái đã chia đại quân làm ba đường, nếu hắn muốn đánh lén chỉ có thể đánh được một đường mà thôi. Cho dù là đắc thắng, trước hết là bại lộ ra hắn nói không giữ lời, hắn không thể đánh một trận là xong, chúng ta còn có cơ hội lật ngược tình thế. Ngược lại nếu hắn chỉ vì một trận thắng nhỏ như vậy mà chôn vùi danh tiếng bấy lâu nay, quả thật là không đáng.
Lỗ Thanh gật gật đầu:
- Ừ, nói như vậy còn có đạo lý một chút, nhưng chuyện này vẫn không thể che lấp được vấn đề chỉ huy hỗn loạn trong quân ta! Hiện tại có thể không hành quân theo lộ tuyến đã định, sau này cũng có thể không đánh theo phương lược tác chiến mà bản soái đã quy định, đến lúc đó, cho dù có hàng chục vạn đại quân phỏng có ích lợi gì? Không có chỉ huy thống nhất, đại quân chỉ là một bầy ruồi nhặng mà thôi!